Võ Đạo Đan Tôn
Chương 236
- Không cần so đấu thân pháp sao?
Lâm Tiêu gật gật đầu, nhưng trong lòng chờ mong:
- Thân pháp của Khương Cường không biết so với Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết của ta như thế nào.
Hai mươi đệ tử rút thăm xong, lập tức công bố danh sách tiểu tổ.
- Hãy xem, tổ một là Ngũ Luân tông Dương Tuấn cùng phủ thành chủ Phòng Vũ, đây là một cuộc đại chiến.
- Người tổ một sẽ xui xẻo, hai người đều không phải hiền lành, muốn cướp đoạt danh ngạch trong tay họ thật sự khó khăn ah.
- Tổ hai là Đan Các Ô Hạo cùng Thiên Trì cung Cù Băng Vũ, Cù Băng Vũ gặp phải Ô Hạo, thật sự là đáng thương.
- Băng Vũ nữ thần của ta, vì sao vận mệnh bất công với nàng như thế.
- Tổ ba là Võ Điện Cung Dục cùng Đan Các Nghê Thanh.
- Vì sao ta cảm giác tổ ba cũng không có người nào có thể nổi bật đây?
- Tổ bốn Nguyên Vũ thánh địa Bạch Mông cùng Tuyệt Diệt cốc Phương Minh.
- Cái gì? Xem ra Phương Minh gặp nguy hiểm, Bạch Mông được xưng Ma Đao, một đao chém ra quỷ thần phải sợ hãi, ít nhất có được thực lực trước năm.
- Đều là cường cường giao thủ ah, đến lúc đó trận đấu nhất định thật phấn khích.
- Di, tổ năm, ngươi mau nhìn tổ năm.
Mọi người đang nghị luận, bỗng nhiên có người lên tiếng kinh hô.
- Tổ năm không ngờ là Thiên Ưng tông Khương Cường cùng Võ Điện Lâm Tiêu?
- Tổ năm thực lực thật yếu.
- Yếu cái gì, tuy rằng nửa tháng trước Khương Cường vừa đột phá tam chuyển, nhưng dù gì cũng là chân võ giả tam chuyển, thực lực tuyệt đối sẽ không quá kém, nhưng mà Lâm Tiêu…
- Ta thuộc tổ ba, xem ra là không có hi vọng.
- Ha ha, ta lấy được thăm tổ năm, ông trời cũng đang giúp ta, ha ha…
- Kháo, ta lại chung một tổ với Ô Hạo, xong rồi, lần này hoàn toàn hết cơ hội.
- Hiện tại bắt đầu thi đấu, mời tuyển thủ lên lôi đài.
Lưu Phong cùng Phí Thần Trữ cùng một tổ, người còn lại cũng rút thăm vào tổ bốn.
Vòng rút thăm thứ nhất Lâm Tiêu cùng Phí Thần Trữ cũng chưa rút trúng, Lưu Phong là người thứ nhất lên lôi đài.
Đối thủ của hắn là một nữ võ giả mặc áo vàng, thần sắc dũng mãnh, vừa lên đài lập tức xông tới vung một cước đá vào hạ bộ Lưu Phong, tốc độ nhanh kinh người, phát ra tiếng quát kịch liệt.
- Phanh!
Đầu gối Lưu Phong thoáng khom xuống, nhanh chóng ngăn cản một cước của đối phương, tiếng khung xương nặng nề va chạm vang lên, hai người đều tự thối lui một bước.
- Thật là độc ác!
Nghe được thanh âm va chạm kịch liệt, tưởng tượng chân của đối phương đá vào hạ bộ của mình, toàn thân Phí Thần Trữ dựng đứng tóc gáy, có cảm giác rùng mình.
Tránh một kích của đối phương, sắc mặt Lưu Phong trầm ổn, hai chân liên tục đá tới.
Phanh phanh phanh…
Từng luồng nguyên lực mênh mông không ngừng bộc phát, tiếng nổ mạnh vang vọng hư không, đem nữ võ giả kia đánh bật lui về phía sau, nháy mắt rơi xuống hạ phong.
Lưu Phong thừa thắng truy kích, nguyên lực lưu chuyển, đôi thiết cước liên tục đá tới, trong hư không tràn ngập cước ảnh khiến người hoa cả mắt, nữ võ giả không cẩn thận bị Lưu Phong đá trúng ngực thẳng tắp rơi xuống đài.
Sau trận tỷ thí, Lưu Phong quay về chỗ ngồi của mình.
- Ha ha, hai người các ngươi thật sự là xứng đôi, một người đá hạ bộ, một người đá ngực, quả thật là tuyệt phối, thế nào, lúc đá trúng cảm giác ra sao?
Lưu Phong vừa quay về, Phí Thần Trữ ha ha cười nói.
Lưu Phong liếc mắt nhìn hắn, thần tình bất đắc dĩ.
Không đợi Phí Thần Trữ vui vẻ bao lâu, trận đấu tổ bốn đã xong, đợt thứ hai đã tới lượt hắn.
Nhìn thấy đối thủ của mình, sắc mặt Phí Thần Trữ biến đổi.
Đối thủ của hắn là Tuyệt Diệt cốc Phương Minh.
