Vợ boss là thần y

Chương 102 : ' thịt ' chỉ để ngửi.

Lục Cảnh Phong vừa đau đớn ở tim, vừa tức chết vì chuyện kia. Nên cảm giác đau tăng lên gấp bội,làm anh thở hổn hển,trán đầy mồ hôi. Hạ Ninh lo lắng bấm gọi bác sĩ vào. Mặc dù cô là đại phu,nhưng nhìn anh có vẻ rất tức giận khi cô tới gần,nên cô vẫn nên gọi người đến khám cho anh tốt hơn. Bác sĩ hấp tấp chạy vào phòng. Nhanh chóng đem máy thở đến cho Lục Cảnh Phong. Kiểm tra lại vết thương cho anh. Làm xong tất cả, bác sĩ quay sang liếc Hạ Ninh một cái,rồi ngập ngừng nhìn Lục Cảnh Phong vẻ mặt khó xử. " Khụ...Lục Tổng. Mặc dù ăn thịt cũng rất quan trọng. Nhưng sức khỏe hẳn quan trọng hơn đúng không. Tôi nghĩ với tình trạng này, anh nên kiêng thịt đến khi vết thương khỏi thì tốt hơn." Hạ Ninh lấy làm khó hiểu. Vết thương của anh mất khá nhiều máu, không phải cần ăn đầy đủ chất để bổ sung lại sao. Nếu cứ ăn chay không cho ăn thịt,đến khi vết thương khỏi,anh cũng gầy trơ xương rồi còn gì. Hạ Ninh không biết rằng vị bác sĩ đang ám chỉ chuyện khác. Nên cô lại vô tư hỏi luôn ra thắc mắc và ý kiến của cô. Lục Cảnh Phong mặc dù đang tức giận nhưng cũng phải mỉm cười nhìn cô. Anh không ngờ cô gái nhỏ của anh có thể đáng yêu như vậy. Câu hỏi của cô làm bác sĩ nhìn anh càng thêm bối rối. Sợ rằng anh cũng hiểu lầm ý của anh ta như cô. " Anh nghĩ tôi thế này còn có thể làm được gì cô ấy sao. Mặc dù tôi có nói dù có chết cũng chết trên người cô ấy. Nhưng tôi rất tham lam. Chỉ vì ăn một lần mà chết. Thì tôi có thể nhịn để sống mà ăn được nhiều lần". Lục Cảnh Phong cố gắng dùng hết sức lực nói. Bác sĩ thở phào. Cũng may người cần hiểu cũng đã hiểu. Vậy anh cũng yên tâm hơn. Còn cô gái trước mặt thì có không hiểu cũng không sao. Dù sao không hiểu vẫn tốt hơn là hiểu rõ. Tránh cho cô ấy ngượng ngùng cũng tốt. Bác sĩ ôm tâm trạng nhẹ nhõm đi ra ngoài. Hạ Ninh càng khó hiểu. Cô nói đúng mà đúng không. Tại sao Lục Cảnh Phong lại... nói.. như... thế. Cô chợt hiểu ra trợn trừng mắt nhìn anh. Vậy mà anh...anh sao có thể không biết ngượng mà nói thế chứ. Lục Cảnh Phong thấy cô đột nhiên trừng mắt với anh. Anh đoán chắc lúc này cô gái nhỏ của anh, đã hiểu đúng ý bác sĩ rồi. Cho nên mới đỏ mặt tức giận như thế với anh. Nhưng anh lại đắc ý mỉm cười với cô. Cô không biết được anh bây giờ vui mừng,hạnh phúc nhiều như thế nào đâu. Anh đã chờ đã đợi đã mong đến ngày này lâu lắm rồi. Kể từ ngày anh gặp cô,anh đã muốn nhanh chóng được như hôm nay. Hạ Ninh tức giận đi đến sopha ngồi. Không thèm quan tâm đến anh nữa. Cô lấy điện thoại ra chơi. Rồi đột nhiên nhận được một tin nhắn. Cô ngạc nhiên ngước nhìn người trên giường. Rồi cúi xuống đọc tin nhắn. " Đừng giận nữa được không?. Anh đang là bệnh nhân đấy." Hạ Ninh mỉm