Nhà số 1205
Chương 1
Edit: A Li
Bạn gặp ác mộng.
Trong mơ rất lạ lùng, cơ thể bạn bị tiến vào đau đớn, nhưng bên tai lại có lời âu yếm thì thầm, cảm giác mâu thuẫn ấy sắp làm bạn phát điên.
Cuối cùng bạn tỉnh giấc trong tiếng ‘tít tít’ của đồng hồ. Thì ra là chuông đồng hồ báo thức vang lên lúc sáu giờ ba mươi.
Bạn đưa tay lau mồ hôi vã trên trán, chậm rãi điều chỉnh hơi thở của mình. Bạn đi vào nhà vệ sinh để tắm rửa, sau đó mặc áo sơ mi trắng, tất chân màu da, váy ngắn công sở vàng nhạt.
Bởi vì ác mộng nên bạn cũng chẳng muốn dùng bữa sáng, nhưng vẫn gượng ép bản thân ăn vài miếng bánh mì và một trứng ốp la.
Bạn mang giày cao gót vào, nhìn đồng hồ treo tường điểm tám giờ hai mươi phút. Thời gian không sai lệch, bạn cầm lấy túi xách màu xanh biếc của mình, ra cửa đi làm.
Trụ sở công ty bạn cũng không quá xa, ngồi tàu điện ngầm chỉ mất hai mươi phút. Bạn đứng dưới lầu công ty, nhìn đám người đông đúc đi vào tòa nhà, bạn cũng nối gót theo họ.
Đột nhiên bạn gặp chị Lệ ở bộ phận phụ trách hậu cần.
Chị Lệ nhìn thấy bạn rất giật mình, dường như chị ta không nghĩ sẽ chạm mặt bạn ở công ty. Bạn thấy thái độ chị ta khá kỳ quái, nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi với chị.
“Tiểu Tô, không phải em xin nghỉ phép dài hạn ư? Sao hôm nay lại đi làm rồi?”
Bạn sửng sốt: “Nghỉ dài hạn? Nghỉ dài hạn cái gì?”
Chị Lệ nghe bạn hỏi xong cũng sửng sốt không kém.
“Chẳng phải em nói dưới quê có chuyện? Em còn xin cấp trên nghỉ dài hạn, một tháng qua không đến công ty.”
“Cái, cái gì—?”
Bạn nhìn chị Lệ bằng ánh mắt khiếp đảm, bởi vì bạn nghỉ dài hạn một tháng không đi làm nhưng trong trí nhớ vẫn không có chút ấn tượng nào lướt qua.
Chị Lệ dường như không nhận ra điểm bất thường của bạn, chỉ kéo bạn tới thang máy, vừa kéo vừa lải nhải: “Tuy rằng thời tiết vẫn còn nắng gắt cuối thu, nhưng nhiệt độ buổi tối rất lạnh. Tiểu Tô em mặc ít như thế, ngay cả áo khoác cũng không đem, Tiểu Tâm tối qua đã cảm mạo rồi. Cơ mà chị có phòng hờ áo khoác, tối tan ca em có thấy lạnh thì bảo chị đưa cho.”
Những lời chị Lệ nói một chút cũng không lọt vào tai bạn, tư duy của bạn vẫn còn đình trệ sau câu nói một tháng vắng mặt ở công ty. Thẳng đến khi thang máy dừng ở tầng một, bạn mới gian nan hỏi chị ta: “Chị Lệ, hôm ngày ngày mấy tháng mấy?”
“Hôm nay? Hôm nay là ngày 12 tháng 9. Sao đó, em không xem lịch à?”
Chị Lệ khó hiểu nhìn bạn một cái, quay đầu đi về hướng văn phòng của mình.
Còn bạn đứng ở cửa thang máy, cả người như thể rơi xuống hầm băng.
Ngày 12, tháng 9?
Bạn nhớ rõ ràng hôm qua là ngày 11 tháng 8, bạn nhớ rõ ràng hôm qua mình còn bị quản lý thúc giục nộp bản thảo thiết kế, bạn nhớ rõ ràng hôm qua mình bỏ quên điện thoại ở quán cà phê ven đường, cũng nhớ rõ mình ngồi tám chuyện với đồng nghiệp về đệ nhất mỹ nữ ở công ty vừa cặp bồ mới.
Ngày 11 tháng 8 trí nhớ rõ ràng như vậy, thế mà ngủ một giấc dậy lại nhận ra bạn đã mất một tháng ký ức rồi. Loại cảm giác này làm bạn cực kỳ khủng hoảng, mà đồng nghiệp trông thấy bạn đi làm cũng đặt ra những câu hỏi không khác câu hỏi của chị Lệ là bao.
“Tiểu Tô, em đi làm sớm thế?”
“Tiểu Tô, chuyện dưới quê giải quyết xong chưa?”
“Tiểu Tô, khi nào đến thành phố?”
“Tiểu Tô, đặc sản của bọn chị đâu?”
“Tiểu Tô…”
Những câu hỏi kia càng khiến bạn hoảng hốt. Bạn ậm ờ cho qua chuyện, cả buổi sáng như người mất hồn, thậm chí công việc cũng dậm chân tại chỗ.
Thời gian nghỉ trưa đến, bạn lập tức chạy đến quán cà phê đối diện công ty. Bởi vì là khách quen, nhân viên trong quán hầu như đều biết bạn. Bạn nhìn bọn họ rồi dò hỏi di động với một nhân viên, hắn nghe xong liền tỏ ra ngạc nhiên.
“Cô Tô, ngày 12 tháng 8 cô đã lấy điện thoại rồi.”