- Lại là nhị chuyển trung kỳ.
Phương Minh lắc đầu, lãnh đạm nói:
- Tham gia trận đấu một lần khó khăn, ta nhường ngươi một chiêu.
Phí Thần Trữ không nói chuyện, âm thầm tụ lực.
- Vô Thượng Phách Quyền – Hoành Hành Bá Đạo!
Trong nháy mắt, Phí Thần Trữ nhảy lên, nháy mắt thi triển ra chiêu thức cực mạnh của mình, nguyên lực vận chuyển tới mức tận cùng, hóa thành quyền lực hùng hồn tràn ra, đồng thời một cỗ uy áp bá đạo hàng lâm, mênh mông mãnh liệt, giống như sóng biển đánh về phía đối phương.
Nhìn thấy công kích của Phí Thần Trữ, sắc mặt Phương Minh không chút thay đổi, thân hình không hề nhúc nhích, tựa hồ thật sự muốn nhường một chiêu.
Quyền khí bay múa đầy trời, hóa thành luồng khí xoáy xoay quanh không trung, phát ra tiếng rít kịch liệt, ngưng tụ thành một đầu long hình nặng nề nện lên ngực Phương Minh.
Vô số kình khí nổ tung, hóa thành gió xoáy thổi quét khuếch tán, khiến dân chúng bên dưới kinh hô.
Một kích toàn lực của Phí Thần Trữ thậm chí không thể oanh phá hộ thể nguyên khí của đối phương.
- Qua một chiêu.
Phương Minh đột nhiên lên tiếng, nháy mắt xuất quyền.
Xuy…
Đồng tử Phí Thần Trữ co rụt lại, trong mắt chỉ thấy một đạo hắc ảnh hiện lên, thậm chí không thấy rõ chiêu thức của đối phương đã bị trúng một quyền, như viên đạn pháo bay ra ngoài.
Nhẹ nhàng chiến thắng, Phương Minh xoay người đi xuống lôi đài, đưa tới từng trận hoan hô.
- Đều nghe nói lực phòng ngự của Phương Minh vô cùng cường hãn, trước kia ta còn không tin, hiện tại đích xác đáng sợ, nhưng cũng không biến thái tới mức một quyền của ta cũng không phá được phòng ngự của hắn đi.
Lúc này Phí Thần Trữ quay trở lại, bộ dáng bị đả kích nặng nề.
- Lực phòng ngự của Phương Minh tuy đáng sợ, nhưng bởi vì cấp bậc của ngươi kém đối phương mà thôi.
Lâm Tiêu an ủi.
Cấp bậc Phí Thần Trữ thật sự quá thấp, mới nhị chuyển trung kỳ, với thực lực hiện tại của Lâm Tiêu nếu vận chuyển Kim Ngọc Quyết tới tầng thứ ba, Phí Thần Trữ cũng không phá được phòng ngự của hắn.
- Lôi đài số năm, số hai đối chiến số mười bảy.
Lúc này vang lên thanh âm của trọng tài.
Rốt cục đến lượt Lâm Tiêu lên đài.
- Đến lượt ngươi, giúp ta báo thù.
Phí Thần Trữ đã khôi phục lại tinh thần.
Lâm Tiêu không nói gì, nhảy lên lôi đài.
- Nhìn xem, là Lâm Tiêu.
- Đến lượt Võ Điện Lâm Tiêu tỷ thí.
- Ha ha, vận khí của ta không tệ, xem ra hôm nay ta có cơ hội lấy được một trong hai danh ngạch rồi.
Đối thủ của Lâm Tiêu là một thiếu niên cầm lang nha bổng, quần áo màu đen, thoạt nhìn thô lỗ mạnh mẽ, nhìn thấy Lâm Tiêu thần tình đắc ý hưng phấn nói.
Lâm Tiêu không nói gì, đối phương tu vi nhị chuyển hậu kỳ, còn nói là vận khí không tệ.
Trận đấu bắt đầu, thiếu niên vung lang nha bổng vọt tới trước mặt Lâm Tiêu.
- Đón ta một bổng!
Thiếu niên rống một tiếng, lang nha bổng vung ra mấy đạo bổng ảnh quét về phía trước.
Tiếng kình phong vang lên kịch liệt, vô số bổng ảnh nện lên người Lâm Tiêu, trên mặt thiếu niên tràn ra tia vui mừng, nhưng lại trợn tròn mắt.
- Người đâu?
Trước mặt hắn trống rỗng, không còn thấy thân ảnh Lâm Tiêu.
- Ở đây đâu.
Thanh âm Lâm Tiêu bình thản truyền tới sau lưng thiếu niên.
Thiếu niên kinh hãi, không chút do dự xoay người đánh tới.
Lang nha bổng phát ra tiếng rít kịch liệt giữa hư không.
Lâm Tiêu thoáng nghiêng người né tránh công kích, ngay lúc lang nha bổng lướt qua trước mặt liền nâng tay, nhanh như chớp vỗ vào trên bổng.
Một cỗ cự lực truyền tới, lang nha bổng nháy mắt bắn vọt ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
338 chương
25 chương
208 chương
140 chương
165 chương