Võ Đạo Đan Tôn
Chương 235
Chương 235: Tiểu tổ bắt đầu thi đấu.
Hơn nữa Cận gia quy củ thật nghiêm, ngoại trừ buôn bán rất ít nhìn thấy đệ tử tiếp xúc với người ngoài, vì vậy không có mấy người hiểu biết về đệ tử trực hệ của họ.
Phanh phanh phanh...
Trên lôi đài, Tạ Kiệt điên cuồng ra quyền, sắc mặt dữ tợn, ra quyền tàn nhẫn, tốc độ càng lúc càng nhanh, quyền phong mang theo tiếng gầm rú ngày càng đáng sợ, như một đầu hùng sư đang giận dữ.
Thân là một trong những đệ tử đứng đầu Tuyệt Diệt cốc, lại đối chiến thời gian lâu như vậy với một võ giả vô danh còn chưa thể phân ra thắng bại, điều này làm trong lòng Tạ Kiệt phẫn nộ dị thường.
Oanh oanh oanh...
Mỗi quyền vung ra, quyền khí kinh người phóng thích, kình phong kịch liệt hình thành gió xoáy, như mây đen cuồn cuộn đè ép, bàng bạc khuấy động.
Sắc mặt Cận Trí Hải trầm ổn, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi, song chưởng không chừng tung bay, không ngừng lui về phía sau, tựa hồ có chút không thể chống đỡ, tùy thời có thể sẽ thua.
Trường hợp chiến đấu hấp dẫn ánh mắt nhóm người Lâm Tiêu.
Phí Thần Trữ sợ hãi kêu thành tiếng:
- Cận Trí Hải là ai vậy, làm sao có thể mạnh như thế, có thể kiên trì lâu như thế dưới tay Tạ Kiệt, tuyệt đối có đủ thực lực tiến vào trước hai mươi, đáng tiếc gặp phải Tạ Kiệt ở vòng loại, thật đáng tiếc.
Phí Thần Trữ liên tục cảm khái, nhóm người Lưu Phong cũng trợn mắt há hốc mồm, trong lòng thầm đem mình đưa vào vị trí của Cận Trí Hải, phát hiện mình tuyệt đối không qua được mười chiêu của Tạ Kiệt.
Lâm Tiêu cẩn thận nhìn chằm chằm Cận Trí Hải hồi lâu, trong mắt hiện lên tinh mang, lắc đầu, lời ra kinh người:
- Không có gì đáng tiếc, Tạ Kiệt sắp bại rồi.
- Cái gì?
Phí Thần Trữ giật mình quay đầu, vẻ mặt khó thể tin:
- Lâm Tiêu, điều đó không có khả năng đi? Cận Trí Hải không phải luôn lui về phía sau sao? Đã sắp rơi xuống lôi đài, căn bản không kiên trì được bao lâu ah...
Nhưng hắn còn chưa nói xong, đã thấy Cận Trí Hải đột nhiên khựng lại, song chưởng không ngừng đánh ra phá vỡ quyền thế của Tạ Kiệt, sau đó một chưởng phá nát nguyên lực hộ thể của hắn, cuối cùng nhẹ nhàng đánh lên lồng ngực hắn.
Thân hình Tạ Kiệt như diều đứt dây văng ra ngoài, miệng phun ngụm máu tươi ngã trên lôi đài, trong lòng còn muốn tiếp tục đứng lên chiến đấu nhưng chỉ gượng được hai cái đã suy sụp ngã xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cận Trí Hải, tràn ngập vẻ không cam lòng.
- Lôi đài số năm, Cận gia Cận Trí Hải thắng lợi.
Nhìn thấy tình huống trên lôi đài, trọng tài lập tức lên tiếng tuyên bố.
Cận Trí Hải xoay người đi xuống đài, bộ dáng không chút thu hút lập tức ẩn vào trong nhóm võ giả.
- A...
Nhìn thấy một màn bất ngờ này, trên quảng trường phát ra tiếng kinh hô, toàn bộ mọi người khó thể tin nhìn theo Tạ Kiệt đang được nâng xuống đài.
- Không nghĩ tới năm nay Cận gia xuất hiện một đệ tử có thiên phú tốt như vậy, trận so đấu năm nay thật khiến người chờ mong ah.
Trên dãy ghế khách quý có tổng quản phát ra lời cảm thán.
Mấy người bên cạnh liên tục gật đầu:
- Nhìn Cận Trí Hải không kiêu không nóng nảy, vô cùng trầm ổn, đi từng bước đem cuộc chiến dẫn vào tiết tấu của chính mình, giỏi, nếu bồi dưỡng tốt mười năm sau Cận gia lại có một cao thủ.
- Cận Trí Hải không tệ, có cơ hội tiến vào trước mười, nhưng rốt cục có thể đi tới bước nào thật khó nói.
Phí Thần Trữ thần sắc khó hiểu nhìn Lâm Tiêu:
- Lâm Tiêu, rõ ràng Tạ Kiệt chiếm hết thượng phong, vì sao đột nhiên chuyển biến, trong nháy mắt lại là Cận Trí Hải thắng?
