Châu Uyển Đồng về phòng thay đồ, tâm trí như đặt trên mây, đôi mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô vào bếp pha cho mình một ly trà gừng, uống cho ấm bụng. Cô cầm ly thủy tinh trên tay, từ từ tiến về sofa mà ngồi xuống. Đồng hồ đã điểm mười một giờ, mưa vẫn chưa dứt hẳn, vẫn còn lâm râm, không khí vì thế cũng lạnh thêm một chút. Châu Uyển Đồng lấy thêm chiếc áo mỏng khoác vào, xoa tay trên thành ly, mắt vẫn ngóng ra ngoài. Khuya vậy rồi anh vẫn chưa về, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?  Khiêm Dạ Hiên từ từ đứng dậy, lê từng bước trở về chỗ để xe. Toàn thân anh không còn chút hơi ấm, môi mỏng tái nhợt, đến cả hơi thở cũng lạnh buốt. Lúc anh về tới Trương gia đã là mười một giờ rưỡi. Châu Uyển Đồng nghe tiếng xe, lập tức chạy vọt ra. Anh bước xuống xe, ngước mắt nhìn cô qua màn mưa. Cô đứng ngược sáng khiến phía sau lưng như phát ra tia nắng ấm áp, khiến anh bất giác muốn đưa tay đón lấy. Anh không cầm theo ô, cứ thế bước thẳng vào nhà. Châu Uyển Đồng nhìn anh cả người ướt sũng, mái tóc ẩm ướt rủ xuống che mắt, bộ âu phục dính nước bó sát vào người. Cô tiến tới gần, bộ dạng lo lắng không thôi, lên tiếng hỏi han: “Cậu chủ, anh...anh chẳng phải đi xe hơi sao? Sao lại bị ướt thế này?” Cô sốt ruột đến mức tay vung loạn xạ, chẳng biết nên để vào đâu, bộ dạng bất lực vô cùng. Khiêm Dạ Hiên nhìn cô, tim bỗng nhiên đập rộn ràng. Châu Uyển Đồng lúng túng một hồi, chợt nhớ sực ra đang mặc áo khoác trên người, lập tức cởi ra choàng vào cho anh, hai tay lại không an vị nắm lấy bàn tay lạnh buốt của anh, truyền cho anh chút hơi ấm của mình. Khiêm Dạ Hiên đứng bất động từ nãy đến giờ, vì hành động ngốc nghếch này của cô thì bất ngờ, trong lòng có chút cảm giác lạ thường nhưng không đẩy cô ra, lại càng không cảm thấy ghét bỏ. Đôi mắt lạnh lẽo khi nãy đã biến mất, anh nhìn cô chăm chú, hệt như muốn ghi nhớ hết từng đường nét thanh tú này vậy.  Châu Uyển Đồng ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt phiếm hồng, giọng khàn khàn, hỏi: “Anh đã ấm hơn chưa? Tôi đi lấy trà gừng cho anh uống nhé?” Cô vừa dứt lời liền xoay người rời đi, để lại đôi tay của anh lơ lửng giữa không trung. Rất nhanh chóng, đôi tay ấy được lấp đầy bởi một ly thủy tinh chứa đầy nước ấm. Cô đẩy nhẹ tay anh, vẻ mặt ngóng chờ: “Anh mau uống đi, đừng để bị cảm lạnh.” Khiêm Dạ Hiên không từ chối, từ từ hớp một ngụm lớn, sau đó lại nhìn cô. Châu Uyển Đồng lại nói: “Tôi đi pha nước cho anh tắm.” Đúng lúc cô định bước đi, anh đã nắm chặt lấy cổ tay nhỏ nhắn ấy. Cô giật mình xoay lại, hai mắt trợn tròn. Anh thừa nhận mình đã quá kích động, nhất thời không kiểm soát được bản thân. Ngay lúc chạm mắt với cô, anh hình như đã mất hết phòng bị, mắt đau đáu nhìn vào con ngươi đen láy kia, cảm giác như sắp bị nó hút vào rồi. Cô chớp chớp mắt, ngại ngùng nói: “Cậu chủ...anh...” Hai tiếng khách sáo này làm anh chợt tỉnh, đôi mắt lập tức kết băng vụn. Khiêm Dạ Hiên buông tay cô ra, đi thẳng một mạch lên lầu, đóng cửa phòng thật mạnh. Cô ngẩn người, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.  