Vị Hôn Thê Của Thần Chết
Chương 58
CHAP 57: MỞ MÀN (a)
Khung cảnh lờ mờ, đen tối dần hiện ra trước mắt tôi, một cảm giác bất an, bóng đêm tràn ngập khắp mọi nơi, có lẽ màu đen này khiến tôi sợ…
“Tỉnh rồi sao?” giọng nói vang lên, có vẻ là một cô gái trẻ, nhưng sao giọng nghe lạnh thế?!?
“…” ngó tới ngó lui, tôi phát hiện mình đang bị kẹp hai cánh tay bởi hai tên…đen thùi…lần này không ngờ tên cầm đầu lại là con gái, bọn L-Style này lại muốn đổi phong cách hay sao thế? Hừ, tầm thường, con gái à? Khỏe thôi!
“Sao thế? Cô sợ à?”
“…Cô là ai? Bọn họ trả cô bao nhiêu tiền vậy? Đây là lần đầu tiên tôi với cô gặp nhau, bọn râu ria kia chẳng làm được gì tôi cả, một lũ cùi chuối, mong rằng cô không làm mấy ông già ấy thất vọng” tôi cố giương mắt thật to để nhìn rõ người con gái trước mặt nhưng không thể thấy được, xung quanh chỉ là một màu tối đen…
“Hả!?! Cô đang nói cái quái gì thế? Không hiểu nỗi, thôi thôi, khỏi nghe cô nói tào lao làm gì! Dẫn cô gái này theo ta!” giọng nói nghiêm nghị lạnh băng khi nãy đã được thay bằng…một giọng cáu kỉnh đáng yêu…sì! Đáng yêu sao? Bảo mình nói tào lao à???
“Khoan đã, bộ không phải mấy lão già đó sai cô giết tôi à?”
“Khỏi nghe cô nói nhảm, đi thôi!”
“Dạ!” hai tên “đen thùi” bên cạnh tôi đồng thanh. WHAT THE HELL, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này? Không phải bọn họ bắt cóc mình sao?
“Này này, lôi tôi đi đâu thế hả? Bỏ ra, có biết tôi là Judo tứ đẳng không đấy, bỏ ra! Hai tên này bọn ngươi ăn cái gì mà khỏe thế hả? Có bỏ ra không thì bảo?” hai tên “đen thùi” xách tôi lên cái một, chân tôi đánh qua đánh lại giãy giụa trong không trung!
“Con nhỏ điên này, ồn ào chết mất, tôi mà kiềm chế không được thì đừng có trách, Nen này nhịn lâu rồi nhé” cô gái đi trước lẩm bẩm gì tôi đều nghe thấy hết
“Cô…cô nói gì hả? Ai là con điên cơ? Này nói lại xem nào? Bỏ tôi xuống! Các người làm cái quái gì thế hả? Này này, tôi còn mẹ già và em nhỏ đang đợi ở nhà đấy nhé! Các người không cảm thấy tội lỗi à??...” tôi la bài hải
…
Nhưng có thứ gì đó đang từ từ mở ra…ánh sáng lóe lên và lớn dần khiến tôi cảm thấy chói mắt…khung cảnh trước mặt hiện ra mờ mờ và rồi rất rõ ràng, một cung điện, phải…một cung điện tôi thường thấy trong phim, rất sang trọng nhưng chủ đạo lại toàn là màu đen và bạch kim…người con gái khi nãy đi phía trước, trông thân hình từ phía sau mảnh khảnh như cành liễu, chiếc váy đen dài chấm đất nhẹ nhàng bồng bềnh vì được làm từ lông thiên nga (con nhà nòi nhìn một cái là biết chất liệu liền, phục Tuệ Như ghê!), mái tóc vắt ngược sang bên phải để lộ nửa bờ vai trắng hồng mịn màng tôn lên vẻ đài các và sang trọng của chiếc đầm ống tỉ xào và người con gái mặc nó, nếu tôi đoán không lầm chắc hẳn đây chính là mĩ nhân rồi…
“Bỏ cô ta xuống!” nói rồi, cô gái quay lại…wow…đúng là…trực giác của tôi không sai mà!!! Đôi môi trái tim mỏng màu hồng mọng vô cùng đáng yêu, đôi mắt đen rất to và đẹp, hàng lông mì dày đen cong vút là điểm nhấn của đôi mắt còn hơn cả đẹp này, đôi lông mày rậm nổi bật trên khuôn mặt trái xoan trắng hồng mịn màng, thơ ngây với đôi má hồng phúng phính…đẹp thật, không lẽ tôi chết rồi và đang ở trên thiên đường gặp tiên nữ sao??? Vẻ đẹp thơ ngây giết người…
“Hừ, thì ra cô trông thế này…tôi tò mò bấy lâu hôm nay mới được gặp cô!” cô gái trước mặt tiến lại gần tôi hơn khi hai tên kia đã thả tôi xuống và bỏ đi mất, đôi mắt to đen của cô ta xoáy nhìn tôi…
“Cô nói vậy là ý gì?”
