Vĩnh An
Chương 29 : Bắc nguỵ nguyên thuỵ (1)
Gặp lại Nghi Bình, là ở Tam Dương cung.
Tam Dương cung được xây dựng gần suối Thạch Tông*, nằm giữa những dãy núi hùng vĩ cao ngất, hình dáng cung điện quanh co ôm dọc theo bờ suối, vườn ngự uyển kéo hơn hai mươi dặm, phóng mắt ra xa không thấy điểm cuối cùng, cả vùng trời bao la như thu hết vào tầm mắt. Thiên tử giá lâm, khí thế hào hùng.
Yến tiệc được tổ chức lúc trăng treo quá đầu, chúng thần thấy bệ hạ tâm tình tốt, đều tìm cách cười đùa chúc tụng, trong chốc lát bữa tiệc trở nên tưng bừng náo nhiệt.
Ta ngồi cách mọi người, thấy ở xa Nghi Bình đứng phía sau Lý Thành Nghĩa, chưa kịp thêm rượu cho hắn, bị hắn nhẹ nắm tay, thấp giọng nói gì đó. Nghi Bình lắc đầu, cố gắng rót rượu, rồi lui về phía sau hai bước cúi đầu đứng, trên mặt tái nhợt trắng bệch, trông cực kì mệt mỏi.
"Năm nay trẫm chưa tới Khúc Giang, bỏ lỡ Khúc Giang đại hội, chi bằng ngay tại đây làm Thạch Tông hội ẩm, các khanh thấy thế nào?" Hoàng cô tổ mẫu hứng thú dâng trào, mỉm cười nhìn Uyển Nhi, Uyển Nhi nhanh chóng khom người: "Bệ hạ đã có nhã hứng này, nô tỳ liền sai người chuẩn bị."
Hoàng cô tổ mẫu gật đầu, nhìn Lý Thành Khí nói: "Thành Khí, ngươi cứ ngồi ở bên cạnh trẫm." Lý Thành Khí đứng dậy tuân mệnh, Uyển Nhi dặn dò cung tỳ nội thị chuẩn bị, chỉ mới một lát, mọi người đều yên vị cạnh bờ suối, trên mấy chiếc bàn nhỏ bên hông đã bày sẵn thức ăn.
Hoàng cô tổ mẫu bưng một chén rượu lên, đưa cho Uyển Nhi, Uyển Nhi tiếp nhận cẩn thận đặt lên mâm ngọc, thả vào dòng nước.
Mâm ngọc theo dòng nước chầm chậm trôi đi, lững lờ lướt qua trước mặt các hoàng tử và chúng thần, sắc mặt mọi người đều có vẻ tiếc nuối. Đây là chén rượu đầu tiên do chính Hoàng cô tổ mẫu ban tặng, nếu có ai đó may mắn nhận được, đồng thời làm ra câu thơ hay, chắc chắn sẽ có trọng thưởng. Một tiểu cung tỳ phía sau mọi người liên tục đi theo mâm ngọc kia. Bỗng nhiên, chiếc mâm bị vướng vào một tảng đá, từ từ ngừng lại.
Mà người ngồi gần đó, chính là Trương Cửu Linh, hắn liền đưa tay nhấc chén, đứng dậy hành lễ với bệ hạ: "Thần tạ bệ hạ ban thưởng rượu." Nói xong, uống một hơi cạn sạch, khi đang muốn mở miệng thì bị Uyển Nhi lên tiếng đánh gãy.
Uyển Nhi hướng bệ hạ khom người, mỉm cười dịu dàng: "Thỉnh bệ hạ cho phép Uyển Nhi ra đề cho Trương đại nhân." Bệ hạ gật đầu đáp ứng, nàng mới cười nhìn Trương Cửu Linh: "Năm đó khi Trương đại nhân nhập học Quốc Tử Giám, từng lưu lại một câu thơ tuyệt cú, chẳng hay hôm nay nhân dịp Thạch tông hội ẩm có thể bổ toàn* được không?" Trương Cửu Linh sửng sốt, ngây ngốc nhìn Uyển Nhi, sau một lúc lâu không đáp lời.
*bổ toàn: bổ sung hoàn thành.
Trái lại Hoàng cô tổ mẫu mỉm cười, hứng thú hỏi Uyển Nhi: "Câu thơ ra sao mà có thể làm cho Uyển Nhi nhớ mãi không quên ?" Khuôn mặt Uyển Nhi toát lên vẻ quyến rũ, ngâm nga đọc: " Thảo mộc hữu bản tâm, hà cầu mỹ nhân chiết. Mỗi khi nô tỳ đọc lên đều thấy có gì đó nuối tiếc, bất đắc dĩ Trương đại nhân làm ra câu này lại chậm chạp không chịu thêm thủ chỉnh thi", nàng quét mắt sang Trương Cửu Linh, nói tiếp: "Nay đại nhân đã uống rượu ngự ban, Uyển Nhi đành một lần làm kẻ xấu, cậy vào bệ hạ thúc đẩy Trương đại nhân, thành toàn cho tâm nguyện nhiều năm."
