Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1130
Uy lực một quyền vừa rồi cực kỳ khủng bố, hai áo nghĩa hoàn mỹ hợp lại với nhau. Nhưng không hiểu sao Lâm Tiêu trực giác Bách Lý Tỉ bệ hạ chưa hết sức.
Bách Lý Tỉ bệ hạ lắc đầu, thản nhiên nói:
- Không, chỉ dung hợp năm phần.
Lâm Tiêu giật mình kêu lên:
- Cái gì? Mới dung hợp năm phần?
Mặc dù trong lòng Lâm Tiêu có suy đoán nhưng nghe Bách Lý Tỉ bệ hạ trả lời thì hắn kiềm không được biến sắc mặt. Mới chỉ dung hợp năm phần, vậy còn dung hợp tám phần, mười phần thì sao? Sẽ đáng sợ đến cỡ nào?
Bách Lý Tỉ giải thích rằng:
- Ngươi có thể hỏi ra vấn đề vừa rồi nghĩa là bản năng ngươi cũng cảm nhận được. Thật ra Kinh Thế Hoàng Quyền của ta hay Lôi Chi Trừng Phạt của ngươi đều không chính thức dung hợp áo nghĩa và quyền hồn, đao hồn, chỉ đơn giản chồng hai cái lên. Dung hợp là dung hợp, chồng lên là chồng lên, hai thứ là khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Lâm Tiêu lẩm bẩm:
- Dung hợp và chồng lên, hai khái niệm khác nhau.
Như có sét đánh ngang mày, mắt Lâm Tiêu sáng lên, lòng rộng mở.
Mắt Lâm Tiêu sáng rực kích động hỏi:
- Bách Lý Tỉ bệ hạ, có thể lại luận bàn thêm không?
Bách Lý Tỉ bệ hạ mỉm cười nói:
- Đương nhiên có thể.
Thiên tài đúng là thiên tài, Bách Lý Tỉ nhìn ra được chiêu vừa rồi giúp Lâm Tiêu lĩnh ngộ dung hợp đao hồn và áo nghĩa, còn về lĩnh ngộ được bao nhiêu thì gã chịu thua.
Ầm!
Bách Lý Tỉ tung một quyền, dung hợp năm phần. Lâm Tiêu lại bay ngược ra, nhưng vết thương trên người hắn ít hơn lần trước.
Bách Lý Tỉ nhướng mày nói:
- Ủa?
Bách Lý Tỉ cảm giác được chỉ cảm ngộ một lần Lâm Tiêu đã bắt đầu dung hợp đơn giản lôi chi áo nghĩa và đao hồn.
Lâm Tiêu lau máu dính khóe môi, hắn ngứa ngáy lại vung đao:
- Tới nữa!
Ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm!
Lần lượt va chạm rồi lặp lại, Lâm Tiêu như con lật đật bướng bỉnh mãi mãi không ngã.
Trong các lần va chạm, biểu tình Bách Lý Tỉ dần lộ vẻ giật mình:
- Không ngừng tiến bộ sao?
Cùng một đòn công kích, cùng một uy lực nhưng vết thương trên người Lâm Tiêu cứ giảm dần. Bách Lý Tỉ cảm giác được Lâm Tiêu nhanh chóng tăng cao khả năng dung hợp đao hồn và lôi chi áo nghĩa.
Bách Lý Tỉ ngây ngốc nhìn:
- Khoa trương quá, năng lực lĩnh ngộ như vậy đúng là yêu nghiệt.
Năng lực học tập, lĩnh ngộ của Lâm Tiêu hù sợ Bách Lý Tỉ. Trong hoàng cung có nhiều thiên tài, nhưng Bách Lý Tỉ chưa từng thấy thiên tài nào không ngừng tiến bộ trong chiến đấu giống như Lâm Tiêu.
- Đến nữa!
Lại một kích.
Ầm ầm ầm!
Lôi quang tím hoàn toàn nội liễm, chỉ có một luồng đao quang khủng bố chém ra. Khi va chạm thì lực lượng sấm sét cường đại trút xuống hình thành vòng xoáy kinh khủng. Lâm Tiêu, Bách Lý Tỉ cùng thụt lùi, lần này hắn chỉ tê tay, không bị tổn thương gì.
Bách Lý Tỉ trợn mắt há hốc mồm:
- Dung hợp ba phần.
Sau mấy chục lần đụng độ, Lâm Tiêu đã dung hợp lôi chi áo nghĩa và đao hồn lên ba mươi phần trăm, uy lực vọt lên mảng lớn. Ngày xưa để làm được điều này Bách Lý Tỉ hao phí hai năm trời, còn Lâm Tiêu nắm giữ tất cả chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi.
Đương nhiên hiện giờ Lâm Tiêu là luận bàn, được Bách Lý Tỉ cầm tay chỉ điểm, nhưng tốc độ tiến bộ vẫn nhanh khủng khiếp.
Lâm Tiêu còn thèm thuồng:
- Bách Lý Tỉ bệ hạ, có thể nâng mạnh uy lực thêm nữa không.
Bách Lý Tỉ hít sâu, nói:
- Được, lần này độ dung hợp sáu phần.
Ánh sáng vàng lấp lánh trong mắt Bách Lý Tỉ, Kinh Thế Hoàng quyền độ dung hợp sáu phần đánh ra như núi lửa vàng phun trào. Trong thiên địa tràn ngập sóng gợn màu vàng, uy lực mạnh hơn độ dung hợp năm phần một đẳng cấp.