“Tới rồi sao?” một giọng nói khác vang lên, đầy uy lực và dã tâm, trên chiếc ngai bạch kim lấp lánh chưa ai ngồi, từ phía bên phải, một người phụ nữ trung niên bước ra…oai phong, mặc một chiếc đầm dài màu đen, kèm theo áo choàng mỏng phần bả vai, cung điện quá dài và rộng, người phụ nữ ấy lại đang đứng cách tôi một quãng quá xa khiến tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt bà ta được…
“Vâng thưa Nữ hoàng”
“Tốt lắm Nen, con có thể lui ra ngoài”
“Con…”
“Không sao, ta sẽ tự giải quyết” sau câu nói ấy, cô gái bước đi, ra khỏi cung điện…
“Sậpppppp…” cánh cửa cung điện ban nãy tự động đóng lại rất mạnh, khiến tôi giật mình
“Không sao không sao, cô Trần Tuệ Như đừng hoảng hốt!” người phụ nữ bước từ bục ngai xuống, tiến lại gần tôi hơn, nhếch miệng cười nhạt
“Bà là ai? Đây rốt cuộc là đâu thế?”
“Darkland, và ta chính là Nữ hoàng Akaila” tim tôi thót một nhịp vì lời nói vừa rồi. Đây chẳng phải là mẹ Chun sao? Người phụ nữ kinh khủng mà anh nói…
“Phải ta đó!”
“Sao cơ?”
“Cô nghĩ gì, muốn gì ta đều biết hết! Nếu như theo thường lệ, hôm nay cô đến đây sẽ là nộp mạng…Nhưng không đâu, tôi không muốn làm thế với người thằng Chun yêu, bởi nó sẽ làm ầm lên mất. Tôi gọi cô đến đây là để giúp cô”
“Không cần, tôi đi đây!”
“Ấy ấy, đừng nóng vội chứ! Cuộc vui vẫn còn dài lắm!” tôi vừa quay người bỏ đi thì câu nói ấy của người phụ nữ khiến tôi khựng lại bước chân
“Cô không muốn biết nhiều điều về Chun à?” người phụ nữ tiến gần sát tôi, cười nhếch môi…
CHAP 57: MỞ MÀN (b)
“Ý…ý bà là gì? Nhiều điều về Chun?” tôi lắp bắp khi trông thấy bộ mặt đáng sợ của bà ta đang hướng về tôi
“Phải, để tôi nói cho cô biết, cô gái lúc nãy vừa đưa cô đến đây chính là Nen, vị hôn thê của Chun, vốn đã có hẹn ước từ trước, rất xứng đôi đúng chứ. Nhưng dung mạo của cô cũng xuất chúng lắm, không biết ai xứng với Chun hơn nhỉ?!? Hahahahahaha…” bà ta bật cười, nụ cười đầy ẩn ý và sự đe dọa…
Nen?...Vị hôn thê?...Vị hôn thê sao?...Đính ước từ trước…?...
“Bỏ cả Darkland, mẫu hậu và vị hôn thê của mình để lông bông trên thế giới con người, gặp một con người hết sức bình thường rồi đem lòng yêu, cô thấy có hợp đạo lí không?”
“Tôi…tôi…”
“…Aha, chắc bây giờ nó đang đi tìm cô đến nỗi phát điên lên rồi, nhưng chắc nó không ngờ tới cô đang đứng đây đâu nhỉ?”
