Võ Đạo Đan Tôn
Chương 569
Các tia ý cảnh vô tận hiện ra trong đầu Lâm Tiêu, mênh mông, rộng lớn như sóng gợn trên biển cả. Các tầng lớp, vô cùng vô tận, ẩn chứa uy lực vô tận như mãi mãi không ngừng lại.
- Đáng sợ, thật đáng sợ.
Hiện giờ Lâm Tiêu chỉ lĩnh ngộ căn nguyên đao ý, lợi dụng khí thế sắc bén của đao ý nâng cao uy lực đao pháp của mình. Nhưng đao ý vô tận thì khác, trước đao ý vô tận, chém một nhát đao là khí thế không có tận cùng, làm võ giả đối địch sinh ra cảm xúc tuyệt vọng.
- Nếu ta nắm giữ đao ý vô tận này thì uy lực sẽ từ nền móng ban đầu tăng thêm.
Lúc trước Lâm Tiêu đứng ở đầu thuyền Phá Lãng, nhìn mặt sông Đao Lãng đã sinh ra cảm giác như vậy. Nhưng tia ý cảnh ở Đao Lãng giang rất nhẹ, Lâm Tiêu khó mà nắm bắt. Giờ ở trong Đao Vương cốc, ý cảnh của Lâm Tiêu hoàn toàn chìm trong cảm ngộ ý cảnh vô tận.
Xoẹt!
Không biết qua bao lâu, tim Lâm Tiêu rung lên, hắn mừng rỡ mở mắt ra.
- Đao ý của ta đột phá đến tứ phẩm!
Mới rồi trong cảm ngộ đao ý sớm đã là tam phẩm tiểu thành giờ đột phá đến tứ phẩm, cảm giác nhẹ nhàng lâng lâng, Lâm Tiêu không ngờ tới điều này.
Lâm Tiêu thầm ngạc nhiên:
- Tự ta cảm ngộ thì không biết mất bao lâu mới đột phá được tứ phẩm, Đao Vương cốc quả nhiên là thánh địa của đao khách.
Trên khoảnh đất trống trước mặt Lâm Tiêu, Nhiếp Lãng đang luyện đao, thấy hắn mở mắt thì gã ngừng luyện.
Nhiếp Lãng vui vẻ hỏi:
- Lâm đại ca đã cảm ngộ xong rồi sao?
Lâm Tiêu quay đầu nhìn bốn phía:
- Ừm! Phúc bá đâu?
Trời đã về chiều, bất giác trôi qua nửa ngày. Xung quanh còn nhiều võ giả đang cảm ngộ.
Nhiếp Lãng cười khờ:
- Phúc bá đi về trước, ta ở đây cùng Lâm đại ca.
- Vậy đa tạ đệ.
Lâm Tiêu mỉm cười hỏi:
- Mới rồi ngươi tu luyện đao pháp của Nhiếp gia?
Nhiếp Lãng hưng phấn nói:
- Vâng, Lâm đại ca thấy sao?
Lâm Tiêu nói thẳng:
- Đao pháp tốt, tiếc rằng quá trầm, thiếu linh động.
Nhiếp Lãng trầm ngâm nói:
- Lâm đại ca, đây là Cuồng Chiến đao pháp của Nhiếp gia chúng ta, yêu cầu trầm ổn, bá đạo, nếu quá nhanh nhẹn thì mất ý cảnh.
- Không phải nói đao pháp của ngươi không đủ nhanh nhẹn mà là tinh khí thần không đủ linh động.
Lâm Tiêu ngẫm nghĩ, nói:
- Ngươi hãy xem hai đao của ta.
Xoẹt!
Lâm Tiêu chém ra nhát đao bình thường, đao quang ở giữa không trung hiện lên một đạo thất luyện. Ngay sau đó Lâm Tiêu lại chém nhát đao thứ hai, bên trong chứa tia ý cảnh Nghênh phong nhất đao trảm phong.
Cùng là hai đao, dấu vết vụt qua, tốc độ, tuyến đường y như đúc nhưng cho cảm giác đao thứ nhất chỉ nhanh và sắc bén, đao thứ hai chứa ý cảnh mờ mịt khó nắm bắt.
- Thấy rõ ràng chưa?
Qua thời gian tiếp xúc Lâm Tiêu phát hiện Nhiếp Lãng là hạt giống không tệ, nếu cứ tu luyện thế này, hiện tại gã sớm đột phá Hóa Phàm cảnh sơ kỳ nhưng về sau sẽ kẹt lại Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong, đến già đột phá Quy Nguyên cảnh đã xem như tận cùng. Lâm Tiêu không nhẫn tâm trơ mắt nhìn một đao khách thiên tài vì đi lạc lối đao đạo mà bị mai một.
Nhiếp Lãng hưng phấn nói:
- Lâm đại ca lợi hại quá!
Nhiếp Lãng nhíu mày suy tư:
- Tại sao hai đao giống nhau nhưng cho ta cảm giác khác hẳn? Chẳng lẽ đây là tinh khí thần không đủ linh động mà Lâm đại ca đã nói?
Nhiếp Lãng cau mày đăm chiêu.
Lâm Tiêu vỗ vai Nhiếp Lãng:
- Quay về từ từ nghĩ đi.
Lâm Tiêu cười nói:
- Đi đi, chúng ta trở về.
Phía tây Thành Đao, trong phủ đệ to lớn của Khương gia.