Mấy đệ tử khác cũng nghi hoặc mờ mịt nhìn qua.
Lâm Tiêu thở ra một hơi, chậm rãi nói:
- Tuy Cận Trí Hải không ngừng lui về phía sau, tựa hồ rơi xuống hạ phong, nhưng bước chân không loạn, chân khí ngân nga, hiển nhiên không phải bị Tạ Kiệt đánh vô lực đánh trả, kỳ thật hắn đang đợi một cơ hội, ngược lại tuy Tạ Kiệt ra chiêu cuồng mãnh, lại không ngừng rơi vào tiết tấu của đối phương, cuối cùng làm cho nguyên lực tiêu hao quá mức kịch liệt, một khi bị đối phương nhìn ra sơ hở sẽ thua trong nháy mắt.
Hai mắt Lâm Tiêu lóe tinh quang, tiếp tục nói:
- Nếu như ta không nhìn lầm, kỳ thật Cận Trí Hải có thể đánh bại Tạ Kiệt ngay từ đầu, chẳng qua che giấu thực lực.
- Cái gì? Còn che giấu thực lực?
Nhóm người Phí Thần Trữ kinh hãi, vẻ mặt không sao tưởng tượng nổi.
- Đúng vậy, nếu các ngươi tỷ thí gặp được hắn, đừng nhập vào tiết tấu của hắn, tinh tế thể hội phương pháp chiến đấu của hắn, mới có thể học được không ít bên trong.
Lâm Tiêu nhắc nhở.
Trận đấu tiếp tục tiến hành, nhân số ngày càng ít, rốt cục cuộc tỷ thí cuối cùng kết thúc, trên sân chỉ còn lại hai trăm người.
- Ha ha, ta rốt cục tiến vào tiểu tổ.
Nhìn thấy nhân số đã rõ ràng, Phí Thần Trữ vô cùng kích động hưng phấn kêu lên.
Đến lúc này chỉ còn lại chân võ giả nhị chuyển, không có nhất chuyển, ngay cả nhị chuyển sơ kỳ càng ít, phần lớn là trung hậu kỳ, còn có cả nhị chuyển đỉnh phong.
Thời gian vừa đến, trưởng lão danh dự võ giả liên minh lập tức bay lên lôi đài trung ương.
- Trải qua một trận thi đấu vòng loại kịch liệt, tổng cộng còn lại hai trăm người, hiện tại mời mọi người nghỉ ngơi một chút, chúng ta sẽ rút thăm phân ra mười tiểu tổ, sau nửa canh giờ sẽ bắt đầu thi đấu.
Lão giả tuyên bố xong bắt đầu rút thăm.
Đầu tiên là hai mươi đệ tử hạch tâm, đều tự rút thăm phân ra trong mười tiểu tổ.
Dựa theo trật tự, mọi người lấy ra mộc bài trong thùng, Lâm Tiêu vừa nhìn liền thấy dòng chữ:
- Số hai tổ năm.
- Ta là số một tổ ba, Lâm Tiêu, ngươi tổ mấy?
Cung Dục bốc thăm xong đi tới trước mặt Lâm Tiêu.
Rút thăm là ngẫu nhiên, tuy rằng không ai muốn chạm mặt với người cùng thế lực, nhưng nếu xui xẻo cũng phải so đấu với nhau.
Ánh mắt mọi người dừng trên người Lâm Tiêu.
- Ta là số hai tổ năm.
Lâm Tiêu đáp.
- Tổ năm, thật là xảo, ta cũng thuộc tổ năm.
Trong đám người, một thiếu niên làn da ngăm đen gầy gò như que củi nhếch miệng cười, trong mắt toát ra vẻ thích ý thư giãn.
- Vận khí không tệ.
Nói xong lời này thiếu niên thoải mái rời đi.
- Hôm nay Ưng tông Khương Cường đúng là vận khí.
Có người thấp giọng nói.
Ở trong lòng những người này, thực lực Lâm Tiêu là yếu nhất, nếu rút thăm cùng tổ với hắn đối với họ mà nói là cơ hội rất tốt.
- Hi vọng ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng.
Ô Hạo đi tới trước mặt Lâm Tiêu, cười lạnh, xoay người rời đi.
Sau khi đã biết đối thủ cùng tổ với mình, có người sắc mặt ác liệt, có người thầm thở ra một hơi, nhưng ngoại trừ Khương Cường những người khác cũng không biểu hiện quá mức rõ ràng, dù sao đối thủ của họ có yếu cũng không đến nỗi nào.
- Khương Cường là đệ tử Thiên Ưng tông, nghe nói nửa tháng trước vừa đột phá tam chuyển sơ kỳ nên mới trở thành đệ tử hạch tâm, luận thực lực xem như yếu, Thiên Ưng tông mạnh nhất là thân pháp cùng công kích xảo quyệt, nhưng không thể kéo dài, gặp phải hắn không cần so đấu thân pháp, lấy lực hàng người làm cho hắn không có cơ hội thở gấp.
Trên đường trở về chỗ ngồi, Cung Dục nhắc nhở Lâm Tiêu.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
338 chương
25 chương
208 chương
140 chương
165 chương