“……”
“Một cô gái…ừm…xinh thật…gia thế…?...hahaha…gia thế…? Ba mẹ cô qua đời rồi à?” bà ta đi một vòng xung quanh tôi, câu hỏi vọng lại từ phía sau lưng tôi…bà ta cười ngạo nghễ
“……”
“Cha mất khi còn chưa ý thức được mặt ông ta, mẹ mất vì bệnh hiểm nghèo nên sợ xe cấp cứu và bệnh viện, người thân trong gia đình chỉ còn bên ngoại nhưng chỉ là một lũ vì tiền…cô…cô đau khổ chứ?”
“Bà…bà đừng…đừng nói nữa…!”
-TUỆ NHƯ LÀ CÔ NHI, TUỆ NHƯ LÀ CÔ NHI, TUỆ NHƯ LÀ CÔ NHI…
- Ê Trần Tuệ Như, mẹ_mày bị bệnh mà chết, rốt cuộc mày có bị di truyền không vậy? Khôn hồn thì tránh xa tụi tao ra, tới gần thì biết tay, đồ nghèo nàn, ĐỒ CÔ NHI
- TUỆ NHƯ LÀ CÔ NHI, TUỆ NHƯ LÀ CÔ NHI, LÊU LÊU, HAHAHAHA
- Nè Tuệ Như, mày liệu thì mau cút ra khỏi lớp học này đi, nếu không, tháng ngày sau này đừng hòng sống yên ổn với tụi tao, dám đi nói với cô là mày không ăn cắp viết mực của tao hả? Tưởng tao sợ à? Bốppp…
- …
- Đánh ày một cái để tỉnh ra, đi thôi tụi bay! À quên, nói nhỏ nói nhỏ, sau này sẽ còn bị đổ oan dài dài đấy nhé! Háháhá…
#######
- Thưa “tiểu thư oan gia” Trần Tuệ Như, phiền cô vui lòng kí vào tờ giấy này dùm, nếu không tôi e chắc không giữ mạng của cô được đâu, chỉ cần kí tên đóng dấu thôi là xong mà – tên mặc áo đen cầm thanh gỗ dài, vỗ vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, miệng ngậm điếu thuốc lệch về hướng phải trông đáng sợ vô cùng, phun điếu thuốc vào trúng gạc tàn tiến gần tôi hơn đe dọa
“…TÔI KHÔNG PHẢI CHÁU NHÀ HỌ LƯU, TÔI XIN TỪ BỎ MỌI QUYỀN THỪA KẾ VÀ TRÁCH NHIỆM CỦA NHÀ HỌ LƯU ĐỐI VỚI TÔI…”- đó là tất cả những nội dung chính của tờ giấy được viết bằng tay …
- Tôi…không…kí…
- Bốp…bụp…uỳnh…bụp…bụp…huỵch…bụp…
“Những kí ức đau khổ đó của cô đã được xóa sạch bây giờ lại ùa về rồi, cô muốn tôi giúp cô không?”
“Huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu…đừng nói nữa mà…tôi muốn quên…không muốn nhớ lại nữa…xin bà đó…tôi xin bà…Huhuhuhuhuhuhuhuhuhu…” tôi bịt chặt hai tai, mắt nhắm nghiền, cái cảm giác sợ sệt năm xưa lại ùa về, tôi ngấy nó đến tận óc, bây giờ thì nó lại đến và bóp nghẹt tim tôi…
“Cô…thật sự…không phải là cô nhi…” bà ta đến trước mặt tôi, nhấn mạnh từng chữ, từng chữ một…
Ánh mắt bà ta chứa một thứ gì đó đáng sợ, hiểm ác và một quá khứ…có lẽ cũng đau như tôi…
“Bà thôi đi…tôi không muốn nghe nữa!”
“Cô không tin lời tôi nói sao? Ba của cô, vẫn chưa chết…!!!”
“Tách…” một giọt nước mắt rơi xuống sàn, tạo nên âm thanh vang dội
“Bà đừng nói nữa, ba tôi…không thể…không thể nào…” tôi lắc đầu nguầy nguậy, đau…đau quá…đau như có ai đang đâm thủng tim tôi vậy…đau thắt ruột…nước mắt tôi tuôn lã chã, tôi bây giờ như một con mãnh thú sau trận chiến, bị thương rất nặng, đau đớn tột cùng, đang thoi thóp trong đau khổ…vết thương ngày một sâu hơn, tay chân run lẩy bẩy, không còn cảm xúc mãnh liệt nữa rồi, chỉ biết đứng yên, và chờ một thứ gì đó…một người đến cứu mạng…
“Đi theo tôi, sẽ được gặp ba cô…”
“Tôi…tôi không đi…không đi đâu hết…ba tôi chết rồi…không…không thể nào…!”