Khiêm Dạ Hiên ngồi ở ghế sofa, tay vừa nới lỏng cà vạt vừa day day mi tâm. Anh trấn tĩnh bản thân, cố gắng thoát khỏi cơn đau đầu dữ dội, bật dậy đi vào phòng tắm.  Mười lăm phút sau, anh thoải mái đi ra ngoài, trên người mặc bộ đồ ngủ màu đen, tóc còn hơi ướt, dính vào sống mũi thẳng tắp của anh. Khiêm Dạ Hiên ngồi vào bàn, đang định xem thư điện tử mà thư kí gửi qua thì chợt cong người, ho khục một tiếng. Khi nãy dầm mưa quá lâu, thêm gió lạnh trên đồi làm anh bị cảm rồi. Nhưng anh vẫn cố chấp làm việc, cố đọc cho xong đống hồ sơ chất cao như núi kia.  Châu Uyển Đồng nấu cho anh một tô miến gà, đem lên tận phòng. Vừa đến cửa, cô đã nghe tiếng ho triền miên của anh, trong lòng nóng như lửa đốt. Cô vội vàng gõ cửa gọi anh: "Cậu chủ, anh mở cửa cho tôi được không?" Hai mắt anh nặng như chì, đầu đau như búa bổ, cổ họng lại đau rát đến khó chịu khiến mặt anh thật khó coi. Khiêm Dạ Hiên nghe cô gọi thì đứng dậy, bước tới mở cửa. Cô nhìn thấy anh thì không kiềm được mà nhìn từ trên xuống dưới, dò xét xem anh có bị gì không, sau đó mới cất tiếng bảo: "Tôi có nấu cho anh tô miến, anh ăn đi rồi còn...uống thuốc." Khiêm Dạ Hiên để cửa như vậy mà bước vào trong, vậy có phải, anh đang mời cô vào không? Châu Uyển Đồng không nghĩ nhiều, lập tức bước vào bên trong. Đây là lần thứ hai cô vào căn phòng này, cảm thấy nó không còn lạnh lẽo như trước nữa, phải chăng là vì có chủ nhân của nó ở đây?  Cô nhanh chóng đặt phần ăn trên bàn, dặn thêm anh vài câu: "Anh mau ăn đi, tôi đi lấy thuốc. Không ăn thì không uống thuốc được đâu." Nói rồi cô liền rời đi. Anh nhìn theo bóng cô, đột nhiên nhớ đến những ngày còn bé, lúc anh ốm, mẹ cũng thường chăm sóc anh như vậy.  "Hiên Nhi ngoan, mau uống thuốc đi con, không hề đắng chút nào!" "Dạ Hiên à, con uống thuốc đi nhé, ba dẫn con đi mua đồ chơi, chịu không?" "Ây da, Hiên Nhi nhà ta giỏi quá, ba mau dẫn Hiên Nhi đi mua xe ô tô nào." Khiêm Dạ Hiên nhắm mắt, hai tay siết chặt thành quyền. Từng đợt sóng kí ức cứ liên tục dội lên, đập vào lòng anh đau buốt.  Vài phút sau, Châu Uyển Đồng đã quay lại, trên tay cầm một vỉ thuốc nhỏ và ly nước ấm. Cô đặt chúng trên bàn, sau đó đứng đối diện với anh, nói với giọng điệu nhẹ nhàng: "Tôi xuống trước, anh mau uống thuốc đi nhé! Để cảm nặng sẽ mệt lắm. Có gì thì cứ gọi tôi, tôi vẫn ở bên ngoài...chờ anh." Đáy mắt của anh chợt ngưng tụ lại, chứa toàn hình bóng bé nhỏ của cô. Người này nói là sẽ chờ anh sao? Cô gái này rất lo cho anh ư? Chẳng phải điều này đã quá rõ ràng rồi hay sao?  Khiêm Dạ Hiên im lặng, mắt vẫn nhìn cô, trong lòng chợt dâng lên cảm giác khó tả. Anh lên tiếng, giọng khản đặc: "Ở lại một chút, không được sao?" Châu Uyển Đồng để tay sau lưng, hai bàn tay miết lấy nhau, môi bặm chặt. Anh đây là muốn...ở cùng chỗ với cô sao? Cô ngước mắt lên nhìn anh, vẫn là đôi mắt trong trẻo ấy, nay đã nhuộm thêm một lớp màu hồng mỏng manh.