CHAP 39: CHẾT CHẮC VỚI TÔI NHÉ TỬ THẦN Tôi và anh Minh cùng nhau vào nhà, điều đáng lạ là căn nhà chẳng có tiếng động nào, phòng khách vắng teo, nhà bếp cũng vậy, tầng một phòng tôi thì không nói rồi mà phòng nhỏ Huyền thì trống trơn. Tôi bắt đầu thấy lo, chuyện gì đang diễn ra thế??? – tôi chạy vội lên phòng tên Chun, vừa đến trước cửa phòng thì đã… “Áaaa!” là…là giọng nhỏ Huyền, anh Minh nghe được cũng từ phòng kế bên chạy vội sang nhìn tôi rồi lại đưa mắt nhìn cánh cửa phòng bàng hoàng, tôi rối quá!!! Nhỏ Huyền rốt cuộc bị sao vậy? Tên Chun đã làm gì nhỏ? – tôi vội vã mở toang cửa (cửa lúc nào cũng không đóng), thì… … … … … “AoA” – Tuệ Như (mắt chữ A mồm chữ O) “Oh…My…God… (Minh too) … … … … “Trợn trừng…đứng hình…trợn trừng…” tên Chun đang trong tư thế “cuồng dâm vô đối”, hai tay chống xuống giường, một chân khụy trên giường một chân chạm đất móc vào chân nhỏ Huyền, mặt đơ như cây cơ nhìn tôi và anh Minh “Trợn tròn…ngỡ ngàng…trợn tròn…” nhỏ Huyền ngơ ngác nhìn về phía tôi và anh Minh, nhỏ ta đang nằm bẹp trên giường giữa hai bàn tay đang chống xuống của tên Chun, một chân thòng dưới giường, một chân đang móc vào chân tên Chun. Còn hai con cá thì…nằm dưới sàn, hai con ở hai đầu Trường Sơn … … … … “Đồ khốn!!! Dzaaaaaaaaa! Bịch…” tôi lấy lại hồn xác, trong đầu chỉ nhắm vào mục tiêu duy nhất đó chính là tên sát gái không cần vũ khí kia, xông đến cho hắn một chưởng đá móc từ đằng sau vào chỗ hiểm khiến hắn ta… “Aaaaaaa…Uỳnh…Aaa…Ưmmm…ưuu…” ngã nhào xuống sàn, bụm…đáy quần kêu la, quằn quại, mặt nhăn nhó như khỉ đu cây bị rớt “Huyền à! Như, Chun!” anh Minh hoảng hốt chạy nhào tới chỗ tôi “Như làm gì vậy?” nhỏ Huyền hoảng sợ ngồi bật dậy “Còn làm gì nữa, phải cho tên khốn này một trận chứ, đồ biến thái đê tiện, ăn hiếp con gái nhà lành, đồ xấu xa!!!” tôi gào lên “Trời ơi, Như bình tĩnh đi!!!” nhỏ Huyền gắt lên “Làm sao bình tĩnh được nữa chứ? Có biết Như kinh hãi thế nào khi nhìn thấy hắn đang trong tư thế đó với Huyền không hả? Uổng công từ trước tới giờ tôi tin tưởng anh là người đàng hoàng. À, mà Huyền không sao chứ? Xảy ra chuyện gì chưa?” “Aaaaaaaaa…Ưmmm…” tên Chun vẫn đang quằn quại “Như à, em bình tĩnh đi, theo như anh thấy mọi chuyện không như em nghĩ đâu!” anh Minh nắm cổ tay tôi khuyên lơn “Trời ơi, sao hai người cứ bênh vực tên khốn này thế hả? Chuyện rành rành ra trước mắt rồi mà vẫn bình tĩnh được à?” tôi sẵng giọng, tức điên nhìn tên Chun đang lăn lộn dưới sàn, điếng tới nỗi không thốt nên lời “Như ơi là Như, bình tĩnh dùm cái, Như nông nỗi quá vậy, mọi chuyện không tầm thường như Như nghĩ đâu!” nhỏ Huyền gắt “Trời, không tầm thường? Vậy là còn kinh khủng hơn nữa