“BA CÔ KHÔNG CHẾT, đó là do tôi, cô nghĩ tôi có thể tàn nhẫn lấy đi tính mạng của ông ta à? Chúng tôi đã có một mối tình hơn 6 năm trời cho đến khi mẹ cô xuất hiện, cô nghĩ tôi đủ hiểm ác giết ông ta sao? Chỉ là trả thù, tôi muốn mẹ cô, cô và cả ông ta phải chịu đau khổ, duyên phận của cô là do tôi sắp đặt, MỘT TAY TÔI DÀM DỰNG CÔ HIỂU CHỨ? Tôi muốn đứa con gái của hai người bọn họ - những kẻ đã làm tôi phải đau khổ phải sống một cách đau đớn hơn tôi, có thế, tôi mới có thể nguôi cơn giận này được, cô…cô…cô hiểu chứ? CÔ HIỂU KHÔNG???”
“Bịch…” tôi…tôi không…không còn sức để đứng tiếp được nữa…bà ta…bà ta đang nói gì thế…?
“Bà…bà nói gì? Tôi…tôi vẫn chưa hiểu…!”
“Hơhơ…hahahahahahahahahaha…được, cô xem thì sẽ hiểu…hiểu được rồi thì cô sẽ quằn quại trong đau đớn…cho đến ngày cô lìa đời, cô cũng sẽ không thoát khỏi cảnh khổ đâu, bởi vì tôi, sẽ không bao giờ tha cho họ, sẽ hành hạ cô như một cách để hành hạ bọn họ…”
Bà ta khóc…khóc thảm thiết trong hận thù, ánh mắt không dấu nỗi sự căm phẫn…
Bà ta hướng về phía ngai vị, chiếc ghế dời ra bằng một năng lực không màu nào đó, sau đó là một cánh cửa, đang mở bung, tách về hai phía nhường chỗ cho căn phòng sáng đèn – nơi chứa…chứa…một chiếc hòm trong suốt…người đàn ông…nằm trong chiếc hòm…
“Đó, chính là cha cô…người đã phản bội tôi, khiến tôi rơi vào tay tử thần, trở thành nữ hoàng hiểm độc như ngày nay…chính là ông ta đó…”
“…Hơ…Hơ…Hơ…Ha…Hước…” tôi muốn đứng dậy và chạy sang đó…nhưng…tay chân bủn rủn…toàn thân đau đớn…nước mắt đang trực trào che mờ tầm nhìn của tôi…bóng dáng ấy…người đàn ông đang nằm đấy…là…là…b…ba sao????
“Hơhơhơ…hơhơ…đau đến mức đứng cũng không được sao? Hahahahahaha, thật là thỏa mãn…đây chính là kết quả tôi mong muốn…tuyệt…tuyệt thật…”
“Hơ…Hu…B….B….Ba….Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Huhuhuhuhuhuhuhu…ba…Huhuhu….Hước…” tôi đứng bật dậy, chạy đến chỗ chiếc hòm, bước chân ngày càng níu lại, tôi không chạy được nữa, tôi khuỵu xuống ngay trước cánh cửa…không đi được…đau đến không thở được…Ba….Ba…là ba phải không?...- tôi lết vội đến…
Người đàn ông nước da vẫn hồng hào…hai tay buông xuôi ép vào hai mép đùi, mặc một bộ y phục màu đen như pháp sư, ngủ như cười…người đàn ông này…giống…giống tôi quá…cái miệng…mí mắt…sống mũi…gò má ông ta đang ngủ… ngủ…
