-Hey,boy!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Gia Vĩnh vừa trông thấy Kỳ Phong vội cất tiếng gọi. Kỳ Phong thấy Gia Vĩnh cũng nhanh chóng tiến tới chỗ thằng bạn nối khố để…hàn huyên. -Chào. -Này,không đi xem vợ học hành ra sao à?Gia Vĩnh thích thú châm chọc,từ nay anh đã có cách mới để phá Kỳ Phong rồi.hahaha. -Nói nhỏ thôi,người ta nghe thấy bây giờ.Kỳ Phong trừng mắt.Rồi như sực nhớ điều gì,Phong hỏi: -Sáng nay cậu đưa Đan đến hội trường à? -Ừ,có gì không? -Không. […] -Hay là cậu…ghen?_Gia Vĩnh thích thú chờ đợi phản ứng của Phong.Thật không ngoài dự đoán,Phong giãy nảy lên như đĩa phải vôi.Nghĩ ra người có thể khiến Phong mất kiểm soát hình tượng bản thân đến thế,thật là đếm trên đầu ngón tay. -Cậu đang nói cái quái quỷ gì thế hả?Chẳng qua là tin đồn về cậu và cô ta đang lan tràn khắp nơi kia kìa.Tôi và cậu là bạn thân,cậu và Đan lại tự nhiên làm cái trò thân thiết quá mức cần thiết.Nếu thế thôi thì cũng chưa có gì để nói,nhưng cậu có biết có đứa chẳng biết bằng cách nào lại thấy Đan bước xuống từ xe tôi.Tự nhiên dính vô 1 mớ bong bong,chỉ tại cái tính mê gái của cậu mà sinh chuyện.Aizzzzz -Làm gì nóng vậy bạn?cái gì cũng phải từ từ chớ…tự nhiên làm ầm lên.haiz.. Ừ nhỉ,nghe Vĩnh “nhỏ nhẹ” Kỳ Phong bỗng nhiên cũng cảm thấy thắc mắc.Thực ra với mấy cái tin đồn vớ vẩn này anh còn lạ gì nữa,tính ra chuyện này cũng được xếp vào hàng nhỏ như con thỏ,sao anh lại chuyện bé xé ra to thế này?Nhưng rõ ràng tại Vĩnh dám bảo rằng anh…ghen.Ghen á,anh không nghĩ là mình biết ghen,mà lại đi ghen vì con bé trời đánh đó.Vĩnh hỏi anh 1 cái câu điên khùng như vậy,bảo sao anh không nổi đóa? Nhưng mà tính Vĩnh hay châm chọc,để ý 1 xíu thì biết rõ Vĩnh chỉ đùa thôi,sao anh lại phản ứng mạnh mẽ thế chứ?Thật là,dạo này,vì chuyện của cô ta mà anh cứ rối cả lên. […] -Bị đồn rồi cơ ak?_Gia Vĩnh hơi tròn mắt,giả bộ ngạc nhiên với nét mặt kiểu như vậy-mà-mình-không-biết-gì-hết hay đại loại như không-thể-nào-tin-được-chuyện-đó(lại)-xảy-ra. -Thôi dẹp cái bộ mặt đó của cậu đi.Phiền phức quá. […] -Con nghe mẹ_Nghe tiếng chuông điện thoại reo,trên màn hình hiện lên dòng chữ quen thuộc,Phong vội vàng bắt máy. … -Sao cơ ạ? … -Dạ,con biết rồi. Phong tắt máy,khẽ thở dài.hazzzzzzzzzzzzzz -Gì thế?Gia Vĩnh tò mò hỏi. -Mẹ tôi bảo tí nữa tôi phải chở cô ta đến nhà hàng Angel ăn trưa.Mẹ tôi đã đặt bàn rồi.lại còn phải đưa cô ta đi những nơi mà cô ta thích nữa chứ.Điên thật,chẳng biết ai mới là con ruột của mẹ tôi nữa.Bất công.Cô ta là cái gì chứ? -Cô ta?????? -Thì là Tâm Đan ấy. -Cậu sao xưng hô cộc cằn thế,vậy là không được nhak?Không sợ hiền thê buồn à? -Buồn gì,cô ta và tôi có yêu thương gì nhau nhau mà vui với chẳng buồn.Mấy ngày qua gò bó quá,đang tính hôm nay rủ cậu đi đâu đó cho đỡ chán.Giờ ở nhà mình mà tôi thấy chẳng thoải mái xíu nào,cứ phải giả vờ thương yêu hạnh phúc.Haiz,đến khổ. -Có phúc mà không biết hưởng.Người ta dễ thương thế cơ mà. -Thế ai từng nói với tôi “tôi căm hận cái con bé ngang tàng đó,nếu nó còn xuất hiện trước mặt tôi 1 lần nữa,tôi thề sẽ khiến cô ta phải hối hận”.hay là có người quên rồi nhỉ?