Võ Đạo Đan Tôn
Chương 227
Chương 227: Toàn thành chấn động.
Trong đám người có vài tên võ giả kích động lao ra, nâng lên một nữ tử nhu nhược, võ giả đầu lĩnh nhìn nữ tử đang run rẩy, họ chính là võ giả của La gia.
- A Cát, là ta, là ta!
Nữ tử nhìn thấy hán tử khôi ngô đang dìu mình, không nhịn được chảy nước mắt, kích động khóc thành tiếng.
- Tiểu thư đã trở lại, ha ha, tiểu thư đã trở lại, mau, Tiểu Thất, nhanh đi nói cho lão gia, nhanh chóng bẩm báo lão gia đi.
Hán tử kích động chảy nước mắt, liền gọi một võ giả chạy nhanh về bẩm báo.
Một màn này làm không ít người hốc mắt ướt át, nước mắt vui mừng tràn lên.
Cùng lúc đó, tin tức hơn hai mươi nữ tử bị Huyết Ma mã tặc đoàn bắt giữ, sau đó được một đệ tử Võ Điện tên Lâm Tiêu giải cứu cùng tiêu diệt toàn bộ mã tặc đoàn giống như một trận cuồng phong nhanh chóng thổi quét khắp Tân Vệ thành.
Toàn thành chấn động.
Cửu Long bảo.
- Thần Phi sư huynh, Thần Phi sư huynh!
Trong một gian phòng luyện công xa hoa, một thanh niên mặc trường bào vải bố, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị đang ngồi xếp bằng nhắm mắt, đột nhiên bị tiếng hô to cấp bách vang lên ngoài cửa làm bừng tỉnh.
Thanh niên mở mắt, cầm thanh kiếm trên chân, một đạo điện mang sắc bén lướt qua trong mắt hắn, khí thế kinh người.
- Chuyện gì vậy?
Cửa phòng mở ra, một thiếu niên thần sắc kích động chạy vào, chính là một trong những đệ tử Cửu Long bảo còn sống sót trong nhiệm vụ vừa rồi.
- Thần Phi sư huynh, vừa rồi ở bên ngoài đệ nghe được thật nhiều người đang truyền tin tức về Lâm Tiêu...
Thiếu niên kích động đem tin tức mình nghe được nói ra.
- Cái gì? Lâm huynh đã trở lại? Còn đồ diệt toàn bộ Huyết Ma mã tặc đoàn?
Thần Phi lộ vẻ kinh hãi, vẻ mặt khiếp sợ, trong mắt lại toát ra vẻ vui sướng.
- Ha ha ha ha...
Thần Phi vô cùng kích động cười ha hả, nói:
- Ta đã nói nhân vật như Lâm huynh sao dễ dàng chết ở dã ngoại, đi, ta đến Võ Điện gặp hắn.
Vừa đi tới cửa, như nghĩ tới điều gì, Thần Phi bỗng nhiên dừng lại:
- Lâm huynh mất tích lâu như vậy, mới vừa trở lại Tân Vệ thành nhất định có nhiều chuyện cần làm, được rồi, chờ hai ngày nữa có rảnh hãy đến nhà bái phỏng.
Nghĩ vậy Thần Phi xoay người vào phòng, lại ngồi xuống nhắm mắt tu luyện.
Thiếu niên rời khỏi phòng, đứng bên ngoài nhìn cửa phòng đóng chặt:
- Thần Phi sư huynh từ khi đột phá tam chuyển tháng trước, khí thế trên người càng ngày càng mạnh, nghe các quản sự nói lần này trận thi đấu đệ tử thiên tài Thần Phi sư huynh sẽ đại biểu Cửu Long bảo dự thi, ta nhất định cần cố gắng thật nhiều.
Ánh mắt thiếu niên kiên định, xoay người rời đi.
Doãn gia phủ đệ.
Doãn Vô Vi nghe người hầu truyền tin tức, kích động đứng bật dậy.
- Ha ha, Lâm thiếu hiệp, ta đã biết ngươi nhất định không có việc gì, thiên tài giống như ngươi nhất định sẽ đại phóng quang mang trong Tân Vệ thành, sao có thể dễ dàng chết đi như vậy, ha ha ha ha...
Doãn Vô Vi vui sướng cười lớn.
- Đúng rồi, thù lao nhiệm vụ lần này còn chưa cấp cho Lâm thiếu hiệp đâu, ta phải đi nói với lão gia một chút.
Vẻ mặt Doãn Vô Vi tươi cười hưng phấn rời khỏi phòng.
Đan Các.
- Phanh!
Ô Hạo đang uống trà, nghe được đệ tử khác truyền tin tức, chén trà trong tay nháy mắt bị nắm đến dập nát.
- Cái gì, ngươi nói cái gì? Tiểu tử Lâm Tiêu đồ diệt toàn bộ Huyết Ma mã tặc đoàn? Ngươi xác định mình không nghe lầm?
Thần sắc Ô Hạo phẫn nộ, vô cùng dữ tợn, trong đôi mắt toát ra vẻ khiếp sợ cùng khó thể tin.
- Ô Hạo sư huynh, Lâm Tiêu đích thật là tiêu diệt Huyết Ma mã tặc đoàn, nhưng ta nghe được tin tức sở dĩ hắn làm được là vì còn ẩn tình khác.
