Kế hoạch theo đuổi chú
Chương 1 : Chương 1+2
#1
"Chú ơi cô kia không sợ mắc nghẹn sao? Thứ kia to quá."
Người đàn ông đang chăm chú vào chiếc màn hình điện thoại bỗng giật mình vì câu nói non dại của trẻ thơ.
"Tiểu Du, sao con lại ở đây? Không phải con ngủ rồi sao?"
"Mưa lớn quá khiến con sợ không ngủ được nên qua đây ngủ với chú." Tiểu Du dụi dụi mắt. "Nhưng chú đang xem phim gì vậy? Sao diễn viên không mặc quần áo chứ. Họ xấu quá."
Trương Vũ lúc này mới ý thức được đứa bé 12 tuổi đã nhìn thấy những gì không nên thấy, anh vội tắt ngay màn hình điện thoại đi, bế Hiểu Du về giường và dỗ dành bé ngủ.
"Tiểu Du mau ngủ đi, mai còn đi học nữa."
"Nhưng chú chưa trả lời câu hỏi của con. Phim chú vừa xem là phim gì vậy, sao họ không mặc quần áo? Nếu chú không trả lời, mai con đi hỏi bà."
Trương Vũ bị ép tới mức này chỉ còn nước giơ tay đầu hàng, nghĩ bừa câu trả lời cho cô bé.
"Bọn họ đang đóng phim hành động thôi. Không phải họ không mặc quần áo đâu, là quần áo da người để cải trang không bị kẻ địch nhận ra đó. Giờ con mau ngủ đi, đừng hỏi nhiều nữa."
Tiểu Du còn nhỏ không biết gì nên nghe Trương Vũ giải thích vậy thấy có vẻ có lí nên bé gật đầu nhắm mắt ngủ. Trương Vũ ngồi cạnh dỗ bé ngủ một lát rồi đi ra ghế sopha ngủ.
Anh thầm thở dài ngao ngán, mẹ anh nhận nuôi một đứa bé vì mang an gia đình đã khuất của cô bé ấy. Vốn anh chẳng ý kiến gì nhưng từ lúc cô bé này đến thay đổi rất nhiều cuộc sống của anh. Mỗi lần mẹ đi du lịch như hôm nay, Tiểu Du lại quấn lấy anh không rời nên mới xảy ra chuyện như lúc nãy, bị bắt gặp lúc xem phim xxx
[...]
"Tiểu Du. Chú ở đây."
Trương Vũ đứng cạnh ô tô đỗ ở cổng trường vẫy tay gọi đứa nhỏ đeo cặp sách màu hồng tung tăng chạy ra. Tiểu Du nghe thấy tiếng gọi, chạy nhanh về phía nhưng ánh mắt cô bé lại bị thu hút bởi một quán ăn gần đó.
Tiểu Du chạy tới gần Trương Vũ, kéo anh tới quán ăn, đòi anh mua mấy cái xúc xích rồi mang vào xe ăn.
"Tiểu Du, lần sau không được mè nheo mua quà ăn vặt cổng trường đâu." Trương Vũ nghiêm khắc nhắc nhở.
" Cô trong phim của chú tối qua cũng ăn chiếc xúc xích như này, tự dưng nhìn thấy cổng trường bán nên con muốn mua ăn thử. Con thấy cô ấy ngậm liên tục, chắc ngon lắm đây."
#2
" Cô trong phim của chú tối qua cũng ăn chiếc xúc xích như này, tự dưng nhìn thấy cổng trường bán nên con muốn mua ăn thử. Con thấy cô ấy ngậm liên tục, chắc ngon lắm đây."
Trương Vũ nghe xong mặt mũi xám xịt. Cứ tưởng nhắc nhở con bé vậy rồi mà Tiểu Du vẫn nói đi nói lại chuyện tối qua. Anh không trả lời cô bé nữa, trực tiếp lái xe về thẳng nhà.
Trương Vũ trở về nhà, lập tức nhấc máy gọi cho mẹ mình.
"Bao giờ mẹ mới về vậy?"
"Sao thế? Tiểu Du dạo này có ngoan không? Có gây rối gì không?"
"Mẹ mau về nhanh đi rồi đón Tiểu Du, con bé ở chỗ con nhiều cái không tiện." Anh không dám nói nếu còn ở nhà anh nữa đầu óc sẽ bị bôi đen mất thôi.
Nhưng mẹ anh lại nghĩ theo một hướng khác, lập tức lên giọng mắng: "Anh lại lôi phụ nữ về nhà trước mặt con bé hả? Tôi cảnh cáo anh, muốn chơi bời gì thì ra ngoài, đừng có làm ở nhà."
Trương Vũ thở dài, không giải thích gì thêm, chỉ giục mẹ:
"Không nói nhiều nữa, bố mẹ đi du lịch về sớm đi."
[...]
"Tiểu Du, bố mẹ về rồi qua đây xem nào."
Ông bà Trương đến nhà Trương Vũ đón Tiểu Du. Hai ông bà đã ngoài 50 nhưng do nhận nuôi Tiểu Du từ nhỏ nên con bé quen miệng gọi họ là bố mẹ nhưng dứt khoát gọi Trương Vũ là chú. Xưng hô này ban đầu thấy hơi gượng nhưng lâu dần cũng quen, người ngoài hỏi thì giải thích vài câu qua quýt.
"Lần này bố mẹ quyết định sang Mỹ, chúng ta đưa con theo cùng nhá. Sang đấy học tập ở môi trường mới, quen nhiều bạn mới."
Tiểu Du vui mừng phấn khởi nhưng lát sau chợt nhớ ra điều gì đó, cô bé quay sang hỏi Trương Vũ:
"Chú có đi cùng không vậy?"
"Chú ở trong nước còn nhiều việc. Chỉ bố mẹ và con đi thôi." Bà Trương tranh lời nói.
Mặt Tiểu Du ỉu xìu: "Không có chú chơi đùa cùng con buồn lắm."
"Hay con ở lại đây với chú được không?" Bà Trương hỏi.
"Không được. Chú ấy chẳng biết chăm sóc trẻ con gì cả. Chú còn không chịu tắm cho con."
Trương Vũ vốn không định tham gia vào cuộc trò chuyện này nhưng sau khi nghe thấy câu nói kia thì anh suýt sặc nước.
"Nha đầu con đi sang Mỹ học đi, bao giờ chán gọi chú sang chơi là được."
"Chú hứa rồi nha."
[...]
Ngày Tiểu Du đi nước ngoài, Trương Vũ có đến tiễn bố mẹ và cô bé sang sân bay. Trước khi đi, Tiểu Du chạy tới ôm anh một cái và nói:
"18 tuổi con sẽ về đây thăm chú."
Truyện khác cùng thể loại
156 chương
34 chương
368 chương
92 chương
16 chương
169 chương