Hoàng cô tổ mẫu gật đầu, vui vẻ nói: "Vậy trẫm sẽ để ngươi toại nguyện, cho ngươi cậy vào một lần."
Dưới ngọn đèn lưu ly, Uyển Nhi trông rạng rỡ xinh đẹp hút hồn, Trương Cửu Linh đứng ngơ ngác một hồi, mới ho nhẹ một tiếng, cúi đầu yên lặng suy nghĩ. Mọi người theo dõi hắn, có cực kỳ hâm mộ, có ghen tị, cũng có những người hờ hững đứng xem. Hảo câu khả ngẫu, hảo thi nan làm*. Lời lẽ Uyển Nhi nghe như khen hắn, nếu hắn có thể trong chốc lát thành thơ, lập tức sẽ để lại ấn tượng vô cùng tốt ở trước mặt bệ hạ, nếu làm không ra hoặc làm không tốt, mọi thứ sẽ hoàn toàn ngược lại.
*Câu hay thì dễ ngẫu hứng viết ra, một bài thơ hay thì khó mà làm
Ta âm thầm toát mồ hôi, thấy Lý Thành Khí chỉ cười nhìn hắn, tựa hồ cũng không lo lắng.
Xung quanh chỉ có tiếng nước chảy róc rách, ước chừng một lát sau, Trương Cửu Linh mới ngẩng đầu, nhếch khóe môi đọc:
"Lan diệp xuân uy nhuy
Quế hoa thu hạo khiết
Hân hân thử sinh ý
Tự nhĩ vi giai tiết
Thùy tri lâm thê giả
Văn phong tọa tương duyệt"
Hắn tao nhã cầm chén rượu, mắt mang nét cười ẩn ý nhìn Uyển Nhi, mới nhẹ nhàng chậm rãi đọc ra câu cuối cùng: "Thảo mộc hữu bản tâm, hà cầu mỹ nhân chiết."
Không khí nhất thời yên tĩnh, bệ hạ phá vỡ im lặng, cười tán thưởng một câu trước, chúng thần liền nhanh chóng phụ họa theo, nhất thời liên tiếp lời khen ngợi hướng đến Trương Cửu Linh. Duy chỉ có Uyển Nhi nhìn thẳng vào hắn, vẻ mặt có chút hoảng hốt, rồi nàng nghiêng đầu nhìn mặt sông, trong mắt mang theo màu sắc ảm đạm.
Mở màn náo nhiệt này đưa Thạch tông hội ẩm vào hồi cao trào.
Nghi Bình hình như đã chống đỡ hết nổi, cùng một cung tỳ khác ra ngoài, lặng yên rời tiệc. Ta thấy vậy, vội phân phó Nghi Hỉ chờ ở đây, rồi chạy theo Nghi Bình. Đợi cho đến nơi không có ai, ta vội đi nhanh hai bước gọi nàng lại, nàng hoảng hốt quay đầu, rốt cục chớp mắt một cái, hai mắt đã đẫm lệ.
Ta bảo cung tỳ bên cạnh đứng canh chừng, cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng, đau lòng hỏi: "Thân thể đã tốt hơn chưa ?" Ta không dám trực tiếp hỏi sự kiện kia, chỉ có thể thương xót nhìn nàng. Nàng gật gật đầu, đáp: "Tịnh dưỡng một tháng, quận vương lại chiếu cố cẩn thận, đã không có gì đáng ngại." Nàng nói xong, cúi đầu, dường như hơi xuất thần.
Lòng ta chua xót khó chịu, không biết nên nói gì nữa, trầm mặc một lát, mới thấp giọng khuyên nàng: "Lúc này cảnh này, nên cố gắng bảo vệ bản thân và hắn trước, ngươi và hắn ngày sau còn dài, sẽ còn có cơ hội". Nghi Bình bị đưa đến Đông cung dưới danh phận một cung tỳ, ngay cả so với cơ thiếp cũng không bằng, dù Lý Thành Nghĩa có thật tình đối đãi, nhưng với mấy huynh đệ bọn họ mà nói, tự thân tính mạng còn khó bảo toàn, sao còn sức lực giữ lại đứa con của một tỳ nữ?
