Tất cả những gì giữa chúng ta đều đã mất. Vậy thì sao em không tự tìm một lối thoát? ------ Cô tỉnh dậy sau một đêm dài gặp ác mộng. Đôi mắt nhỏ không còn vẻ mơ hồ. Cô không còn tìm kiếm con búp bê nhỏ, không còn cất tiếng hát ru. Phải rồi, Yến Nguyên là sợi dây liên kết duy nhất giữa cô và anh. Nay con gái cô mất, cô lại không thể mang thai thêm lần nào nữa. Vậy thì tại sao cô không tự tìm cho mình một lối thoát, cũng là cho anh cơ hội mới. Cô đôi lúc điên dại, nhưng cũng có lúc tỉnh. Cô hoàn toàn ý thức được hành động của anh, sự lạnh nhạt của anh. Nếu đây đã là ý trời thì cô chẳng còn cách nào tránh được. Cô yêu anh là thật lòng, cô cam chịu vì anh, nhưng có lẽ bản thân cô không tốt nên không thể cùng anh đi đến hết cuộc đời. Đây là số phận của cô, cô không oán hận anh. ----- Thái Tuấn, em xin lỗi vì tất cả những gì đã xảy ra. 6 năm trước anh bước vào cuộc đời em, em đã rất hạnh phúc. Và bây giờ em cũng thế. Em không hề oán trách gì anh. Có lẽ mình có duyên, nhưng nợ nhau quá ít, nên sớm phải chia lìa. Nếu sau này có gặp lại nhau, hay em có cầu xin anh một chút yêu thương, thì xin anh đừng dừng lại, hãy cứ hạnh phúc như anh từng có, em sẽ ổn thôi. Đơn ly hôn em đã ký, không cần phải tìm em đâu, cứ làm như những gì mẹ anh nói. Em yêu anh nhiều. Mong rằng chúng ta sẽ mãi là kỷ niệm đẹp của nhau. ------ - Cậu chủ, cô chủ ... cô chủ bỏ đi rồi- Tiểu Như hốt hoảng gọi cho anh khi phát hiện cô biến mất. Sau đêm hoan lạc cùng Tuyết Trinh, anh vẫn chưa ý thức được thực tại, giọng nói mơ màng khó hiểu - Thì đi tìm đi, cô ấy có phải con nít đâu! Tôi đang bận - rồi trực tiếp tắt máy. Cô gái bên cạnh cũng thức giấc, khẽ vuốt ve người anh, nhếch môi cười gian xảo. - Sao vậy? Vợ anh bỏ đi rồi à? Anh chỉ Ừ rồi lao vào cắn xé đôi môi căng mọng kia. - Thôi nào, em còn phải qua chào Mẹ nữa chứ! Lâu như vậy không gặp rồi mà. Anh bất đắc dĩ đứng dậy mặc quần áo rồi lấy xe chở cô gái ấy về nhà mình. Trên đường về, qua kính chiếu hậu, anh thấy một bóng lưng mảnh mai quen thuộc đang cực nhọc xách theo túi đồ, nhanh chóng bước lên xe bus. Anh cau mày, cố không suy nghĩ lung tung, quay sang ghế phụ ngắm nhìn người phụ nữ anh từng yêu đến chết đi. ----- Thái Tuấn đẩy cửa phòng bước vào. Không còn tiếng cô khóc lóc, không còn tiếng cô hát ru khiến anh có phần không quen. Quần áo của cô đều không còn. Đến bức ảnh của cô cũng bị dọn sạch sẽ, cứ như cô chưa từng tồn tại trong căn phòng này. Người phụ nữ này rốt cuộc là đang nghĩ gì! Cô dám ngang nhiên rời khỏi anh sao! Anh vò nát lá thư cô để lại. - Em không thể thoát khỏi tôi!!!! ----------- Nếu không thể vượt qua nỗi đau, thì hãy cứ thu mình, để mặc nỗi đau đi qua em. -------- Tin tức cháu nội nhà họ Mai Hoàng mất khi vừa chào đời không lâu đã gây xôn xao dư luận suốt thời gian dài. Nay lại thêm chuyện con dâu bỏ đi, khiến không ít người suy đoán lung tung. Cổ phiếu tập đoàn Mai Hoàng cũng theo đó mà giảm mạnh. - Con thấy để như vậy đâu có được! Chúng ta phải bắt cô ta quay trở lại! Tuyết Trinh tức giận khi xem qua tờ báo. Từ ngày Mỹ Ngọc bỏ đi, cô ta coi đây như nhà mình, ở bên Thái Tuấn không rời nửa bước. Lại thêm bà Thuỳ Linh cưng chiều, cô ta càng được nước, tỏ thái độ với ngừoi giúp việc, khiến dì Loan cũng tức nghẹn. - Theo con ta phải