“…B….B…..Hước…hước…Huhuhuhuhuhu…B…..Baaaaaaaaaa….ba ơi…có phải là ba đó không? Ba…Trả lời đi…rốt cuộc ông có phải là ba tôi không…ba…ba ơi…Huhuhuhuhuhu…tại sao ông lại nằm đó…ông bỏ mặc tôi 19 năm nay…mà lại có thể nằm ở đó thanh thản à, dậy…ông dậy cho tôi…Huhuhuhuhuhuhu, ba à…tôi hận ba…ba ơiiiiiiiiiiiii…Huhuhuhu…van xin ông…hãy dậy và trả lời tôi…Ba à…Bộp bộp, dậy điiiiiiiiiiiiiii, dậy đi mà, tại sao có thể nằm ngủ sung sướng thế khi con gái mình sống không bằng chết cơ chứ…Baaaaaaaaaaa…ông dậy ngay cho tôi…dậy mà xin lỗi, hãy nói xin lỗi với tôi đi chứuuuuuuuuuuuuuuuu, dậy đi, bộp bộp bộp, Huhuhuhuhuhuhuhuhuhu…Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa….Bộp bộp bộp…” – tôi đập mạnh vào chiếc hòm gào thét trong đau đớn, trong cái cảm giác vỡ nát của tim
“Đừng ngủ nữa mà ba…tại sao lại có thể ngon giấc được cơ chứ? Dậy điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, baaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, tôi lạy ông, tôi van ông, hãy dậy đi màaaaaaaaaaaaaaaaaaa, nếu xin lỗi tôi có thể tha thứ, nên hãy dậy và xin lỗi tôi điiiiiiiiiiiiiiiiiiii, tại sao lại bỏ rơi tôi, hả???????????????? Ông có nghe thấy không? Baaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…Huhuhuhuhuhuhuhuhu, aaaaaaaaahuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu, phải làm sao đây? Nói con nghe đi, con phải làm sao đây? Con phải làm sao để sống tiếp đây hả ba? Ba ơi…Huhuhuhuhuhuhu!!!!”
“Hahahahahahaha, thật là mãn nguyện….”
“…Hước…Tôi…tôi xin bà, van xin bà, hãy cứu ba tôi, tôi cầu xin bà mà, hãy làm cho ông ấy tỉnh lại, hãy cứu ông ấy, xin bà đấy! Một mình tôi gánh chịu là đủ rồi, xin hãy tha cho ông ấy, chẳng phải bà nói hành hạ tôi sẽ tốt hơn sao? Được, bà cứ làm, giết chết tôi cũng được, nhưng đừng làm gì tổn thương đến người tôi yêu quý, xin bà đóoooooooo, tôi xin bà….!!!! Tôi sai rồi, là tôi sai, tôi sai rồi, tôi sai rồi mà…aaaahuhuhuhu, tôi sai, là tôi sai…hước hước…tôi sai rồi…” tôi lết tới và quỳ phục trước chân người phụ nữ, cầu xin khẩn thiết, chưa bao giờ tôi khát khao được sự tha thứ như lúc này, chưa bao giờ tôi muốn được hy sinh như lúc này, người phụ nữ cứ cười, tiếng cười của bà ta như đang đâm chết tôi vậy, xé nát tôi ra, đay nghiến tôi…thỏa mãn nhìn người đàn ông đang nhắm nghiền mắt…
“Tôi…đến đây đã là kết quả rồi…không còn gì phải làm nữa…cứu sống ông ta chỉ có thể là cô! Tôi bật mí cách cho cô nhé!!!”
“…Tôi…tôi xin bà mà! Huhuhuhuhu, tôi cầu xin bà…Hước hước hước…”
Bà ta dần quỳ xuống, ngang tôi, khẽ nói vào tai tôi…
“Hồn lẫn xác ba cô đều ở đây, nhưng…nguyên khí con người…thì đang ở chỗ chàng trai mà cô yêu đấy….HAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA…thấy tôi nói đúng chứ, đã hứa là sẽ cho cô biết nhiều điều về Chun rồi mà! Háháháháháháháhá…”
CHAP 57: MỞ MÀN ©
“…Chun…Chun sao?...Hơhơ…Chun…nguyên khí…hơhơ…thật tình…tôi không thể chịu nỗi sự nhẫn tâm của bà? Chẳng phải…Chun là con…con trai duy nhất của…của bà sao?”
