Bổn ý của Huyền Diệu Vương là để Lâm Ngữ Kỳ hấp thu Ảnh Mị Hải Tâm Viêm này, trị hết Cửu Âm Tuyệt Mạch trong cơ thể, đáng tiếc là Ảnh Mị Hải Tâm Viêm thân là Thiên Hỏa, Lâm Ngữ Kỳ có được Cửu Âm Tuyệt Mạch căn bản không cách nào hấp thu được, mỗi lần thử hấp thu, Cửu Âm Tuyệt Mạch trong cơ thể sẽ phát tác, qua mấy lần thiếu chút nữa đã mất mạng, Huyền Diệu Vương lúc này mới dừng chủ ý để Lâm Ngữ Kỳ hấp thu Thiên Hỏa, mà Ảnh Mị Hải Tâm Viêm cũng bị Huyền Diệu Vương một mực giam cầm. Văn Dược Vương sau khi thông qua mấy lần trị liệu biết được tin tức này, bắt đầu từ đó trong nội tâm luôn đánh chủ ý vào Ảnh Mị Hải Tâm Viêm. Với tư cách nhị đệ tử cốc chủ Dược Vương Cốc, lão giả khô gầy ở phương diện luyện dược có thiên phú rất tốt, chỉ tiếc bởi vì công pháp tu luyện nên hắn thân là Vương giả nhị trọng tinh thần lực coi như là từ mấy chục năm trước cũng đã tiến nhập giai đoạn Vương phẩm, lại bởi vì không cách nào nắm giữ hỏa hầu, thủy chung không thể bước vào cảnh giới Dược Vương, bởi vậy hắn luôn có chủ ý với Thiên Hỏa. Chỉ cần hấp thu bất luận một loại Thiên Hỏa nào, việc nắm giữ hỏa hầu của hắn sẽ lập tức bước vào cảnh giới mới, trở thành Dược Vương là chuyện ván đã đóng thuyền Bất quá trong trị liệu lúc trước, Huyền Diệu Vương cho tới bây giờ cũng chưa từng nói ra ý kiến đó, Văn Dược Vương tự nhiên không cách nào tự mình nói, hôm nay Cửu Âm Tuyệt Mạch của Lâm Ngữ Kỳ đã đến thời khắc nguy cấp nhất, Huyền Diệu Vương rốt cục đã nhả ra rồi, điều này khiến trong lòng Văn Dược Vương không khỏi trở nên kích động. Sớm biết như vậy, lúc trước nên ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, khiến Cửu Âm Tuyệt Mạch của Lâm Ngữ Kỳ phát triển nhanh hơn một chút, nói không chừng Huyền Diệu Vương đã sớm giao Ảnh Mị Hải Tâm Viêm cho mình, để mình trở thành một gã Dược Vương rồi. Nghĩ vậy, Văn Dược Vương cố ý cảm khái: - Chỉ cần lão phu có thể hấp thu bất luận một loại Thiên Hỏa nào, bước vào cảnh giới Dược Vương sẽ rất dễ dàng, đến lúc đó nắm chắc trị hết Cửu Âm Tuyệt Mạch của Hàn Nguyệt Vương không nói có thể đạt tới mười thành, nhưng bảy tám thành vẫn có thể cam đoan, chỉ tiếc Thiên Hỏa há lại dễ tìm như vậy, lão phu nghe nói Man Hoang Cổ Địa có Linh Dương Long Cương Hỏa một mực ẩn nấp, nhưng mà ở chỗ này đau khổ tìm mấy chục năm, đến bây giờ vẫn không tìm được tung tích Linh Dương Long Cương Hỏa, không thể thay Huyền Diệu Vương phân ưu giải nạn, thật thật khiến ta hổ thẹn a. Văn Dược Vương vừa nói vừa lắc đầu, lộ ra có chút xấu hổ. "Xùy~~" nghe nói như thế, Lâm Tiêu nhịn không được cười ra tiếng. Cửu Âm Tuyệt Mạch nếu dễ trị như vây, cũng sẽ không là bệnh nan y trên đại lục rồi, những thứ khác không nói, bản thân Lâm Tiêu chính là một Luyện Dược Sư Vương phẩm, nhưng không thể không nói, hắn đối với Cửu Âm Tuyệt Mạch cũng không có nắm chắc gì cả. Đại sảnh vốn yên tĩnh bị Lâm Tiêu cười cười như vậy, lập tức tạo thành âm thanh vang vọng khắp nơi. - Các hạ, ngươi cười cái gì? Văn Dược Vương không nói chuyện, nhưng vài tên Vương giả hắn mang đến lại nhịn không được quát lớn lên. Thân là Luyện Dược Sư Dược Vương Cốc, bọn hắn đi tới nơi nào lại không được người tôn kính, nào có người lúc đang chẩn đoán bệnh lại Xùy~~ cười ra tiếng như thế, bọn hắn sở dĩ chịu tới đây chuẩn đoán bệnh cho Lâm Ngữ Kỳ cũng là xem ở mặt mũi của Huyền Diệu Vương. - Không có gì. Lâm Tiêu cười cười, hắn thân là khách nhân của