hả? Đâu đâu, đứng dậy cho Như coi coi!” tôi hoảng hồn khi nghe nhỏ Huyền nói, nắm vai nhỏ đứng dậy rồi xoay tới xoay lui “Như làm cái gì vậy! Đã nói là không phải như Như nghĩ đâu!” nhỏ Huyền gắt gỏng, nhăn mặt đăm chiêu nhìn tôi “Như à, em bớt nóng, nghe hai người họ giải thích cái đã, chứ cứ nổi nóng em cũng đâu biết được thật hư mọi chuyện, nghe Huyền nói rồi mình giải quyết sau, nha!” anh Minh vẫn bình tĩnh, ngọt nhẹ khuyên tôi. Còn nhỏ Huyền thì “sà” xuống bên tên Chun, hỏi này hỏi nọ, nhăn mặt nhăn mày “Được, vậy Huyền nói đi, nói thật đó!” tôi vẫn cứng giọng “Huyền bực Như quá à! Thật ra, lúc Huyền mang cá lên cho anh Chun thì thấy anh ấy đang ngủ, Huyền ngồi ở cái ghế đằng kia kìa, ngồi nhìn anh Chun, rồi lâu quá không thấy anh ấy dậy nên lại gần, ngồi chỗ kế bên anh ấy nằm gọi dậy, tại…tại thấy anh ấy ngủ…dễ…dễ thương quá nên…nên Huyền ghé sát mặt vô định ngắm, ai dè anh Chun giật mình tỉnh dậy, anh ấy đứng bật lên! Rồi Huyền cũng đứng bật lên, rồi…” nhỏ Huyền phụng phịu, vừa xuýt xoa đau lòng nhìn tên Chun đang quằn quại vừa bực dọc kể lại mọi chuyện cho tôi với anh Minh thấu hiểu “Rồi không may chân phải của nhóc móc vào chân trái của Chun nên cả hai ngã nhào ra giường, đúng chứ?” anh Minh tiếp lời “Phải, lúc đó em bị vướng chân nhưng không biết là gì rồi bị té lên giường, cũng may là anh Chun chống tay kịp không thì em xẹp lép như cái bánh kẹp rồi còn đâu!” “Hóa ra mọi chuyện là vậy!” anh Minh gật gù, rồi lại chỗ tên Chun đỡ hắn ta lên giường “…” tôi đành…im re, “tiếp nhận” 3 cặp mắt hình “xe tải” đang tới tấp chĩa tới “Tuệ Như quá đáng quá, chưa biết đầu đuôi câu chuyện đã hành hung người ta rồi, lúc nào Như cũng nông nỗi hết, bây giờ anh Chun bị vậy Như tính sao đây!” nhỏ Huyền mắng như tát nước vào mặt tôi “Chậc…chậc…chậc…em men thiệt đó Như à! Làm anh họ ra thế luôn!” anh Minh cũng nhập hội “phản bác” tôi, mỉm cười lắc đầu ngán ngẩm “C…Cô…Aaa…Ưm…chết…chết…chết chắc với tôi!!! Aaa…” tên Chun đau điếng người, lấy chút sức lực yếu ớt cuối cùng chỉ tay vào mặt tôi cảnh cáo “Như còn đứng đó làm gì nữa! Mau xin lỗi anh Chun đi!” “Tôi…tôi……………………tôi…xin lỗi !!!” “NÓI TO LÊN!” nhỏ Huyền quát “Xin…xin lỗi…được chưa?!?” tôi “chân thành” xin lỗi xong thì bỏ ra ngoài, chạy xuống nhà bếp…trút giận… “Thiệt tình à! Mình cũng có biết mọi chuyện là thế đâu, ai biểu không chịu nói sớm, với lại, ai nhìn thấy cảnh tượng đó mà không nghĩ đến chuyện bậy bạ, tư thế kì cục vô cùng, tên Chun thì “chổng mông lên trời” (hận đời vô đối), còn nhỏ Huyền thì nằm xải lai “chờ tử hình”, ai nhìn mà không nghĩ lung tung chứ, với lại tính tình mình nông nỗi nhỏ Huyền cũng biết rồi, sao lúc đó