_Kỳ Phong khinh khỉnh cười,trong khi Gia Vĩnh thì ngượng đến đỏ cả mặt.Anh bối rối,chẳng dám nói gì,hay chính xác hơn,là không còn gì để nói. -Ừ..thì..hồi trước khác,bây giờ khác.Nói là nói thế thôi,chứ tôi đâu có…hẹp hòi tính toán thế.Chưa đánh nhau sứt đầu mẻ trán thì chưa thành bạn bè mà.Với lại cậu có thấy tôi hận con gái bao giờ chưa,tôi vốn thích phái đẹp_Gia Vĩnh chống chế. -Thế à? Kỳ Phong trả lời bằng 1 giọng nói vô cùng hờ hững,điều đó cũng đủ để Gia Vĩnh ngầm hiểu rằng ,tôi-chẳng-thèm-cãi-với-cậu,hay như cậu-thích-nói-gì-thì-nói-tôi-không-quan-tâm. Hừm,nhiều lúc cái thái độ này của Phong làm Vĩnh khó chịu ghê gớm.Chẳng hiểu thế nào mà hồi đầu anh lại thân được với 1 con người tính khí thất thường và lạ lùng như Phong.Cũng may mà Vĩnh hiểu tính Phong,nếu không,chắc chắn không tránh khỏi những mâu thuẫn.Vì Vĩnh luôn tự cho rằng mình chín chắn và trưởng thành hơn Phong,thế nên Vĩnh luôn nhường nhịn Phong rất nhiều.Phong vui anh cũng vui.Khi người ta đã quá thân thiết và yêu quý 1 người bạn nào đó,thì họ sẽ sẵn sang làm những gì có thể để giúp người bạn mình trân trọng có được niềm vui trong cuộc sống.Giữa cuộc sống bon chen và thực dụng,xô bồ này,mấy ai kiếm cho mình được 1 người bạn tâm giao?Nên khi đã có,thì sẽ giữ lấy thật chặt,không buông,dù vì bất cứ lí do gì… […] -Hừm,tôi phải bàn luận với cô ta mới được.Đằng nào cô ta cũng chẳng thích đi cùng tôi,chẳng lẽ ra khỏi nhà mà cũng chẳng thoải mái_Kỳ Phong nói.Đúng vậy,gò bó hoài như vầy chắc anh chịu không nổi mà sớm…tàn đời trai mất.Phải cùng cô ta xử lí việc này thôi.Nói là làm,anh vội vàng lấy điện thoại ra định hẹn gặp Tâm Đan.Nhưng rồi anh sực nhớ ra 1 việc cực kì,cực kì quan trọng.Anh không có số của Tâm Đan.Anh đưa tay ôm lấy đầu,miệng lẩm bẩm,vậy là xong rồi. … -Rồi cậu tính sao đây? -Chắc tôi phải đi gặp cô ta ngay đây,không khéo tan học cô ta về trước thì chết. -Không sợ thiên hạ đại loạn à? -Đằng nào cũng bị cậu làm cho loạn rồi,thôi thì tôi cứ kiếm cô ta mà nói chuyện vậy.Dù sao biết đâu để thiên hạ nghĩ này nghĩ nọ cũng là 1 cái tốt. Nói đến đó Kỳ Phong bỗng thấy mình lóe lên 1 tia suy nghĩ mới.Đúng rồi,dù không muốn nhưng anh cũng phài thừa nhận Đan Đan có sức hút cực kì lớn,cô lại quá ư là nồi bật.Nếu giờ mọi người đều nghĩ cô và anh là “gì gì”của nhau,thì sẽ chẳng có đứa con gái nào dám nhảy vô làm phiền anh nữa(chắc chẳng có ai trong cái trường này đủ tự tin để làm “tình địch” của Đan Đan đâu).Aha,sao nãy giờ anh không nghĩ ra điều này nhỉ.Việc gì mà phải lo ngay ngáy chứ.Thật là lú lẫn quá,cũng may là chỉ ngu tạm thời thôi(chắc do noron tạm ngưng hoạt động vì lí do kĩ thuật >”