Đệ tử truyền tin tức vội vàng giải thích, lúc này đem chuyện yêu thú tập kích mã tặc đoàn nói ra.
- Thật làm ta sợ nhảy dựng, ta còn tưởng rằng tiểu tử đó có thể diệt sát cả Huyết Ma mã tặc đoàn, nguyên lai chỉ là vận khí. Bất quá cũng tốt, danh khí Lâm Tiêu càng lớn, ta đánh bại hắn càng hưng phấn, ta phải làm cho cả thành đều biết, dù Lâm Tiêu kia giãy dụa thế nào chỉ là một đống phân chó mà thôi. Đến lúc đó ta phải phế bỏ công lực của hắn, biến hắn làm một tên phế vật trước mặt mọi người trong thành!
Khóe môi Ô Hạo hiện tia cười lạnh khinh thường, trong mắt băng sương dữ tợn.
- Lâm Tiêu cũng thật là may mắn, thậm chí cả chuyện yêu thú tập kích mã tặc cũng bị hắn gặp được, nhưng tối đa cũng chỉ vậy mà thôi, chờ khi nào tới trận thi đấu, sư huynh đối chiến với hắn, hắn còn không có tư cách xách giày cho sư huynh.
- Ha ha, đúng vậy, nếu tiểu tử kia nghe được tin Ô Hạo sư huynh đã thăng cấp nhị phẩm luyện dược sư, chỉ sợ sẽ sợ tới mức tè ra quần tại chỗ, nói không chừng không cần luận võ đã quỳ xuống cầu xin sư huynh tha thứ đâu.
- Đó là tự nhiên, còn phải nói sao?
- So sánh với Ô Hạo sư huynh, Lâm Tiêu chỉ là đống phân chó!
Đám đệ tử nhìn vẻ mặt Ô Hạo, không khỏi nịnh hót vỗ mông ngựa nói.
- Ha ha ha ha...
Nghe được lời nói của bọn hắn, Ô Hạo không khỏi cười to.
Dược Sư đường Võ Điện.
- Đương!
Lâm Nhu đang chế thuốc, khiếp sợ buông tay làm lò luyện đan rơi xuống đất, thảo dược vung vãi khắp nơi.
- Nhị ca đã trở lại?
Hai mắt Lâm Nhu đỏ đậm, ánh mắt nhìn Ngô Tộ mới truyền tin tức.
Mặc dù những ngày qua Trữ Vĩ Thần cố ý giấu diếm, nhưng nàng làm sao lại không nghe tin tức về nhị ca, trong lòng vẫn vô cùng lo lắng.
- Phải, hiện tại Lâm Tiêu đang ở trong phòng của Trữ tổng quản.
Ngô Tộ gật gật đầu.
- Ta muốn lập tức đi gặp nhị ca, nơi này làm phiền Ngô Tộ sư huynh giúp sửa sang lại.
Đôi mắt Lâm Nhu đỏ bừng, chạy nhanh ra khỏi phòng.
Tin tức Lâm Tiêu trở về, diệt sát Huyết Ma mã tặc đoàn như cơn gió truyền khắp cả Tân Vệ thành.
Không bao lâu, toàn bộ dân chúng trong thành đều sôi nổi tán dương, mà tin tức hắn bàn giao nhiệm vụ trong Võ Điện cũng nhanh chóng được truyền ra.
Ngay ban đầu mọi người khiếp sợ tột đỉnh, dù sao trải qua sự kiện Lưu Lỵ cùng Ô Hạo, mọi người đã biết Lâm Tiêu là đệ đệ đệ nhất thiên tài Tân Vệ thành Lâm Hiên ngày trước, cũng biết Lâm Tiêu gia nhập Võ Điện, trở thành chân võ giả còn chưa đầy một năm thời gian.
Nhưng những tin tức kia còn chưa sánh bằng tin tức Lâm Tiêu đồ diệt Huyết Ma mã tặc đoàn.
Lại càng không cần phải nói từ miệng nhóm người được giải cứu bại lộ tin tức trong trú địa mã tặc đoàn còn có hai cao thủ đến từ Hắc Long trại!
Nhưng sau khi nghe được tin từ Võ Điện truyền ra, mọi người mới biết không phải Lâm Tiêu dựa vào một mình diệt sát mã tặc đoàn, mà thừa dịp yêu thú tập kích trú địa mã tặc nên đánh lén giết chết cả mã tặc đoàn, nhờ vậy mới cứu được mọi người.
Phòng tổng quản Võ Điện.
Lâm Tiêu đang ngồi đối diện với Trữ Vĩ Thần.
- Lâm Tiêu, chuyện diệt sát Huyết Ma mã tặc đoàn hẳn không đơn giản như lời ngươi nói đi?
Trên mặt Trữ Vĩ Thần lộ ra nụ cười hỏi.
Trong lòng Lâm Tiêu cả kinh, vừa định lên tiếng thì Trữ Vĩ Thần đã khoát tay.
- Bỏ đi, ngươi không cần giải thích, ta cũng chỉ nói vậy mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
338 chương
25 chương
208 chương
140 chương
165 chương