Bùm!
Tiếng áo giáp rung rinh vang lên. Lâm Tiêu giống như lần đầu tiên bị đánh văng ra, khóe môi tràn máu.
Mắt Lâm Tiêu sáng rực:
- Tốt, tốt!
Lâm Tiêu cảm ngộ được vài thứ trong quyền pháp của Bách Lý Tỉ, nói:
- Bệ hạ, chiêu tiếp theo thử với độ dung hợp bảy phần đi.
Lâm Tiêu cảm giác chỉ khi công kích của Bách Lý Tỉ đánh vỡ phòng ngự của hắn, nhập vào cơ thể thì hắn lĩnh ngộ lực lượng này càng sâu sắc hơn. Dù sao trừ thân thể, tinh thần, thần hồn ra cơ thể, máu, tế bào đều cảm nhận lực lượng dung hợp, mức độ tiến bộ càng lớn.
Bách Lý Tỉ biết Lâm Tiêu đang cảm ngộ nên không nói nhiều, nghe lời ra chiêu:
- Được, ngươi hãy cẩn thận!
Lần này Lâm Tiêu thụt lùi ngàn thước, hộc bãi máu, lực lượng làm cơ thể hắn kiệt sức.
Lâm Tiêu không thỏa mãn:
- Độ dung hợp tám phần!
Khi lực công kích của Bách Lý Tỉ càng mạnh thì trong lòng Lâm Tiêu càng nóng nảy, cảm giác đối diện sinh tử. Loại cảm giác này có thể giải phóng tiềm lực Lâm Tiêu đến mức độ lớn nhất.
Lần này Long Văn đao suýt bay khỏi tay Lâm Tiêu, lực lượng truyền vào Thiên Mang Khải cấn vỡ nội tạng của Lâm Tiêu, xương cốt tan nát, bộ dạng cực kỳ thê thảm.
Trong cặp mắt giật mình của Lâm Tiêu, cơ thể Lâm Tiêu nhanh chóng lành lại.
- Đây là . . . Diễn sinh máu thịt.
Bách Lý Tỉ không biết hôm nay gã đã giật mình bao nhiêu lần. Lâm Tiêu lĩnh ngộ áo nghĩa sinh tử đã đến trình độ Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng. Bách Lý Tỉ nhìn ra được Lâm Tiêu nắm giữ áo nghĩa không gian cỡ Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhất trọng đỉnh phong, cách Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng chỉ có một bước.
Đương nhiên điều này không có nghĩa là Lâm Tiêu rất nhanh sẽ đột phá đến Sinh Tử Cảnh đệ nhị trọng. Võ giả tới Sinh Tử cảnh mỗi khi đột phá một tầng độ khó rất biến thái, không thua gì Nửa Bước Vương giả lột xác hướng Vương giả. Nếu không có cơ duyên, ngộ đạo thì một bước đó võ giả tu luyện biết bao nhiêu năm rộng tháng dài mới vượt qua được.
Trong quá trình phục hồi Lâm Tiêu tạm dừng luận bàn, hắn đứng im trong hư không. Dường như Lâm Tiêu đang suy nghĩ cái gì, các tia chớp chuyển động bên người hắn, sâm sét nổ đì đùng.
Bách Lý Tỉ hiểu ra, yên lặng đứng chờ:
- Đang cảm ngộ.
- Lực lượng dung hợp thật đáng sợ.
Không chỉ mình Lâm Tiêu cảm ngộ, đám người Lam Du Vân, Lâm Hiên cũng nhíu mày suy tư, chìm vào cảnh hai người chiến đấu. Lâm Tiêu, Bách Lý Tỉ chiến đấu không một kích đánh gục mà là từ cạn đến sâu, nâng từng bậc. Bọn họ đứng xem được ích lợi không nhỏ, lĩnh ngộ nhiều thứ, trong đầu thôi diễn ra.
Trong không trung, thần hồn cường đại của Lâm Tiêu nhanh chóng cảm ngộ mọi thứ, không ngừng phân tích khác biệt giữa mỗi phần trăm độ dung hợp, chú ý bất cứ biến đổi hỏ nào.
Vù vù vù!
Lâm Tiêu giơ tay lên, đao hồn và lôi chi áo nghĩa va chạm nhau, lần lượt tràn ngập.
- Như vậy?
- Không đúng.
- Là vầy.
- Lôi chi áo nghĩa chỗ này nên dịu chút, có như thế đao hồn mới dung hợp hoàn mỹ hơn.
Lần lượt thí nghiệm khiến Lâm Tiêu dần nắm chắc chút tinh túy.
- Đến nữa!
Lâm Tiêu chợt mở mắt ra:
- Lần này đổi độ dung hợp sáu phần.
Bách Lý Tỉ gật đầu.
Ầm!
Kết quả làm Bách Lý Tỉ trợn mắt há hốc mồm. Lần trước độ dung hợp sáu phần đánh bay Lâm Tiêu ra, khóe môi tràn máu. Lần này Lâm Tiêu chỉ hơi lung lay, không bị thương.
- Độ dung hợp đao hồn, lôi chi áo nghĩa đã đến bốn phần, lại tăng một phần, tốc độ tu luyện thế này thật đáng sợ.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
338 chương
25 chương
208 chương
140 chương
165 chương