cười. Anh còn nhớ mình là bệnh nhân đấy. Sau vừa rồi hôn cô không nhớ đi. Nghĩ đến đây, mặt cô lại đỏ bừng lên vì xấu hổ. Cô cố gắng hít sâu lấy lại bình tĩnh. Bước đến cạnh giường của anh lần nữa. Lục Cảnh Phong thấy cô đến gần. Lập tức đưa tay nắm lấy tay cô. Chớp chớp đôi mắt đáng thương nhìn cô. Không ngờ có ngày anh lại phải dùng chiêu này để dỗ vợ đấy. Nhưng mà biết sao được. Mặt mũi có thể không cần. Nhưng vợ thì rất cần. " Anh đã ổn hơn chưa?. Có cần em châm kim để anh bớt đau hơn không?." Thấy anh như vậy. Hạ Ninh lại mềm lòng. Cô chưa bao giờ thấy được, anh lại có lúc đáng thương như thế. Vì vậy cô cũng không muốn chấp nhặt chuyện đó với anh nữa. Nghe đến châm kim. Lục Cảnh Phong cứng người cười gượng khẽ thì thào. " Anh đỡ nhiều rồi. Không cần….không cần châm đâu". Từ lần đó đến nay. Cứ nghe cô nhắc đến châm kim, là anh lại cảm thấy cả người ê ẩm. Anh thật sự không muốn, cực kỳ không muốn nếm trải cảm giác đó nữa. " Vậy anh ngủ đi. Em ngồi đây với anh. Khi nào anh ngủ em sẽ…." Chưa kịp nói hết câu. Hạ Ninh đã nghe tiếng Lục Cảnh Phong xen vào. " Em có thể nằm với anh một chút không?". Lục Cảnh Phong cố gắng tận dụng lợi thế bệnh nhân của mình với cô. Không làm được gì cô. Nhưng có thể nằm chung một giường với cô. Như vậy anh đã hạnh phúc lắm rồi. Hạ Ninh giật mình. Nhưng rồi suy nghĩ một lúc lại gật đầu đồng ý. Dù sao cũng đã cho bản thân cơ hội chấp nhận anh. Vậy việc cô và anh gần gũi thân mật cũng là việc bình thường mà. Cô đưa tay giúp anh nằm dịch sát vào trong. Rồi cô mới nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh anh. Cố gắng hạn chế chạm vào người anh. Cô sợ cô sơ ý lại làm anh đau. Nhưng không ngờ anh lại không nghĩ như vậy. Lục Cảnh Phong nhìn cô cười mãn nguyện. Cô vừa nằm xuống bên cạnh. Anh đã đưa tay kéo cô vào lòng. Cảm giác được ôm người mình yêu, người mình ngày nhớ đêm mong. Cảm giác hạnh phúc không từ ngữ nào diễn tả được. Anh đưa tay còn lại gỡ chụp oxy ra. Rồi cúi người khẽ hôn lên đỉnh đầu cô. Sau đó tiếp tục chụp oxy vào rồi thở dài. Ai có thể hiểu được anh lúc này. Thịt đã dọn sẵn chỉ chờ đưa vào miệng. Thế nhưng chỉ được ngửi chứ không được ăn. Còn gì đau khổ hơn không. ![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/1461621/markdown/14819772/1607055709949.jpg-original600webp?sign=3a8e72585876610834cd851ac90a0d87&t=5fff8980) ( Lời tác giả: Có bạn đọc giả vào fanpage cmt rằng truyện Tầm viết tiết tấu nhanh như gió,nên đọc mấy chương bỏ follow. Tầm thử hỏi nếu mạch truyện chậm rì rì kéo lê thê thì các bạn nghĩ sao. Từ dự tính khoảng 150chap giờ kéo ra 1500 chap các bạn thấy ổn không. Cầu cmt nhận xét của các bạn đọc giả đã theo dõi truyện đến đây, cho Tầm xin ý kiến nhé.thanks các bạn)