“Phải, con tôi đó, tôi đã cứu sống nó bằng nguyên khí của ba cô, nhưng nó đã phản tôi, chỉ vì một đứa con gái mà nó phản tôi, may mắn thay người con gái đó lại là cô, cuộc đời đau khổ của cô vốn đã chấm dứt nếu không gặp nó, vốn dĩ cái bí mật về ba cô sẽ mãi mãi bị chôn dấu, nhưng chính thằng Chun nó đã khiến cô đau khổ, vì vậy, cô nên hận nó, hận nhiều vào…Hiểu chứ?!? Hơhơhơhơhơhơhơ…”
“Ơ, đây là hình cô hồi nhỏ sao?” hắn ta cầm khung hình lên hỏi tò mò
“Phải? Dễ thương đúng chứ?” tôi đắc ý
“Xấu quá đi mất!” chỉ một câu làm tôi “rớt” cái bịch
“Này, đáng yêu như vậy mà chê xấu hả?” tôi gào lên, biện minh “nhan sắc” của mình
“Đây là ba mẹ cô sao? Ủa mà sao bữa giờ không thấy ba cô vậy, ông ấy đi công tác hay đi làm xa à? Trông cô giống ba hay giống mẹ ta? Chắc là không giống ai rồi, mẹ cô đẹp gái, ba cô đẹp trai còn cô thì xí tệ. Hêhê… Này, sao im re vậy???”
“…ba tôi mất hồi tôi 1 tuổi rồi” tôi thì thào
“Vậy…vậy à?...Tôi không biết…xin…xin lỗi nhé!” hắn ta ấp úng
“Không sao đâu! Thật ra tôi cũng không nhớ rõ mặt ba mình nữa, chỉ nhìn qua ảnh thôi! Hihi” tôi cười gượng gạo
“Vậy xem ra chúng ta có một điểm chung rồi. Tôi cũng không có ba, cũng không có ảnh của ba nữa, ba tôi mất khi tôi còn đang trong bụng mẹ cơ mà!” giọng anh ta trầm hẳn đi
“Chun…Chun…anh ấy có biết điều…này không?” tôi nói không ra hơi
“…..Hơhơ…, sau khi chia tay với ba cô, tôi trở về Darkland và cưới Quốc Vương, sống những ngày tháng đau khổ…, sau khi sinh nó ra…bởi vì…nó không phải là một đứa trẻ bình thường nên khó có thể trở thành Thần chết năm 10 tuổi như những đứa bé khác, không những thế còn có khả năng mất mạng, linh khí tử thần không đủ để cứu sống nó, chỉ còn cách cho nó trở thành một đứa nửa là người còn lại là Thần chết mà thôi, bởi thế nên nó có những khả năng đặc biệt. Tôi chọn nguyên khí của ba cô vì ông ta lúc ấy chính là kẻ thù duy nhất của tôi, và từ đó, kế hoạch trả thù của tôi bắt đầu, khiến cô phải đau khổ trước cảnh cô đơn, giống tôi vậy, hơhơ, nhưng không ngờ, tôi không cản được thằng Chun, để nó lên thế giới loài người và yêu cô, phải nói rằng nó thực sự rất giống tôi khi trẻ…vì vậy…phải gánh vác đau khổ…Hơhơ…” hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má và chảy xuống chiếc cằm nhọn sắc cạnh của Nữ hoàng…
“Hơhơ…hơhơ…Làm sao bây giờ…?...Tôi làm sao bây giờ…Huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu…Chun…Chun…Hơhơ…ba ơi…ba ơi ba, là Chun đó ba, là người con thích đó ba…còn chưa kịp ra mắt…hơhơ…làm sao để sống đây…? Làm sao để hết đau bây giờ…Huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu…Hay là con chết đi cho hết bi kịch ba nhé…nha ba…ba ơi…cứu con với…ba muốn con phải làm thế nào mới vừa lòng đây…tại sao, ba còn để con nhìn thấy thế này, phải chi đừng bao giờ để con gặp lại nữa, cứ thế ở đây đi chứ, tại sao lại không để con nghĩ là ba đã chết hả ba??? Huhuhuhuhuhuhuhuhuhu…” chỉ còn mỗi mình tôi, chỉ còn mình tôi gào thét trong căn phòng, không còn ai ở bên, căn phòng rộng lớn chỉ còn mỗi tôi và ba, tôi khóc liệu có ai nghe thấy được không, gào lên có ai nghe thấy mà thương cho tôi không? Tôi có