Lúc trước vì muốn thành toàn tình cảm cho hai người, đem nàng tiễn bước, hôm nay nghĩ lại không biết là đúng hay sai .
Ta lại hỏi han nàng thêm vài câu, nghe cách đó không xa bờ sông Thạch Tông có âm thanh huyên náo, nhìn nàng vội vàng rời đi, mới trở lại yến tiệc. Lúc này Lý Long Cơ đang ngẫu hứng làm thơ, làm cho bệ hạ cười vui vẻ một trận, bà nói: "Long Cơ, ngươi đã muốn hơn Thành khí rồi." Lý Long Cơ khom người, khiêm tốn đáp: "Tôn nhi chẳng qua là ngẫu hứng, bị buộc bất đắc dĩ thôi."
Hoàng cô tổ mẫu đột nhiên nhìn ta, gọi: "Vĩnh An." Ta vừa mới ngồi xuống, lại vội vàng đứng dậy: "Hoàng cô tổ mẫu." Bà im lặng nhìn ta hồi lâu, mới khẽ mỉm cười: "Trẫm nghe Uyển Nhi nói, ngươi ở Khúc Giang đại hội cùng với Tiên Huệ lầm canh giờ, không về cung, Long Cơ cũng ở bên ngoài tìm ngươi một đêm?"
Ta hoảng hốt, đưa mắt nhìn Lý Long Cơ, thấy hắn cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, chỉ có thể trả lời: "Là Vĩnh An nhất thời ham vui, đã phiền công chúa và chư vị quận vương lo lắng." Hoàng cô tổ mẫu lắc đầu cười nói: "Tuổi nhỏ, ham vui một chút cũng không có gì, chính là trẫm thật sự không nhận ra, tôn nhi này của trẫm đúng là một kẻ si tình."
Ta cười khổ trong lòng, chỉ có thể cúi đầu.
Hoàng cô tổ mẫu lại nói: "Nay Long Cơ cũng dần ổn trọng, nếu đã ban hôn, chi bằng sang năm mau sớm thành hôn, cho trẫm được ẵm thêm vài tằng tôn nhi*." Ta như bị ai đánh vào đầu, ngơ ngác đứng đó, biết rõ nên quỳ xuống đất tạ ơn, lại không thể mảy may động đậy. Lý Long Cơ bỗng nhiên quỳ xuống, nói: "Đại ca chưa cưới chính phi, làm đệ đệ sao dám thành hôn trước."
*tằng tôn nhi: cháu chắt, nhưng do trong cung nên gọi tằng tôn nhi
Hắn nói năng rất có khí phách, nhưng mọi người lại nhất thời im bặt. Hoàng ân ban cho, hắn lại dám từ chối thẳng thắn như thế, Hoàng cô tổ mẫu chỉ trầm mặc nhìn hắn, chúng thần đều ăn ý ngậm miệng, không dám vọng ngôn nhúng tay vào hôn sự hoàng thất.
Uyển Nhi bỗng nhiên cười, tâu với bệ hạ: "Bệ hạ, đây là Lâm Tri quận vương nhờ ngài vì Vĩnh Bình quận vương chọn ra một phi tử tốt", nàng rót chén rượu, dâng cho bệ hạ, nói tiếp: "Ngài chậm chạp không chịu tứ hôn cho Vĩnh Bình quận vương, Lâm Tri quận vương làm sao có thể an tâm thành hôn?"
Bệ hạ tiếp nhận chén, miết ở trong tay, chậm rãi nở nụ cười: "Uyển Nhi nói đúng", bà ôn hoà nhìn Lý Thành Khí: "Trẫm đối với hôn sự Thành Khí cẩn thận cân nhắc tới lui, cũng không ngờ là vô tình trì hoãn."
Tim ta càng đập càng nhanh, trên người đang đổ mồ hôi nóng bừng, bỗng nhiên lại lạnh phát run, không dám nghĩ tới ai sẽ được tứ hôn. Lý Thành Khí vốn đang ngồi gần bệ hạ, lúc này đã đứng lên, nước vỗ vào giày của hắn, lặng yên không một tiếng động.
Bệ hạ dừng một lát, mới nói Uyển Nhi: "Trẫm đã chọn được người tốt." Uyển Nhi liền cười tiếp lời: "Không biết là quận chúa nào có phúc khí tốt như vậy ?"
Bệ hạ nhẹ lắc đầu: "Không phải Võ gia quận chúa, mà là Bắc Nguỵ Nguyên thị." Uyển Nhi hiếm khi bất ngờ, suy đoán một hồi cũng không nghĩ ra là ai, chỉ có thể cười xoà: "Nô tỳ thật sự không hiểu, không ngờ bệ hạ chọn Nguyên thị làm Vĩnh Bình vương phi, không biết là khách quý của vương phủ nhà ai?"
