Nếu không từ bỏ, liệu bây giờ em vẫn đang đơn phương? ------------- Mỹ Ngọc chọn cho mình một chiếc váy ôm sát cơ thể với sắc trắng tinh khôi, mái tóc dài uốn lọn nhỏ , buông thõng sau lưng. Nhìn cô như một nàng thiên sứ đi lạc. Đôi mắt vẫn đỏ hoe, không giấu nổi nỗi đau phía trong. Cô không muốn đối mặt với Lưu Đức nên đành gọi taxi đến nhà hàng Au Parc trước để chờ anh ta. Là cuộc gặp mặt đối tác quan trọng. Cả hai người đều đè ném cảm xúc cá nhân, phối hợp rất ăn ý, và giành trọn hợp đồng phí công ty TJ. Khi ra về, ai cũng choáng vì uống khá nhiều rượu. Anh vẫn còn tỉnh táo, còn cô, trông như mượn rượu giải sầu, đến nỗi bước đi không vững. ----------- - Tại sao lại là anh? Anh có biết tôi đã nghĩ mình quên được anh rồi hay không? Anh im lặng. - Anh quay về để xem tôi thê thảm thế nào phải không? Anh vẫn im lặng - Tôi tưởng cô ta vẫn luôn đi cùng anh chứ? Cô gái ngày xưa theo đuổi anh ấy... Cô ta bỏ anh để bám lấy chồng tôi rồi nhỉ? Haha.... Hơi men đã làm cho bản thân cô không chủ động được mà nói ra những lời cô cố gắng chôn chặt nơi đáy lòng. Hôm nay, cô đã nhận ra người phụ nữ bên cạnh Thái Tuấn. Cô ta là người theo đuổi Lưu Đức ngày trước, là người mới đây đã đến nhà cô mắng chửi cô. Một người phụ nữ tâm tính đều xấu xa. Bản thân cô, có chết cũng không thể tin là mình đã hỏi anh những câu như thế. Rượu đã thay cô nói ra tất cả... Anh chỉ lặng im suốt đoạn đường. Không phải không hiểu cô đang nói gì, mà chỉ là khônh biết phải nói gì với cô. Lỗi lầm trong quá khứ, là anh có lỗi với cô. ------ - Hôm qua con làm tốt lắm! Bố cô khen cô sau cuộc họp công ty. - Con có công sức gì đâu, đều nhờ Tổng giám đốc cả mà. Ông chỉ biết con gái và tổng giám đốc từng quen nhau, chứ không biết giữa 2 người có mối quan hệ nào không. Thấy tổng giám đốc có thiện ý quan tâm đến con gái mình, ông cũng như mở cờ trong bụng. Nay lại thấy hai đứa làm việc ăn ý ông càng cố gắng vun đắp cho con gái. - À có một bưu kiện gửi tới nhà, mẹ đem tới để trên bàn con rồi đó. - Bưu kiện? Là ai gửi ạ? - Ta cũng không biết, con đi xem thử. Cô về phòng làm việc mà không khỏi suy đoán. Là của Hạ Nhi gửi từ Mỹ chăng? Bên ngoài chỉ đề tên cô, không hề có tên ngừoi gửi. Cô mở thùng, là một hộp được gói cẩn thận, mà chính xác là nhìn rất đẹp. Cô hy vọng là món quà từ cô bạn thân, nhưng nhận lại là thấy vọng, thâm chí là tê liệt cà ngừoi. Là một sấp hình và mặt dây chuyền một nửa trái tim. Mặt ấy cô từng thấy, chồng cô, Thái Tuấn từng có một cái tương tự. Cô vô tình thấy rồi hỏi, anh chỉ nói hồi nhỏ anh hay mang nên giờ không muốn vứt bỏ. " Hay là trùng hợp. Chắc người ta sản xuất nhiều" Rồi sấp hình. Một nam, một nữ còn khá nhỏ nắm tay nhau mỉm cười hạnh phúc. Họ ôm nhau rạng ngời trươsc ống kính. Họ nắm tay đầy thân mặt. Dù là hình chụp từ lâu, nhưng cô có thể thấy rõ ràng nét lãng tử của Thái Tuấn cùng sự quyến rũ của Tuyết Trinh. "Không lẽ họ quen nhau từ nhỏ? Mình chưa từng nghe." Quả là món quà bất ngờ khiến Mỹ Ngọc không thốt lên lời. Cảm giác như một luồng điện chạy dọc cơ thể, cô không biết phải phản ứng ra sao, tim cô cũng theo đấy mà trào dâng nỗi chua xót. Mãi sau cô mới để ý đến tấm thiệp chúc mừng dưới đasy hộp " Một món quà sinh nhật sớm cho cô gái đáng yêu. Tôi còn nhiều bất ngờ cho cô lắm. Chúc cô luôn vui vẻ như khi nhận được quà của tôi nhé!" Cô biết cô ta muốn chọc tức cô, nhưng không tìm ra được mục đích của cô ta. Ngày xưa cũng vì cô ta mà cô ra đi. Bây giờ cô dù chưa chính thức ly hôn nhưng cũng lờ đi chuyện cô ta và Thái Tuấn. Người phụ nữ này bị làm sao vậy chứ?