nằm ra quằn quại trong đau đớn thì có ai nhìn thấy không? Ông trời không để mắt tới tôi à? Thế giới này vẫn còn một kẻ cô đơn bị ông bỏ sót đấy, nhìn xuống đây mà xem này, thế giới này vẫn còn có tôi cơ mà, vẫn còn có đứa con gái đau khổ suốt 19 năm đây mà, ông ở đâu rồi, làm ơn nhìn tôi một cái, ngó xuống trông tôi dù chỉ một giây thôi cũng được, tôi đau thế nào, khổ thế nào, sống ra sao có ai quan tâm không? Chỉ biết hận thù, chà đạp, hất hủi, bỏ rơi tôi mà sống sung sướng, tôi hạnh phúc dù chỉ một giây cũng không được, tìm cách làm cho tôi đau hơn cả sự hạnh phúc ấy, giằng xéo tôi gấp trăm gấp ngàn lần mới chịu đúng không? Ngồi thu lo ở một xó, khóc như muốn chết đi, cũng chỉ có mỗi tôi biết, mình tôi biết tôi, thế giới quá rộng lớn, nhưng liệu có lớn bằng khoảng thời gian đau khổ tôi trải qua mà vẫn kéo dài cho tới bây giờ không? Tôi phải làm sao? Làm lơ như không biết ba mình vẫn còn sống, hay giết chết người mình yêu để rửa hận hay đi tự vẫn kết thúc những năm tháng bi thương? Phải làm sao đây? Ba ơi con phải làm sao bây giờ? Mẹ ơi, mẹ ở đâu? Phải chi giờ này con có một nơi để dựa dẫm, một nơi để tựa vào, được gục đầu vào bụng mẹ mà khóc, được gào thét nhưng không phải trong một nơi lạnh lẽo, rộng lớn thế này! Đau khổ nó cứ nghẹn ở cổ, mãi không chịu thoát ra, nó như một búa tảng nện thẳng không thương tiếc vào tim tôi khiến tim tôi nát bấy, vỡ vụn thành trăm mảnh, gim sâu vào lồng ngực khiến nó nảy lên mãnh liệt, khiến tôi mất đi cảm giác đau mà trở thành một sự ê buốt, ê ẩm…
“Một bước…hai bước…ba bước…bốn…Hơhơ…em có ba…là em có má…hước…má yêu em...…như…Huhuhuhuhuhuhuhu…từ…từ ngày…sinh ra…mẹ…mẹ……nâng như trứng…mẹ…mẹ hấng…Huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu…Aaaa…huhuhu…” tôi lê những bước chân nặng nề trên con đường về nhà…
“Một…một cây số mỏi chân rồi đường…còn xa lắm…không…hai cây…số mỏi chân…rồi…tội nghiệp quá đôi giày. Bốn cây số mỏi chân rồi đường còn xa lắm không…năm cây số mỏi chân…hước…rồi tội nghiệp quá đôi giày. Sáu cây…Hước…Huhuhu…”
- Mẹ ơi, chừng nào về tới nhà vậy, con mệt quá à?
- Sắp tới rồi, hát bài này với mẹ đi là hết mệt liền nè…Một cây số mỏi chân rồi đường còn xa lắm không, hai cây số mỏi chân rồi tội nghiệp quá đôi giày. Ba cây số mỏi chân rồi đường còn xa lắm không, bốn cây số mỏi chân rồi tội nghiệp quá đôi giày. Năm…
- Năm cây số mỏi chân rồi đường còn xa lắm không, sáu cây số mỏi chân rồi tội nghiệp quá đôi giày
- Wow, Như của mẹ giỏi thiệt đó! Hahahaha, hát tiếp nào con…
- Bảy cây số mỏi chân rồi đường còn xa lắm không, tám cây số mỏi chân rồi tội nghiệp quá đôi giày…
- Bảy cây số mỏi chân rồi đường còn xa lắm không, tám cây số mỏi chân rồi tội nghiệp quá đôi giày…
- …
Huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu…aaaaaaaaaaaaaahuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu…mẹ ơi, mẹ ơi mẹ…huhuhuhuhu… - tiếng nấc làm tôi không thể nào khóc thành tiếng được, có lẽ chỉ nghe thấy tiếng lòng của kí ức gào thét dữ dội thôi…Sao hôm nay…sao hôm nay đường về nhà xa quá vậy…? Mà đây là đâu…sao đi mãi mà vẫn chưa về tới nhà…nhà mình đâu rồi…gia đình mình đâu rồi…mình không phải cô nhi, cũng không phải kẻ vô gia cư, sao không thấy nhà mình đâu hết vậy? Ba mẹ đâu rồi, sao không nắm tay mình về…Mọi người đi đâu cả rồi, kì cục thật, mọi người…mọi người lại bỏ rơi Tuệ Như rồi…Tuệ Như buồn quá…- tôi đưa tay lau sạch những dòng lệ rơi lã chã, tiếp tục bước đi…