Huyền Diệu Vương, tự nhiên không tiện nói thêm gì. - Hừ. Mấy người hừ lạnh một tiếng, xem khí tức trên người Lâm Tiêu khoảng chừng nhất trọng đỉnh phong, hơn nữa cũng hết sức trẻ tuổi, chắc là Vương giả vãn bối nào đó của Đế quốc Minh Nguyệt, trong nội tâm rất là khinh thường. - Lâm Tiêu. Lâm Ngữ Kỳ lúc này mới chú ý tới Lâm Tiêu, nhìn thấy đối phương sắc mặt không khỏi hơi đỏ lên. - Văn Dược Vương đại sư, ta hiểu được. Huyền Diệu Vương thần sắc hơi trầm tư, gật gật đầu. - Huyền Diệu Vương, không phải ta hù dọa ngươi, theo ta chẩn đoán, Cửu Âm Tuyệt Mạch trên người Hàn Nguyệt Vương đã phát triển đến tình trạng cực kỳ nghiêm trọng, phải mau trị liệu, nếu không, qua thêm một thời gian ngắn nữa chỉ sợ không kịp. Huyền Diệu Vương nhíu mày, hai đầu lông mày tràn đầy vẻ u sầu, gật đầu nói: - Hôm nay vất vả cho Văn Dược Vương đại sư rồi, tốn hao mua đan dược và thù lao khám chữa bệnh ta sẽ phái người đưa đến quý phủ. Văn Dược Vương không nói thêm gì, hiển nhiên nhìn ra Huyền Diệu Vương còn chưa làm ra quyết định, nói: - Trong khoảng thời gian này nửa bước hỏa chi đan của ta ngàn vạn không thể ngừng, nếu như không có nửa bước hỏa chi đan của ta áp chế, Cửu Âm Tuyệt Mạch trong thể nội Hàn Nguyệt Vương rất dễ phát tác, mà một khi phát tác thì sẽ lâm vào tình trạng thập phần nghiêm trọng, đến lúc đó cho dù ta cũng rất khó khống chế, đừng nói là ta, cho dù sư phụ ta có tới cũng khó mà cam đoan được. - Ngươi làm như vậy, sẽ chỉ khiến bệnh tình Hàn Nguyệt Vương nặng thêm thôi. Ngay khi Văn Dược Vương chuẩn bị cáo từ, một đạo thanh âm cười lạnh đột nhiên vang lên trong đại sảnh, đặc biệt rõ ràng. Cơ hồ lập tức, ánh mắt mọi người trong toàn bộ đại sảnh đều tụ tập đến chỗ truyền ra âm thành, người mở miệng đúng là Lâm Tiêu. Văn Dược Vương sắc mặt bá trầm xuống: - Các hạ, ngươi đây là ý gì, tuổi còn nhỏ cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói lung tung được. Việc Lâm Tiêu cười nhạo lúc trước vốn đã khiến trong lòng Văn Dược Vương cực kỳ khó chịu, chỉ có điều vì cố kỵ mặt mũi Huyền Diệu Vương và bảo trì hình tượng của mình, bởi vậy mới không nói thêm gì, hiện giờ Lâm Tiêu lại còn nói vậy, lập tức khiến lửa giận trong lòng Văn Dược Vương như bị đổ thêm xăng. - Tiểu tử, ngươi đang nói gì đó. - Cẩn thận lời nói, nếu như không phải xem ở mặt mũi Huyền Diệu Vương, lúc trước chúng ta đã không khách khí với ngươi rồi. - Gia hỏa không biết tôn ti. Vài tên Vương giả Dược Vương Cốc sau lưng Văn Dược Vương lại không có tính tình tốt như vậy, lúc này nhịn không được gầm lên. Địa vị Huyền Diệu Vương tuy cao, nhưng bọn hắn thân là Vương giả Dược Vương Cốc đi đến nơi nào lại không phải là được người tôn kính, nịnh nọt bợ đỡ, bởi vậy cũng không thu liễm chút nào. - Mấy vị bớt giận, người này là khách nhân của Minh Nguyệt Cốc, nếu có mạo phạm, mong được tha thứ. Huyền Diệu Vương giải thích thay Lâm Tiêu. - Khách nhân? Huyền Diệu Vương đại nhân, không phải chúng ta nhằm vào ngươi, chỉ là tiểu tử này năm lần bảy lượt quấy nhiễu Văn Dược Vương đại sư, không biết có dụng tâm gì, ta xin khuyên đại nhân về sau lúc mời khách nhân nhất định phải chú ý, tránh cho bị tiểu nhân lừa gạt. Một gã Vương giả trong đó quát lạnh nói. - Ha ha. Huyền Diệu Vương cười hai tiếng, nhưng trong lòng lại vô cùng phẫn nộ, hắn đường đường Vương giả Sinh Tử cảnh tam trọng, lúc nào ngay cả một tên tùy tùng cũng dám giáo huấn hắn như vậy chứ?