Nhân viên phục vụ thấy sắc mặt bạn tái mét thì nghi hoặc hỏi: “Sao ạ, cô đã gặp chuyện gì ư?”
“Không, không gì hết, cảm ơn anh.”
Đối với một tháng ký ức bị mất, bạn vừa nghi ngờ lẫn sợ hãi. Đồng thời với ngày 12 tháng 8 bạn đã lấy điên thoại về, nhưng di động vẫn không ở chỗ bạn càng khiến bạn cảm thấy hoang mang.
Bạn trở lại công ty dùng điện thoại bàn nhá máy sang di động, nhưng vẫn chỉ nghe được giọng nói khô khốc vang lên:
“Số điện thoại tạm thời không liên lạc được, mong quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Cho dù bạn gọi bao nhiêu lần chăng nữa, nhưng cũng chỉ nghe những câu chữ này lặp lại. Bạn đành phải từ bỏ, rồi quyết định cuối tuần đi mua điện thoại mới.
Mới sáng đã chiều, tuy rằng bạn không nhớ rõ mọi thứ, nhưng ngày 11 tháng 8 bạn đã thiết kế xong bản thảo. Từ lúc đó bạn nghỉ phép dài hạn cho nên cũng không tiếp nhận bản thảo mới.
Bạn cảm thấy may mắn, bằng không trong tình trạng này bạn không có cách nào hoàn thành công việc.
Giờ tan tầm đã tới, bạn từ chối ăn cơm với đồng nghiệp xưởng K, vội vàng chạy về nhà. Dưới chung cư có rất nhiều người nuôi chó, nhưng đa số chủ nhân đều dạy dỗ chúng rất ngoan ngoãn khi tiếp xúc với con người.
Trong đó có một con chó mà bạn đặc biệt thích, mỗi lần tan tầm đều nhìn thấy nó. Vừa nhìn thấy nó bạn sẽ thân thiết vuốt ve, chơi đùa với nó một hồi mới rời đi. Hôm nay cũng như mọi lần, bạn gặp nó. Bạn mỉm cười xoa đầu nó, mà nó cũng ngoan ngoãn để bạn vuốt ve.
Đột nhiên, nó hoảng sợ. Nó tránh khỏi bạn và sủa nhặng lên. Bạn giật mình muốn trấn an nó, nhưng nó vẫn sủa ầm ĩ không ngừng, thậm chí còn cắn vào tay bạn. Bạn hất nó sang một bên, che bàn tay rỉ máu, bộ mặt nó vẫn hung tợn như cũ khiến bạn không biết phải làm sao.
Người chủ vội vàng lấy dây xích buộc nó lại, nhưng điều khác thường là nó không sủa nữa. Người chủ vừa cầm chặt dây xích, vừa nói xin lỗi với bạn, cũng tỏ ý định sẽ đền tiền thuốc men.
Bạn nhìn người chủ đang cười gượng, sau đó vội vàng bước đi.
Bạn ở bệnh viện xử lý tốt miệng vết thương, cũng tiêm vắc xin phòng ngừa chó dại. Sau khi xong hết mọi chuyện thì bầu trời đã tối dần.
Bạn cởi giày cao gót, ném bừa túi xách rồi ngã xuống sofa. Tuy hôm nay bạn không làm việc nhiều nhưng bạn vẫn cảm thấy kiệt sức như cũ.
Bạn dựa vào sofa, nhìn màn hình TV LCD phản chiếu bóng dáng của bạn.
Đối với những chuyện xảy ra hôm nay, bạn khó mà tưởng tượng. Bạn mất đi ký ức một tháng, một tháng bạn không đến công ty, từ miệng đồng nghiệp chỉ có thể biết bạn lấy lý do ở quê có việc nên xin nghỉ phép dài hạn. Điện thoại không thấy, nhân viên quán cà phê nói rằng họ đã trả bạn rồi, nhưng di động của bạn lại không có ở đây.
Bạn ngơ ngác nhìn màn hình TV, nhất thời không biết nên xử lý một chuỗi tình huống như thế nào.
Đột nhiên bạn phát hiện, phản chiếu trên màn hình TV là một cánh tay trắng bệch vươn từ sofa lên, sau đó chậm rãi vươn thêm một cánh tay. Nhưng hai cánh tay kia chỉ nhẹ nhàng đặt trên ghế, chậm rãi lướt gần bờ vai, tựa như muốn chạm vào bạn.
Bạn thấy cảnh tượng đó, cơ thể cứng đờ. Ngay lúc cánh tay sắp chạm vào bạn, bạn liền quay đầu nhìn phía sau, hóa ra cái gì cũng chẳng có. Bạn nhìn vào màn hình TV, trên màn hình cũng không có gì cả, chỉ còn nét mặt tái mét sợ hãi của bạn.
Trước lúc ngủ, bạn bật đèn khắp nhà, cả người đều đắm chìm trong một mảnh sáng trưng. Do chạng vạng nhìn thấy cái gì đó nên bạn không dám soi gương. Tuy bạn nghi ngờ vừa rồi chỉ là ảo giác, nhưng bạn vẫn sợ sệt như cũ.
Đêm qua bạn gặp ác mộng, không biết vì sao tâm trạng càng thêm khẩn trương. Bạn nắm chặt chăn trên người mình, nhìn chằm chặp đèn huỳnh quang trên cao. Thậm chí bạn còn nghĩ rằng mình sẽ như vậy thức đến hừng đông.
Nhưng, cuối cùng bạn vẫn nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
10 chương
7 chương