Một luồng đao ý sắc bén bắn ra từ kiến trúc hùng vĩ nhất chính giữa phủ đệ Khương gia vọt thẳng lên cao, hơi thở đáng sợ lan tỏa kinh động nhiều cường giả trong Khương gia.
Vù vù vù!
Cảm nhận khí thế sắc bén, các bóng người trong phủ đệ bay nhanh, có già có trẻ, đôi mắt hưng phấn, kích động.
Két két két!
Cửa phòng bật mở, một lão nhân tóc muối tiêu đi ra, cười ngoác mang tai.
Khương Thành nhìn lão nhân, hưng phấn hỏi:
- Phụ thân đã đột phá?
Lão nhân mỉm cười nói:
- Đúng vậy! Khổ tu nhiều ngày đao ý của ta từ nhị phẩm đột phá đến tam phẩm, đạt được tiểu thành. Khương gia chúng ta rốt cuộc áp chế Nhiếp gia một bậc!
Các trưởng lão Khương gia vẻ mặt mừng rỡ hét to:
- Chúc mừng gia chủ, chúc mừng gia chủ!
Khương Thành siêu hưng phấn hỏi:
- Phụ thân, giờ ta đưa chiến thư cho Nhiếp Hùng của Nhiếp gia, đấu một trận?
- Không vội.
Lão nhân phất tay:
- Vi phụ vừa mới đột phá, cần củng cố đao ý vô tận đã. Vậy đi, đừng phát chiến thư, chờ qua một tháng vi phụ sẽ tự mìnhh đến Nhiếp gia, đấu một trận với tiểu tử Nhiếp Hùng. Hai nhà Nhiếp, Khương chúng ta cần chia lại tỷ lệ lợi nhuận, đóng dấu thân phận đệ nhất gia tộc Khương gia chúng ta!
Lão nhân hào khí ngút trời, mắt toát ra chiến ý dào dạt.
Sáng hôm sau, phủ đệ Nhiếp gia, bên ngoài phòng Lâm Tiêu.
Tiếng đập cửa vang lên.
Cốc cốc cốc!
Ngoài cửa vọng vào giọng Nhiếp Lãng hưng phấn hỏi:
- Lâm đại ca có bên trong không?
Lâm Tiêu mặc quần áo đàng hoàng ra khỏi phòng, hắn nhìn Nhiếp Lãng hào hứng đứng ngoài cửa, nghi hoặc hỏi:
- Nhiếp Lãng, đệ dậy sớm vậy?
Nhiếp Lãng vội nói:
- Lâm đại ca nói linh động có phải là thế này không?
Nhiếp Lãng bước tới giữa sân, rút chiến đao giắt bên hông ra.
Vù vù vù!
Tiếng gió rít vang lên, Nhiếp Lãng diễn luyện lại Cuồng Chiến đao pháp ngày hôm qua.
Biểu tình Lâm Tiêu thản nhiên bỗng chốc mắt sáng lên:
- A?
Nhiếp Lãng diễn luyện đao pháp giống y như đúc ngày hôm qua hắn biểu diễn, bá đạo, trầm ổn, sắc bén. Nhưng nhìn kỹ thì sâu bên trong tăng một phần ý cảnh linh động. Ở trong mắt võ giả bình thường có lẽ không có gì khác, nhưng Lâm Tiêu nhìn ra ngay có điều khác lạ. Mặc dù linh động của Nhiếp Lãng còn mơ hồ nhưng về bản chất thì đã thay đổi.
- Lâm đại ca!
Luyện xong bộ Cuồng Chiến đao pháp, Nhiếp Lãng thấp thỏm nhìn Lâm Tiêu:
- Hôm qua nghe Lâm đại ca dạy xong ta trở lại luyện một buổi tối, rốt cuộc nắm được chút cảm giác nhưng không biết có thành công không?
Lâm Tiêu mỉm cười gật gù:
- Không tệ, so với hôm qua thì đao pháp của đệ hôm nay linh động hơn rất nhiều.
Lâm Tiêu giật mình vì thiên phú của Nhiếp Lãng.
Về thiên phú đao pháp Nhiếp Lãng mạnh hơn cả Trần Tinh Duệ.
- Tốt quá!
Nhiếp Lãng siêu hưng phấn nói:
- Lâm đại ca, ta cảm giác đao pháp của Lâm đại ca lợi hại hơn cả phụ thân dạy.
Lâm Tiêu cười cười không đáp. Ở Nhiếp gia người mạnh nhất là Nhiếp Hùng chỉ cỡ Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Đao pháp của Lâm Tiêu trải qua sự chỉ điểm của các đạo sư Quy Nguyên cảnh trong trại huấn luyện thiên tài, các cuộc chếm giết, trưởng thành trong cảm ngộ.
Bản thân đao pháp không chia cao thấp, nhưng người sử dụng lại phân biệt mạnh yếu. Cùng một đao pháp tùy người mà thể hiện ra uy lực khác biệt.
Nhiếp Lãng ngại ngùng hỏi:
- Lâm đại ca có thể chỉ điểm thêm về đao pháp cho ta không?
Biểu tình Nhiếp Lãng hồi hộp nhìn Lâm Tiêu.
- Tất nhiên là được rồi.
Nhiếp Lãng nhẹ nhõm, hưng phấn nhảy cẫng lên:
- Tuyệt quá!
- Đi, chúng ta đi Đao Vương cốc!
Lâm Tiêu mỉm cười ra sân.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
13 chương
168 chương