Vẫn là nắng cuối trời
Chương 12
Công việc cứ ngày một nhiều lên cuốn theo cả những lo âu trong lòng Mỹ Ngọc. Từ sau lần cãi nhau trong quán cafe, cô không còn gặp lại Thái Tuấn nữa. Lòng cô cũng phần nào nhẹ nhõm hơn, cô chỉ sợ không biết phải đối mặt với anh như thế nào. Còn Lưu Đức, ngoài chuyện công việc thì anh không thể nào nói chuyện được với cô, những cuộc gặp mặt đối tác cô cũng tìm lý do để cho trợ lý đi. Bản thân cô cần thời gian để sắp xếp lại mọi thứ. Rất nhiều thời gian. Và sau đó cô sẽ bắt đầu lại ở một phương trời mới.
Một ngày đầu thu, trời trong xanh đến lạ, từng gợn mây yên bình đối nghịch với cảm xúc cô lúc này. Hôm nay là ngày giỗ Yến Nguyên. Cô không thể tin được đã một năm trôi qua. Cô thức dậy từ rất sớm, mà chính xác thì cả đêm qua cô không ngủ được. Mỹ Ngọc chọn một bó hồng trắng, cô không biết con bé có thích loài hoa này hay không, nhưng cô cảm thấy màu hoa ấy như chính tâm hồn đứa con gái bé nhỏ, không chút phiền muộn.
Nghĩa trang lúc sáng sớm, không một bóng người, thêm cái không khí hiu quạnh càng làm tim cô thắt lại. Khi mà biết bao đứa trẻ đồng trang lứa đang bi bô tập nói thì con cô lại nằm ở nơi lạnh lẽo này.
- Thời gian qua mẹ nhớ con rất nhiều, cả trong giấc mơ mẹ cũng thấy con... Sao ông trời lại nhẫn tâm với chúng ta như vậy....
Cô từ thủ thỉ đến òa khóc, nước mắt lăn dài trên gương mặt xanh xao không sao dừng lại được. Cô khóc mặc kệ những hạt mưa đang nặng dần. Thời gian như ngưng đọng lại quanh nỗi đau khôn xiết của người mẹ trẻ.
- Em cứ như vậy sẽ ốm nặng mất!
Mưa không còn tạt vào người cô, sự ấm áp dần lan tỏa khắp cơ thể cùng với giọng nói quen thuộc vang lên khiến cô giật mình ngước nhìn người trước mặt. Cô vẫn sẽ tránh mặt anh nhưng trừ hôm nay, chỉ là ngay lúc này cô quá mệt mỏi rồi. Cô để mặc cho cảm xúc trào dâng trong lòng, dựa vào lòng anh mà nức nở.
Nhiều năm trước, cô cũng ngã vào lòng anh, vùi đầu vào ngực anh mà òa khóc. Ngày ấy cô khóc chỉ vì cô làm mất chiếc vòng anh tặng, rất nhanh sau đó anh làm cô cười. Còn bây giờ, cô khóc vì mất đi đứa con gái, ngoài việc ôm cô vào lòng, anh không thể làm gì hơn. Nhìn cô yếu đuối, không một chút sức lực lòng anh đau như cắt. Tất cả đều là lỗi của anh.
- Anh đưa em về nhé?
- Không! Em muốn ở với con gái em. Mưa rồi, con bé chắc lạnh lắm...
- Em nghe này, con bé bây giờ chắc đã bắt đầu cuộc sống mới ở một nơi nào đó rồi. Nếu con bé nhìn thấy em hành hạ mình như thế này, liệu nó có sống tốt được không?
Cô không trả lời anh, tiếng khóc cũng nhỏ dần. Lưu Đức nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy, ôm chặt eo cô rồi tiến về phía cổng, cứ như anh sợ chỉ cần lỏng tay là cô sẽ đổ ngã. Mãi đến khi anh dìu cô vào xe, nổ máy dời đi mới có người bước ra khỏi chỗ nấp.
Người đàn ông mang bộ vest đen lịch lãm. Khẽ nhếch mép cười, ánh mắt thoáng hằn lên tia lửa. Anh ta đặt một bó huệ tây trắng lên mộ, trầm ngâm một lát rồi cũng vội vã rời đi.
Suốt quãng đường từ nghĩa trang về nhà, Mỹ Ngọc chỉ im lặng nhìn màn mưa. Đôi lần Lưu Đức tính bắt chuyện nhưng quay sang bắt gặp gương mặt nhợt nhạt của cô, anh lại thôi, chỉ sợ cô sẽ lại òa khóc.
- Để anh dìu em vào nhà.
Chưa nói hết câu thì anh đã tới bên cửa phụ, mở cửa đỡ cô ra. Nếu như là 9 năm trước, có lẽ cô sẽ vì hành động này mà thần tượng anh, nhưng bây giờ mọi thứ đều thay đổi, kể cả trái tim cô.
- Trời ơi, con làm sao vậy hả, người con ướt hết rồi này. Mau... mau vào đây để mẹ lau người cho. Con bé này... thiệt tình... - Bà Lan vừa nhìn thấy con gái bước vào cửa nhà đã hốt hoảng, vội vàng đi lấy chiếc khăn bông rồi đỡ cô ngồi xuống ghế. Mãi mới nhận ra sự xuất hiện của Lưu Đức, bà bỗng chột dạ.
- Cậu ... cậu là ...?
- Cháu làm cùng công ty với Mỹ Ngọc. Rất lâu rồi mới gặp lại bác!- Anh rất tự nhiên chào hỏi, nhưng chất giọng như mỉa mai.
- Anh ấy là Tổng giám đốc mới. - Cô giấu nhẹm chuyện mình từng quen Lưu Đức, và cũng không hề nhận ra sự gượng gạo giữa mẹ và anh.
- Cậu tới rồi thì ở lại dùng cơm, hôm nay giỗ cháu...
- Dạ, cháu biết. Nhưng chiều nay có chuyến công tác xa nên cháu phải về chuẩn bị. Khi khác cháu sẽ ghé chơi. Cháu xin phép!
Không biết là anh bận thật, hay cố tình tránh mặt bà nhưng mà dù sao khi anh đi khỏi, bà Lan mới dám thở phào nhẹ nhõm. Năm ấy, khi biết anh, anh chỉ là chàng trai bình thường, gia cảnh khá giả, chưa từng nghĩ đến chuyện đi du học. Mẹ cô vì muốn cô lấy được người chồng tốt, để cô không phải lo lắng chuyện tiền bạc nên đã gặp riêng anh để cấm anh đến gần cô. Những tưởng cuộc hôn nhân của cô là viên mãn, nào ngờ quá nhiều sóng gió ập tới. Bây giờ anh lại xuất hiện bên cạnh cô, làm sao bà có thể nhìn mặt con gái nếu nó biết chuyện được?
------
Thời gian qua anh kiếm tìm em trong nỗi tuyệt vọng. Nay gần bên em, anh lại chẳng thể kéo em lại. Anh thật vô dụng, có lẽ chàng trai ấy sẽ làm tốt hơn anh!
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
21 chương
15 chương
30 chương