làm gì? Nó đâu còn điên dại nữa. - Bà Linh ảo não đáp lời. - Cứ để con! ------ Dù biêt chuyện con gái tự ý bỏ về là không nên, nhưng với những gì con gái đã chịu đựng, bà không thể để cô ở lại gia đình đó thêm một giây phút nào. Đằng nào chuyện cũng đã rồi, thay vì đau đầu suy nghĩ, chi bằng cứ giúp con gái thấy thoải mái. - Mỹ Ngọc, con xuống ăn sáng đi, mẹ nấu cho con đó. Không khí hạnh phúc trong phòng bếp, lâu lắm rồi bà mới lại cảm nhận được. Từ khi con gái được gả đi, chỉ còn ông bà với một ngừoi giúp việc, cũng có phần lạnh lẽo. Cô vừa bước tới cửa phòng ăn thì nghe tiếng cổng bị đẩy mạnh. Một ngừoi phụ nữ lạ ngang nhiên đi vào nhà cô. Người phụ nữ mang chiếc đầm bó sát tôn lên đường cong cơ thể. Mái tóc buông dài càng thêm phần quyến rũ. Quen! Rõ ràng là rất quen! Cô cảm nhận được một chút gì đấy rất quen, nhưng lại không thể nào nhớ ra đã gặp ở đâu. - Chắc cô là Mỹ Ngọc? - không một chút ngượng ngùng, cô ta bước thẳng vào trong, rất tự nhiên ngồi xuống sofa. - Cô là? - Không cần quan tâm tôi là ai - chậm rãi nở nụ cười, quan sát kỹ gương mặt vẫn còn không hiểu chuyện phía đối diện - Con người cô sao có thể trơ trẽn như vậy? Cô nghĩ cô làm vậy là cô có được tât cả sao? Haha..... - Tôi không hiểu cô nói gì? - Cô có thể không hiểu, nhưng cứ chờ xem tôi sẽ biến cuộc đời cô thành địa ngục! - Tôi có quen cô sao? - Cái chết của con cô mới chỉ là khởi đầu thôi. Nó chết là vì cô, vì ngừoi mẹ như cô! - Á á á - Cô nghe tai mình ù đi, nỗi đau lại tràn về. Dùng hai tay bịt tai lại, cô ngã khuỵa, không ngừng khóc thét. Nhưng người phụ nữ kia lại có vẻ đắc ý, dường như cô ta đã đạt được mục đích. Mẹ cô trong bếp nghe thấy liền chạy ra, người phụ nữa này là ai mà nói lời cay độc như vậy chứ. - Cô biến ra khỏi nhà tôi! Cô điên à! - À, lâu rồi mới gặp lại! Tôi không ngờ bây giờ bà lại an nhàn thế đấy! Cứ cố tận hưởng đi - người phụ nữ ra về, vẫn phong thái ngạo mạn, tự nhiên như lúc cô ta đi vào- Không cần tiễn! ----- - Mỹ Ngọc, con nghe mẹ nói gì không? - Thưa bà, bác sĩ đến rồi! - Mau ... Mau xem con gái tôi làm sao thế này. Sau khi khóc thì nó đột nhiên ngã xuống, đến giờ vẫn chưa tỉnh.i Sau khi dùng đủ các thiết bị kiểm tra cô một lượt. Vị bác sĩ già nhẹ nhàng gỡ cặp kính, vẻ lo lắng ban nãy cũng bớt được phần nào. - Sau chuyện lần đó, tâm lí cô ấy vẫn còn bị tổn thương nặng. Vừa rồi cô ấy bị chấn động nên tạm thời ngất đi. Sẽ nhanh tỉnh lại thôi. - Cảm ơn bác sĩ - Gương mặt bà cũng giãn ra một chút - Cô ấy cần tránh khỏi những chuyện tương tự. Nếu không, lần sau tôi không chắc sẽ ... ra sao. - Tôi hiểu rồi. ----- - Mẹ ơi, lại đây đi Giọng non nớt của một đứa trẻ vô cùng đáng yêu, đang vẫy vẫy cánh tay nhỏ xíu. Cô nhìn xung quanh, chỉ có cô, vậy là đang gọi cô sao? - Mẹ ơi, nhanh nào, bố đang đợi chúng ta kìa. Con bé vừa vẫy gọi cô, vừa vội vàng chạy về phía trước, băng qua con đường lớn. - Mẹ biết rồi! Con chạy chậm thôi! "K É É É É É T" "R Ầ M" Là tiếng xe phanh gấp, rồi tiếng va đập mạnh phát ra từ phía đường lớn. Cô nghe thấy rất rõ, nhưng cô chạy mãi, chạy mãi vẫn không thể tới gần con đường ấy. - Không lẽ là Yến Nguyên, không lẽ là con bé đã .... Không! Không phải! ---- Khi sóng gió tới, nó sẽ cứ thế nối nhau mà vùi dập, cho đến khi ta sụp đổ, tất cả mới ngừng lại.