-Cảm ơn bạn đã lên tiếng vì mình nhé_ sau 1 hồi im lặng,tôi đã thu hết can đảm để cảm ơn cô bạnTâm Đan.Tôi đã biết cô bạn này là ai,vì lúc nãy tôi đã nghe bàn tán không ít về Tâm Đan và 2 anh chàng siêu hot của trường.Tôi cũng thấy rất ấn tượng về Tâm Đan,không chỉ là ở vẻ ngoài nổi trội,mà tôi cảm giác được nơi Tâm Đan 1 cá tính thật đặc biệt.Bằng chứng thì hiển nhiên đấy thôi,trước nay chưa-hề-có-bất-kì-một-ai vì tôi mà ra mặt bênh vực cả.Tôi quả thật không hề nghĩ là Tâm Đan lại lên tiếng vì tôi đâu,thứ nhất,tôi thấy cô bạn có vẻ lạnh lùng,dường như không quan tâm mấy đến những chuyện vớ vẩn không liên quan đến mình,thứ hai,tôi vốn là 1 con bé mờ nhạt,và cực kì bình thường(nếu không muốn nói là vô cùng tầm thường,hic),tôi không dám tin cô bạn xinh đẹp và nổi bần bật ấy lại bất bình giúp tôi.Chuyên này cứ như chuyện bình thường ở huyện mà.Vì thế mà tôi ngạc nhiên lắm lắm,tôi còn tưởng mình đang nằm mơ nữa cơ,phải đưa tay bẹo má,và thấy đau,tôi mới tin những gì vừa diễn ra.Và khi đã bình tĩnh lại rồi,tôi xúc động vô cùng,hên mà tôi chưa khóc chứ không xí hố chết mất(tôi vốn nhạy cảm mà.Với lại,lần đầu được quan tâm thế này,ai chẳng vui phải không nào?). -Tôi có làm gì cho bạn đâu mà bạn cảm ơn tôi.Tôi ghét thái độ của mấy đứa kia thôi,chẳng phải vì muốn giúp bạn đâu. -Hì, dù trực tiếp hay gián tiếp cũng là vì mình mà…_Nghe cách nói của cô ấy có vẻ “phũ phàng” quá đúng không,nhưng tôi nghĩ là,không,phải nói rằng tôi tin chắc chắn rằng,cô bạn ấy chính là điển hình cùa tuyp người sở hữu một cái đầu lạnh với một trái tim nóng.Thề luôn ^^ -Nghĩ sao thì tùy bạn. -Hì,vậy là bạn nhận lời cảm ơn của mình rồi ^^ -Bạn phiền phức thật đó. -Hì,ai cũng nói thế. Quả thật trước giờ ai cũng nói tôi là 1 kẻ phiền phức.Tôi cũng chẳng biết mình có phiền phức thật không,nhưng nhiều người đều nói vậy,lâu ngày làm tôi cũng hình thành cái tư tưởng:Có lẽ là mình phiền phức thật >.