không ra ngăn mình lại để mình đá tên Chun rồi mắng, rồi giải thích, rồi bắt mình xin lỗi là thế nào? Lúc nào cũng Chun, Chun, Chun, Chun, anh Minh cũng vậy nữa, không thèm bênh mình một tiếng mà còn nhập hội xét nét mình nữa. Ờ, thì mình sai, nhưng mình cũng đâu có cố ý đâu, mình chỉ muốn cứu người thôi mà!!! Anh hùng Tuệ Như hành hiệp trượng nghĩa, đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn, có gì sai chứ, chỉ có chút cộc cằn zới nóng tính à! Nhưng…nhưng mà hồi nãy mình đá tên Chun cú đó hơi bị đau à nha! Chắc chết điếng luôn cũng không chừng, lỡ sau này có di chứng gì rồi sao ta??? Ấy, ấy chết, thôi tiêu đời mình rồi, lỡ hắn ta tức quá, canh me rồi khử mình luôn thì xong mạng rồi còn đâu. Mà hồi nãy mình xin lỗi rồi cơ mà!!!” “Xin lỗi chân thành dễ sợ” giọng này là của…anh Minh “Hahahahaha, anh bó tay với em luôn, tính tình không thay đổi tí nào, mà phải công nhận em ác thiệt đó, đá chỗ nào không đá, đá ngay chỗ có một không hai! Hahahaha!!!” anh Minh cười đùa, lắc đầu ngán ngẩm nhìn tôi “Nãy giờ em nói gì anh nghe hết rồi hả?” tôi nói thì thầm “E hèm, anh Minh cũng vậy, không thèm bênh mình mà còn hùa theo ăn hiếp nữa…Hahahahaha!” anh Minh nhái lại sai bét “Em đâu có nói vậy đâu! Chỉ tại…ấm ức thôi!” “Trời ơi! Em đá người ta, người ta không ấm ức, em ấm ức cái gì trời?” anh Minh làm vẻ ngạc nhiên “Thì…thì em đâu có cố ý đâu!!! Hichic, ngu quá đi, mất hết hình tượng rồi, lộ rồi còn đâu!!!” “Em nói gì thế?” “Không…em không nói gì hết! Em hỏi…hỏi Chun sao rồi!” “Sắp chết rồi!” mặt nhởn nhơ “Trời! Mới đá có một cái mà chết lẹ zậy?” “Trời! Còn trời nữa, một cái mà trúng chỗ đó là đủ thấy mấy chục cái thiên đàng rồi đó bếy bi” “…” bùi ngùi ngậm miệng “Hìhì, anh giỡn thôi, cậu ấy vẫn còn sống nhăn răng, khỏi lo sợ, em mau đi tắm rửa nghỉ ngơi đi, tối rồi! Hahahahahahaha!!!” lại lắc đầu ngán ngẩm. Anh Minh chắp hai tay sau lưng đi ra ngoài nhà bếp, tôi cũng đi theo để lên lầu, chốc chốc anh ấy lại quay xuống nhìn bộ mặt “không có từ gì để miêu tả” của tôi cười cười, lắc đầu chịp trặc…!!! Sao khổ thân tôi quá vậy nè! Bây giờ thành phạm nhân rồi còn đâu, đá tên Chun ra như vậy rồi thế nào mình cũng toi đời với hắn, hồi nãy còn bị cảnh cáo nữa mà, thứ ích kỉ như anh ta làm sao dễ dàng tha thứ ình được, không cạo đầu, moi nội tạng mình đi nấu lẩu là mừng lắm rồi!!! Hichic, chắc phải xuống tóc đi tu quá, bồi dưỡng lại nhân đức, hichic, mà không biết có nơi nào nhận mình không nữa, huhuhu, tiền án ám sát con trai trinh trắng chắc tội nặng lắm đây! Chỉ một cú đá mà hạ knock out con nhỏ luôn!!! Huhuhu, thúi đời tôi rồiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!