Khiêm Dạ Hiên nhìn cô hồi lâu, hai mắt tối tăm như vực sâu không đáy, thoáng chốc làm cô quên mất vị trí hiện tại của bản thân. Anh lên tiếng: “Sấy tóc giúp tôi.” Châu Uyển Đồng đắm chìm trong mộng mị của bản thân, đến khi anh nói lời này mới kéo cô về hiện thực. Cô ừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt lúng túng. Anh ngồi lên giường, để cô tự đi tìm máy sấy. Cô cầm chiếc máy màu đen trên tay, từ từ tiến lại gần anh, hai má đã đỏ ửng từ bao giờ. Đây hình như là lần đầu cô ở gần anh đến vậy, thậm chí còn nhìn thấy rõ cả hàng lông mi khẽ rung động. Tim cô đập thình thịch, cảm giác như cả anh cũng có thể nghe thấy vậy. Châu Uyển Đồng chạm vào mái tóc còn sũng nước của anh, vành tai nóng hổi. Cô nhẹ nhàng vuốt tóc anh, để hơi nóng từ máy sấy luồn vào bên trong, vô tình động phần da ở trán. Châu Uyển Đồng giật mình, lập tức tắt máy sấy. Cô đặt tay lên trán anh sờ thử. Nóng hổi! Cô không biết là do nhiệt độ từ máy sấy hay do anh cảm thật, bộ dạng vô cùng lo lắng, bảo: “Anh mau ngồi vào đây đi, tôi đem miến đến cho anh ăn, còn uống thuốc nữa.” Khiêm Dạ Hiên nhìn cô không rời, hệt như đứa trẻ lúc trước muốn dựa dẫm vào mẹ vậy. Châu Uyển Đồng bưng miến đến trước mặt, còn định bón cho anh ăn. Khiêm Dạ Hiên hắng giọng, đưa tay cầm lấy tô to trước mặt, lạnh mặt nói: “Ra ngoài đi.” Cô cụp mắt, hình như có chút thất vọng nhưng cũng không ngồi lâu, lập tức đứng dậy chào anh, sau đó lui ra ngoài. Anh đỡ trán, hai mắt nhắm chặt. Cảm giác say sẩm mặt mày khiến anh khó chịu vô cùng. Khiêm Dạ Hiên không còn tâm trạng ăn uống, rướn người đặt tô miến lên bàn. Chợt, anh nhớ lại lời dặn của cô khi nãy, phải ăn thì mới được uống thuốc, nên lại cầm lên, từ từ ăn hết tô miến to. Anh phát hiện, thì ra mình quan tâm đến lời cô gái này nói như vậy. Phải chăng là vì...cô có đôi mắt quá giống với người mẹ của anh? Một đôi mắt trong trẻo, hồn nhiên khiến người ta rung động... Anh uống thuốc xong thì ngủ một giấc thật dài, có lẽ là do tác dụng phụ của thuốc, hoặc có lẽ là vì anh quá mệt rồi. Ngồi ở trên nền đất lâu như vậy, trên đầu lại có mưa như trút nước, không gục ngay tại đó đã là khỏe mạnh hơn người rồi. Đêm nay, anh mơ một giấc mơ thật đẹp, ở đó có ba, có mẹ, hình như có cả cô nữa. Châu Uyển Đồng trở về phòng, không tài nào yên giấc được, lâu lâu lại mở cửa phòng, rón rén đứng phía dưới chân cầu thang nghe xem trên phòng anh có phát ra tiếng động gì không. Cô muốn ngăn khao khát được ở bên cạnh anh từng giây từng phút nhưng không thành. Từ bao giờ, thứ tình cảm mà cô trao cho một vị ân nhân đã lớn như thế? Cô tự hỏi, có phải bản thân đã thật sự rung động rồi hay không? Những câu hỏi không lời đáp cứ thế đi vào giấc mơ của cô, khiến lồng ngực như muốn nổ tung vậy. Sáng sớm hôm sau, Khiêm Dạ Hiên thức dậy theo bản năng, đầu óc nhẹ bẫng, không còn thấy đau nhức như hôm qua nữa, có điều, cơ bắp vẫn còn hơi mỏi. Anh ngồi thẳng dậy, vệ sinh cá nhân xong thì mặc quần áo chỉnh tề, bước xuống lầu. Châu Uyển Đồng và dì Liêu đã chuẩn bị bữa sáng xong. Mặc dù thường ngày anh không hay ăn ở nhà nhưng vẫn làm dư một phần. Anh đứng ở chân cầu thang nghĩ ngợi chừng vài giây, sau đó tiến tới ngồi vào bàn. Cô đưa mắt nhìn anh, mỉm cười gật đầu chào. Anh bắt được “tín hiệu”, khóe môi khẽ cong lên, như có như không. Cô đưa bánh tới trước mắt anh, môi mấp máy muốn hỏi thăm anh nhưng lại không đủ can đảm nói ra, cuối cùng lại thôi, buồn rầu lùi về phía sau.  Khiêm Dạ Hiên ăn xong liền buông đũa, xoay người bước ra ngoài xe. Cô nhìn theo, đáy mắt mang vài phần tủi thân. Chẳng phải tối qua còn gần như vậy sao, sáng nay đã lập tức trở lại là người xa lạ, phải chăng, đó chỉ là giấc mộng hão huyền mà cô tự vẽ nên? Những tưởng có thể gần thêm một chút, hóa ra là tự mình đa tình. Cô nén lại xúc cảm khó nói nên lời của bản thân, nhanh chóng dọn dẹp chén bát, cùng vài người ra nhà kho sắp xếp đồ đạc.  Kính Phong đợi anh ngồi vào xe mới đưa tập tài liệu có bìa màu xanh đến trước mặt, nói: “Cậu chủ, hôm qua em đã điều tra về Hoàn Khải Luân. Dạo gần đây, hắn thường xuyên qua lại với vài thương gia người Pháp, sắp tới sẽ thực hiện một phi vụ lớn.” Khiêm Dạ Hiên vừa nghe vừa lật tài liệu xem, sau đó mới đáp: “Tiếp tục theo dõi.” Kính Phong gật đầu, xoay người thắt dây an toàn cẩn thận, nhấn ga chạy đi.  “Cậu chủ, em cảm thấy cô giúp việc mới ở nhà chúng ta có chút vấn đề.” Anh đang ngả người ra sau ghế, nghe Kính Phong nói thì không động đậy, nét mặt lạnh tanh. “Hửm?” Cậu ta nói tiếp: “Hôm qua cô ta mới hỏi em rằng anh đi đâu, như vậy không phải vượt quá bổn phận của người giúp việc rồi hay sao? Em chỉ sợ...ả ta là do người của Hoàn Thẩm cài vào.” Khiêm Dạ Hiên từ từ mở mắt, nhìn lên trần xe, khẽ cười nhưng không nói gì. Kính Phong liếc nhìn anh qua kính chiếu hậu, thấy ánh mắt thâm trầm của anh thì im lặng, nhanh chóng tăng tốc. Nếu anh đã tự mình đưa cô vào thì chắc chắn không có chuyện Châu Uyển Đồng là nội gián được. Kính Phong đương nhiên hiểu rõ điều này, bèn an phận làm đúng nhiệm vụ của mình.