Lưu Vọng, Hà Sâm nhìn Lâm Tiêu đang chiến đấu bỗng dưng xoay người chém ra một đao. Đao quang rực rỡ bay ra, ý cảnh nhật nguyệt lưu chuyển, luân hồi dâng lên chém nát kiếm quang Hạ Luân thi triển ra. Ngay khi đó Hà Sâm nắm bắt cơ hội: - Đãng Khí Thương Quyết, Hóa Giao Thương! Ầm! Giữa hư không đột nhiên xuất hiện bóng thương rậm rạp, những thương ảnh nhanh chóng ngưng tụ lại cuối cùng hình thành giao long màu xanh gầm rống cắn tới Lâm Tiêu. Luân Hồi Đao quyết, thiên địa Luân Hồi Đao. Lâm Tiêu không nhanh không chậm chém ra nhát đao nhìn chậm nhưng nhanh. Đao quang trắng sáng ngời như xẻ đôi thiên địa ra. Nhát đao chém vào đầu giao long màu xanh. Giao long ảo gầm rống táp tới bỗng chốc gào rú đau đớn, bị chém vỡ thành vô số bóng thương tung tóe đâm thủng từng khối đá to. Khi Lâm Tiêu chém vỡ giao long màu xanh thì Lưu Vọng súc thế chờ thời cơ bỗng nhiên rút đao. Đoạn Thủy Đao quyết, Thiên Lưu Thập Tam Trảm. Xẹt xẹt xẹt! Nhanh, cực nhanh, nhanh đến mức khó tin. Lưu Vọng luôn bám sát Lâm Tiêu, âm thầm đánh lén lúc này bùng nổ sức sát thương cực lớn. Trong phút chốc thiên địa tràn đầy đao quang, bao bọc Lâm Tiêu kín kẽ không có đường lui. Ầm ầm ầm! Đao quang sắc bén kết thành thiên la địa võng bao vây Lâm Tiêu, đao phong lạnh băng chém vào người hắn trước bao cặp mắt. Tim mọi người đập nhanh: - Đã giết được hắn rồi sao? Nhưng ngay sau đó mọi người thộn mặt ra. Cơ thể Lâm Tiêu bị muôn vàn đao phong cắt bỗng chốc nổ tung, nhưng không có máu phun ra. Thân thể Lâm Tiêu tan ra trong gió. Là tàn ảnh phân thân. Ầm! Đao quang cắt mặt đất bằng đá, tước phẳng đỉnh núi dài mấy trước, bụi bay mù mịt. Thanh âm sang sảng vang lên: - Các vị, ta ở đây! Lâm Tiêu hiện ra trên tảng đá gần đó, cười mỉm chi. - Sao có thể như vậy? - Tiểu tử kia làm sao tránh thoát chiêu đó được? Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng trợn tròn mắt, không tin nổi. Mới rồi ba người hợp tác công kích Lâm Tiêu nói thì chậm nhưng chỉ trong chớp mắt. Đầu tiên Hà Sâm, Lưu Vọng ở một bên kiềm chế, Hạ Luân từ sau lưng công kích. Khi Lâm Tiêu quay người ngăn cản thì Hà Sâm tấn công, Lưu Vọng bắt chặt cơ hội phong tỏa người hắn, thi triển ra tuyệt học Thiên Lưu Thập Tam Trảm. Thời gian công kích của Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng cực kỳ xảo diệu, không ra chiêu cùng lúc vì muốn hoàn toàn vây chặt Lâm Tiêu. Nhưng kết quả cuối cùng làm ba người không tin nổi. Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng tự nhận là nếu đổi vị trí với Lâm Tiêu chắc chắn sẽ rất thảm. So với Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng giật mình, tâm lý Lâm Tiêu thản nhiên, rất là bình thường. Vây công kiểu này đối với võ giả bình thường thì khó ứng đối, nhưng Lâm Tiêu là đệ tử trại huấn luyện thiên tài, chuyện này không khó khăn gì. Trong trại huấn luyện thiên tài các đệ tử mỗi tháng phải xông qua phòng rèn luyện. Lâm Tiêu xông tới cửa thứ bảy, không thể chiến thắng khi bị sáu mươi bốn tinh thần thể có thực lực ngang ngửa với hắn vây công. Tuy tinh thần thể khô khan không linh hoạt hay thay đổi như võ giả thật nhưng huấn luyện thời gian khiến Lâm Tiêu tổng kết được nhiều kinh nghiệm đối với bị vây công. Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng tự cho là phối hợp cực kỳ kín kẽ nhưng ở trong mắt Lâm Tiêu thì đầy kẽ hở. Lâm Tiêu mỉm cười nói: - Đây là thực lực của các ngươi sao? Chỉ có thế thôi sao? Mới rồi các ngươi tấn công, giờ đến lượt ta. Lâm Tiêu đột nhiên biến mất. Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng thầm giật mình: - Nguy rồi! Bọn họ thấy Lâm Tiêu biến thành luồng sáng lao vào vòng vây của ba người. Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng sửng sốt: - Tiểu tử này muốn làm gì? Tự sát sao? Tuy nhiên bọn họ là võ giả đỉnh cao, nhanh chóng lấy lại tinh thần, cùng tấn công. Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng chưa kịp công kích thì Lâm Tiêu ở giữa ba người bỗng cao giọng quát: - Nổ! Người Lâm Tiêu nổ ra mấy đạo tàn ảnh bay đi bốn phương tám hướng. Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng vừa kinh vừa giận: - Chết tiệt! Bọn họ không biết Lâm Tiêu thật ở đâu, bản năng công kích bóng người gần mình nhất, dựa vào cảm giác tìm kiếm hàng thật. Ầm ầm ầm! Tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang vọng thiên địa, các loại công kích nguyên lực rực rỡ nở rộ phía chân trời, nổ ầm ĩ. Trong phút chốc tình hình rối loạn. Trong trường hợp hỗn loạn này, Lâm Tiêu đã quen thuộc bị vây công nhiều lần trong phòng rèn luyện. Vù vù vù! Hạ Luân mới chém Lâm Tiêu lao hướng mình thành hai khúc thì Lâm Tiêu đứng phía xa đột nhiên tăng tốc độ vọt đến trước mặt gã. Hạ Luân giật mình kêu lên: - Nguy rồi! Hạ Luân theo bản năng vung trường kiếm ra. Lâm Tiêu đã chuẩn bị trước giơ đao ngăn lại, người dán sát Hạ Luân, tấn công xáp lá cà. Bùm bùm bùm! Thoáng chốc Lâm Tiêu đánh xáp lá cà với Hạ Luân đột nhiên như biến thân thành một đầu bạo long hung mãnh, Cực Đạo Thiên Uy quyền điên cuồng oanh kích. Đầu, đùi, hai chân đều là vũ khí công kích. Lâm Tiêu không tu luyện quyền pháp cao thâm gì nhưng Long Tượng luyện thể đến đệ tứ trọng, sức mạnh cơ bắp cộng biên độ sóng nguyên lực đệ bát chuyển đã vượt qua khả năng chống cự của Hạ Luân. Rầm! Hạ Luân hoảng hốt không kịp ngăn cản bị Lâm Tiêu đánh mấy quyền vào ngực, đồng thời lại bị một chân hung hăng đá bay ra ngoài. Ầm ầm ầm! Trong tiếng nổ đinh tai Hạ Luân đập mạnh vào đống đá lởm chởm, thân người lún sâu vào trong đó. Lâm Tiêu một chiêu đánh bay Hạ Luân, hắn xoay người chém một nhát đao: - Phá Sơn Băng Địa! Giữa hư không đột nhiên xuất hiện vòi rồng đao khí to lớn ầm ầm lao tới Lưu Vọng, Hà Sâm. Hà Sâm, Lưu Vọng cùng rống to: - Cút đi! Trường thương, chiến đao tung bay xé nát vòi rồng đao khí của Lâm Tiêu. Nhưng giây lát sau Lâm Tiêu đột nhiên xuất hiện trước mặt Lưu Vọng, Hà Sâm. Lâm Tiêu vận dụng lực phòng ngự đáng sợ và sức mạnh cơ bắp của Long Tượng luyện thể tấn công hai người dữ dội. Lại kết hợp Phân Thân Hóa Ảnh quyết, khiến Lưu Vọng, Hà Sâm không kịp chống đỡ. Rầm rầm! Lâm Tiêu nắm chặt cơ hội nhấc chân đá Lưu Vọng, Hà Sâm lún xuống đất. Không gian yên lặng. Thành viên ba đại gia tộc ngơ ngác nhìn cảnh tượng vừa xảy ra, đầu óc như chết nặng. Gia chủ ba đại gia tộc của bọn họ như bao cát cho thiếu niên Lâm Tiêu luyện quyền, chỉ có thể chịu đựng tấn công mãnh liệt, không chống cự nổi. - Khụ khụ! Bụi bốc lên từ đống đá lởm chởm, Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng lao ra, ai nấy vô cùng chật vật, người bẩn thỉu, ho ra máu. Bộ dạng ba người rất thê thảm. Hạ Luân nghiến răng ken két: - Khốn kiếp, tiểu tử thối! Ta muốn giết ngươi, giết ngươi! Mắt Hạ Luân đỏ ngầu, mặt vặn vẹo hung tợn. Lưu Vọng, Hà Sâm lau máu dính trên khóe môi, sắc mặt âm trầm, mắt nhìn Lâm Tiêu chằm chằm. Trước lúc chiến đấu Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng không ngờ bọn họ sẽ chật vật thế này. Lâm Tiêu cười tủm tỉm: - Ngươi đã nói câu này rất nhiều lần, nhưng bằng vào ngươi cũng mơ giết ta? Thích thì về ngủ nằm mơ đi! Lâm Tiêu không thèm nhớ lời Hạ Luân hăm dọa. Hạ Luân liên tục lặp lại hai chữ: - Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!