Độ dung hợp ba phần thuộc về tiểu thành, tuy kém hơn bốn phần chỉ có một bậc nhưng độ khó nâng cao gấp đôi. Bách Lý Tỉ nhớ rõ lúc trước vì làm được điều này gã khổ luyện tròn một năm. Lâm Tiêu thì chỉ làm xong trong một canh giờ, thiên phú làm Bách Lý Tỉ phục sát đất. Đừng nói gần hai ngàn năm của Đế quốc Võ Linh, dù là thời đại viễn cổ đại năng lớp lớp, thiên tài như Lâm Tiêu cũng thuộc hàng hiếm có trên đời. Lâm Tiêu đã sờ soạng được con đường dung hợp chính xác: - Quả nhiên lôi chi áo nghĩa và đao hồn là hai loại thuộc tính khác nhau, muốn hoàn toàn dung hợp chúng nó thì phải có sự nhường bước. Lâm Tiêu cất chiến đao, ngại ngùng dò hỏi: - Không biết khi nào Bách Lý Tỉ bệ hạ định về đế đô? Hôm nay Lâm Tiêu nâng lôi chi áo nghĩa, đao hồn lên bốn phần, hắn cảm giác đây là cực hạn cảm ngộ hiện tại, tiếp tục tu luyện sẽ không tiến bộ được. Ngộ tính của Lâm Tiêu cao đến mấy thì hắn chỉ là con người chứ không phải vị thần, hắn cần tốn thời gian cẩn thận cảm nhận những gì đã lĩnh ngộ. Cứ tiếp tục ngoan cố tu luyện rất dễ khiến mình tẩu hỏa nhập ma, hoặc đi vào đường vòng. Dù muốn tiến bộ cũng nên lúc căng lúc thả. Bách Lý Tỉ thở phào, bị ngộ tính đáng sợ của Lâm Tiêu đả kích mệt não. Bách Lý Tỉ cười nói: - Gần đây ta rảnh, có thể ở lại hai ngày. Chủ yếu vì ta lo Tiêu Dao Vương sẽ không tha cho ngươi, tuy bây giờ Tiêu Dao Vương bị thương nặng nhưng thực lực vẫn không thể khinh thường. Nếu Tiêu Dao Vương quyết tâm giết ngươi thì rất khó tránh thoát. Ngươi là đệ nhất thiên tài Đế quốc Võ Linh ta, là hy vọng tương lai của đế quốc, ta không thể để ngươi chết vào lúc này. - Vậy Lâm Tiêu xin đa tạ bệ hạ. Lâm Tiêu cũng thầm sốt ruột. Bách Lý Tỉ không hù hắn, hiện tại thực lực của Lâm Tiêu dù mạnh nhưng gặp phải Vương giả Sinh Tử cảnh đệ tam trọng như Tiêu Dao Vương vẫn đầy nguy hiểm. Khiến Lâm Tiêu lo lắng hơn là dù Lâm Tiêu có hy vọng chạy thoát thì đám người đại ca Lâm Hiên không sống nổi. Có Bách Lý Tỉ bệ hạ ở đây, bất cứ ngưu quỷ xà thần gì đều không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lâm Tiêu càng mong được luận bàn với Bách Lý Tỉ bệ hạ nhất. Có người cùng luyện tập, Lâm Tiêu bớt đi nhiều đường vòng hơn, thu hoạch được nhiều, một mình hắn cảm ngộ chậm rất nhiều. Đêm hôm đó, quận vương Đông Phương Hiên Viên nhiệt tình chiêu đãi Bách Lý Tỉ trong phủ quận vương. Các nhân vật có uy tín danh dự trong Quận Hiên Dật đều tham gia, bao gồm đám Nửa Bước Vương giả dưới tay Lâm Tiêu. Bách Lý Tỉ ngồi trên ghế chính, những người ngồi gần gã toàn là cường giả Vương giả Sinh Tử cảnh. Đương nhiên ngoại trừ quận vương Đông Phương Hiên Viên chủ nhà. Trên bàn tiệc khách và chủ đều vui. Đám người Đông Phương Hiên Viên gò bó vì thân phận của Bách Lý Tỉ, đám cường giả La Lương đến từ đảo Mê Thất dù biết Bách Lý Tỉ là vua đế quốc gì đó thì trong lòng bọn họ chỉ có mình chủ nhân Lâm Tiêu. Giữa buổi tiệc, Bách Lý Tuyền đột nhiên đứng lên, bưng ly rượu nói: - Lâm Tiêu, sau Sinh Tử Quỳnh Lâu ngươi đột nhiên biến mất, ta còn tưởng ngươi gặp nguy hiểm gì. Không ngờ sau khi trở về ngươi lập công lớn cho đế quốc, Bách Lý Tuyền ta xin kính ngươi một ly! Lâm Tiêu bưng ly lên cười nói: - Công chúa điện hạ nói quá lời, không có tại hạ thì cao thủ như bệ hạ, công chúa trấn giữ, đế quốc chắc chắn sẽ bình yên vô sự. Lâm Tiêu rất có hảo cảm với cửu công chúa Bách Lý Tuyền. Lúc trước Lâm Tiêu giết Võ Uy quận vương bị đế quốc thẩm phán, hay lúc trong Sinh Tử Quỳnh Lâu