Trong đầu ta lướt nhanh nhưng cũng nghĩ không ra Bắc Nguỵ Nguyên thị có người nào có quan hệ với thúc phụ. Mặc dù Bắc Nguỵ Nguyên thị được kính trọng là quốc tân*, nhưng từ lâu đã như Bắc Chu Vũ Văn thị và Tuỳ Dương thị, tôn thất từ lâu không để lại dấu vết, chỉ còn sót lại vài chi họ chống đỡ bên ngoài, làm thế nào mà Hoàng cô tổ mẫu ghi nhớ rõ như vậy?
*Khách quý của quốc gia
Bệ hạ nở nụ cười, hướng ra phía sau gọi: "Nguyên Nguyệt."
Từ trong các cung tỳ cầm huân lô đứng phía sau, một nữ tử đi ra, tiến lên hai bước, quỳ xuống thưa: "Bệ hạ." Bệ hạ gật đầu, nhìn nàng hỏi: "Ngươi theo hầu bên người trẫm đã bao lâu?" Nguyên Nguyệt cúi đầu, cung kính đáp: "Hồi bệ hạ, đã có năm năm." Bệ hạ vuốt cằm: "Nhớ năm đó thân mẫu ngươi mang ngươi vào cung, ngươi chỉ mới bốn năm tuổi, nhoáng một cái đã lớn như vậy." Nguyên Nguyệt không lên tiếng trả lời.
Bệ hạ lại nhìn Lý Thành Khí đang đứng: "Năm đó Chương Hoài Thái tử mấy lần khuyên trẫm, bảo trẫm phải đối xử tử tế với Bắc Nguỵ Nguyên thị, nay trẫm đem Nguyên thị làm phi của ngươi, coi như là thành toàn tâm nguyện của hắn."
Ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lý Thành Khí, cảm giác bi ai thật lớn nảy lên trong lòng, vì bàn thân, cũng vì hắn.
Bắc Nguỵ Nguyên thị, nghe như quốc khách vọng tộc, bất quá chỉ là cái tên, chẳng ai biết thân phận chân chính của cung tỳ này. Thế mà vào lúc này nơi đây, trước mặt chúng thần trong triều, Hoàng cô tổ mẫu nhìn như ban ân cho hắn, kỳ thật chính là hứng lấy một trận chê cười.
Đường đường là Vĩnh Bình vương phi, lại xuất thân từ cung tỳ trong đại điện, lấy thân phận Bắc Nguỵ Nguyên thị tứ hôn cho Thái tử trưởng tử.
Hắn vẫn đứng thẳng lưng, trầm mặc hồi lâu mới từ từ quỳ xuống, rành rọt nói: "Tôn nhi tạ Hoàng tổ mẫu long ân."
Ở dưới ánh đèn, chiếc bóng của hắn kéo dài thật dài, giày hắn đã bị nước sông thấm ướt, lại dường như không nhận ra. Tim ta như bị vạn con trùng cắn nát, đau muốn phát run, có nhục nhã, có đau đớn, đều từ bóng dáng của hắn mà lan tràn ra, ăn sâu tận xương thịt.
Bệ hạ cười gật đầu, vẫy tay về phía ta,: "Vĩnh An, đến đây."
Ta đờ đẫn di chuyển cước bộ, đi đến cạnh bệ hạ, tùy ý để bà nắm tay. Lòng bàn tay bà ấm áp cùng bàn tay lạnh như băng của ta chạm nhau, ta không dám nhìn Lý Thành Khí, chỉ cố gắng nén chặt cảm xúc, kéo khóe miệng mỉm cười nhìn bà.
Hoàng cô tổ mẫu cẩn thận đánh giá ta, quay sang Lý Long Cơ: "Nếu Long Cơ kính trọng huynh trưởng như thế, trẫm thành toàn tâm tư của các ngươi. Đợi tới tháng giêng sang năm, cùng nhau thành hôn đi."
Hai tay Lý Long Cơ nắm chặt, dập đầu nói: "Tôn nhi tuân chỉ."
Giọng Uyển Nhi vang lên bên tai, mang theo vạn phần vui mừng, kính cẩn chúc tụng gì mà hoàng gia song hỉ…Giữa sân chúng thần cũng đều đứng dậy, quỳ xuống đất khấu đầu Hoàng cô tổ mẫu.
Tại đây, trong tiếng chúc mừng như nước chảy mây trôi, ta chầm chậm quỳ xuống, cúi đầu tạ ơn.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
16 chương
212 chương
68 chương
37 chương
92 chương
18 chương