Đã là 1h30 sáng rồi…Hơhơ, mình đã đi đâu mà giờ chưa chịu về nhà thế này…>>>79 cuộc gọi nhắn - từ Chun♥…>>>46 tin nhắn - từ Chun♥…Chun…hơhơ…tên ai nghe quen quen ấy nhỉ? Tên ngộ thật đấy, người Việt Nam ai tên Chun cơ chứ! Hơhơhơ…Huhuhuhuhuhuhuhuhu…
Tôi ngồi xuống bậc thềm trước cửa một ngôi nhà sang trọng…từ từ đọc các tin nhắn…
(1) Em đang ở đâu vậy? Nhận được tin nhắn gọi lại cho anh gấp
(2) Làm ơn trả lời điện thoại đi
(3) Nếu người đang đọc không phải Trần Tuệ Như: nếu Tuệ Như chỉ mất một cọng tóc tao cũng sẽ giết chết mày
(4) Sao anh kiếm em không được, ngọc bội móc điện thoại anh tặng em rơi trên đường, làm anh lo lắm
(5) Không nhận điện thoại anh sẽ giận thật đấy? càng đọc…sao lại càng đau thế này…tại sao cứ đọc thì nước mắt lại cứ rơi…rốt cuộc anh là ai? Là gì? mà đọc tin nhắn của anh tôi lại ra thế này? Xin anh…xin anh…ra khỏi cuộc đời tôi…tôi không muốn hận ghét anh…càng không muốn tiếp tục thích anh…Huhuhuhuhuhuhuhuhuhu…
>>> có cuộc gọi đến – từ Chun♥…
“Chun à, xin lỗi anh…đừng lo lắng cho em nữa…!” – tôi tháo pin, bỏ điện thoại vào túi và…tiếp tục bước đi…
“Đi…Đi…Đi…Một bước…hai bước…ba bước…vị hôn thê…đính ước…thù hận…19 năm…ba…nguyên khí…Chun…Tuệ Như…Tuệ Như…Tuệ Như…Hước…Không khóc, không khóc nữa, mẹ dặn là con gái khóc nhìn rất xí, nên Tuệ Như phải nghe lời mẹ, có nghe lời thì…thì mẹ mới trở về…không khóc…Tuệ Như không khóc…”
Hơhơ…gì thế này, sao bây giờ Tuệ Như lại như hồi đó rồi? Không được không được, không ổn tí nào đâu…Huhuhuhuh
…gì thế kia?...
“…” tôi đưa tay chắn trước trán vì ánh đèn pha xe hơi đang chiếu thẳng vào tôi…có ai đang đứng tựa vào cửa xe thế nhỉ…?...Người đó tiến lại gần gần gần hơn…
“…Em…em tới rồi hả?”
“…”
“…Phải, anh chờ em từ 2h trưa qua tới giờ đó, anh đã không gọi điện thoại cho em vì…”
“Anh Minh à…Huhu…”
“…”
“Anh Minh à! Huhu huhu, xin cứu em, cứu em với, h uhuhuhuhuhu, làm ơn, hãy cứu em đi, huhuhu , em phải sống thế nào đây? Nói em nghe đi, anh à!!! Huhuh hu…” tôi như một kẻ bị lật thuyền vớ được phao cứu sinh, không biết là vui mừng hay vỡ òa nữa, chỉ biết khóc, khóc và gào thét trong vòng tay của anh Minh
“Được rồi, để sau hẵng nói…không sao rồi, có anh ở đây…” – anh Minh vỗ vỗ vào bả vai sau của tôi khiến nó run lên, như một cơn co giật, lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác được che chở, được an ủi và được khóc như hôm nay…được trút hết nỗi đau của mình ra…được giẫy dụa và gầm hét…Trên thế giới này, chẳng phải không còn ai thấy tôi nữa rồi sao? Không phải ai cũng bỏ quên mất một kẻ nhỏ bé như tôi rồi sao? Tại sao vẫn còn một người cơ chứ? Tại sao? Vốn đã là bi kịch thì phải thảm khốc vào chứ, tại sao lại thế này, còn đau hơn cả khi cô đơn nữa, cảm giác vừa đau vừa tội lỗi…
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
19 chương
17 chương
46 chương