Bách Lý Tuyền và bát hoàng tử Bách Lý Nghĩa đều bênh vực hắn. Bách Lý Tuyền uống cạn ly rượu: - Được rồi, ngươi đừng khiêm nhường nữa. Ta theo phụ hoàng đến là vì muốn luận bàn với đệ nhất thiên tài đế quốc nhà ngươi một chút, giờ ta không tự chuốc xấu hổ nữa. Sau Sinh Tử Quỳnh Lâu, Bách Lý Tuyền được nhiều tài nguyên hoàng thất bồi dưỡng vào một năm trước đã đột phá Sinh Tử cảnh, trở thành Vương giả. Bách Lý Tuyền nghe nói Lâm Tiêu mạnh làm nàng hơi không phục, muốn đến so tài với hắn. Ban ngày Bách Lý Tuyền chính mắt thấy Lâm Tiêu và Bách Lý Tỉ luận bàn, nàng đã vứt bỏ ý định khiêu chiến. Bách Lý Tỉ nhìn, đột nhiên mỉm cười hỏi: - Lâm Tiêu, tuy ngươi đã hai mươi tám tuổi nhưng chắc vẫn chưa thành hôn? - Vâng thưa bệ hạ. Bách Lý Tỉ bệ hạ cười tủm tỉm hỏi: - Không biết ngươi cảm thấy cửu công chúa của trẫm như thế nào? Đại sảnh bỗng lặng ngắt như tờ. Bách Lý Tuyền đỏ mặt cáu kỉnh: - Phụ hoàng nói gì kỳ vậy? Mặc dù Bách Lý Tuyền có hảo cảm với Lâm Tiêu nhưng nàng chưa từng nghĩ đến chuyện cưới hỏi gì. Nghe phụ hoàng nói, Bách Lý Tuyền xấu hổ ngại ngùng, có chút mong chờ nhìn Lâm Tiêu. Bên dưới, Đông Phương Nguyệt Mính siết chặt hai tay nhìn Lâm Tiêu. Lam Du Vân, Hoàng Tĩnh kích động thầm nghĩ: - Nhân vật như chủ nhân quả nhiên là khắc tinh của tất cả thiếu nữ. Lam Du Vân, Hoàng Tĩnh cũng có tình cảm với Lâm Tiêu, nhưng bọn họ biết mình không xứng với hắn, luôn chôn sâu tình cảm vào lòng. Lâm Tiêu rất ngạc nhiên, hắn không ngờ Bách Lý Tỉ bệ hạ đột nhiên đề nghị thành hôn. Lâm Tiêu mở miệng nói: - Bẩm bệ hạ, hiện tại đế quốc khó khăn, đại lục đang trong nước sôi lửa bỏng, tạm thời Lâm Tiêu không có thời gian nghĩ đến tư tình nhi nữ. Lâm Tiêu không lấy cớ gì. Nay yêu tộc hoạt động hăng say trên Đại lục Thương Khung, thú triều lần này bị chặn lại nhưng ai biết lần sau thế nào? Lâm Tiêu biết yêu tộc có cường giả khủng bố như Khôi Đấu lão tổ, bây giờ hắn không rảnh nghĩ đến chuyện yêu đuương. Trong lòng Lâm Tiêu chỉ có suy nghĩ duy nhất là làm sao để mạnh mẽ hơn, mạnh lên trước khi yêu tộc phát động công kích cuối cùng. Có như thế Lâm Tiêu mới bảo vệ được những gì hắn muốn che chở, còn cái khác thì xếp sau đi. Lâm Tiêu bận đến nỗi không có nhiều thời gian cùng Đông Phương Nguyệt Mính, càng đừng nói cửu công chúa Bách Lý Tuyền. Ánh mắt Bách Lý Tỉ sắc bén, gã rất muốn kéo Lâm Tiêu vào Bách Lý thị nhưng nhìn đôi mắt hắn kiên quyết, gã cảm nhận được quyết tâm của hắn. Những gì Lâm Tiêu nói tuyệt đối không phải tìm lý do từ hôn mà là suy nghĩ thật lòng của hắn. Bách Lý Tỉ nói: - Ha ha ha, trẫm chỉ hỏi cho vui. Ánh mắt Bách Lý Tuyền vụt tắt, lòng buồn buồn. Bách Lý Tỉ dổi đề tài: - Phải rồi Lâm Tiêu, những Nửa Bước Vương giả này là cường giả theo ngươi hai năm nay sao? Bách Lý Tỉ nhìn đám người La Lương. Hơn một trăm Nửa Bước Vương giả, gần bằng một nửa số Nửa Bước Vương giả của Đế quốc Võ Linh, thế lực làm gã rung động. Lâm Tiêu không giấu diếm: - Đúng thưa bệ hạ. Lâm Tiêu sẽ không kể rõ lai lịch của nhóm La Lương, đảo Mê Thất rất ẩn khuất, không bị yêu tộc uy hiếp. Trong lòng Lâm Tiêu định đưa phụ mẫu đi đảo Mê Thất lánh nạn, nên hắn sẽ không lộ ra vị trí của nó. Bách Lý Tỉ nhíu mày nói: - Những Nửa Bước Vương giả này cường đại không qua con đường bình thường nắm giữ áo nghĩa sinh tử, lực lượng sinh mệnh trên người bọn họ mặc dù mạnh nhưng có khuyết điểm, sẽ ảnh hưởng tốc độ cảm ngộ áo nghĩa không gian, ngăn cản bọn họ bước vào Vương giả Sinh Tử cảnh.