Phần VI : Tìm lại ký ức. 25 Minh Nhật thật sự shock trước lời đề nghị của My My… Thình lình một cái ngã ba to tướng hiện ra trước mặt anh. Anh đang đứng ở cuối một ngã, anh phải rẽ bên nào bây giờ…??? Bên nào mới là tốt cho cả hai cô gái ??? Minh Nhật chống tay lên thành ghế ôm trán bất lực… -Thôi anh bỏ đi, em chỉ đùa thôi…-My My cười mèo xẹo-Em vào trường nha! My My đứng phắt dậy, nước mắt cô lại tuôn trào, cô quay đi vội gạt ngay chúng… Bỗng một cái nắm tay kéo cô quay lại… -Khoan đã…….anh đồng ý……. .... Một buổi chiều, Minh Nhật lang thang bên bờ sông Swan. Hoàng hôn buông nhẹ, hoàng hôn bao giờ cũng cho ta cảm giác buồn tẻ nhưng yên ả, nó khác với bình mình ấm áp là thế. Minh Nhật đã chấp nhận yêu My My, quên Ngọc Bảo! Anh đã quyết định đúng chưa ? Nhìn Bảo đau đớn, vật lộn với mớ kí ức xấu xa ùa về, anh ko cầm lòng ! Có những việc làm tàn nhẫn nhưng đó lại là tình yêu… Cũng như Bảo ngày xưa… Có lẽ đây là cách tốt nhất, Bảo sẽ mãi mãi quên anh và sống tốt bên Trường Giang hoặc Quân. My My cũng ko phải đau khổ, cô bé cũng đã bất hạnh nhiều rồi, một cuộc sống vất vã kím tiền cho việc học, anh cần bảo vệ cô bé! Hai người con gái ấy sẽ hạnh phúc phần đời còn lại. Anh sẽ chăm sóc tốt cho My My, còn Bảo thì đã có Trường Giang… Nhưng bạn có biết, có những người sinh ra ông trời đã mặc định họ là của nhau…? Một cô gái mặc váy hoa xòe, tóc dài uốn cong phần đuôi… Gió thổi lất phất làm mái tóc cô tung bay, cô đưa tay vuốt nhẹ chúng. Cô đang ngồi bệt trên cỏ ngắm dòng song hình con thiên nga kia… Anh lại gần….là Ngọc Bảo… Vẫn cái dáng người ấy, mái tóc ấy… Thú thật thì Bảo xinh hơn My, ít ra cũng vì cái lý do My My phải bương chải với đời nhiều hơn nên nhan sắc cũng phần nào hao mòn. Ngọc Bảo có nước da trắng hơn My My, sóng mũi cao hơn, đôi môi đỏ mọng hơn, đôi mắt thì My My lại đuộm buồn và chai sạn hơn còn đôi mắt Ngọc Bảo thì quá đỗi ngây thơ và trong vắt… Bảo luôn để tóc dài còn My My tóc chỉ chấm ngang vai. Tim anh chợt trở về cái cảm giác 5 năm về trước! Lạ ! Anh thấy lạ ! Anh đã hứa với Trường Giang ko gặp Bảo nữa, quyết định với My My là sẽ yêu cô quên Ngọc Bảo. Nhưng sao giờ đây, lý trí lại ko thể chiến thắng con tim. Anh là người vốn sống nguyên tắc cơ mà. Anh luôn tự nhủ yêu bằng lý trí mới là yêu khôn! Và rồi anh cũng đã trót “dại” . . Anh đến bên cạnh Bảo, cho 2 tay vào túi quần, nhìn chăm chăm ra dòng sông kia… -Ụa anh Phong, hi… Anh ngồi xuống cạnh em đi. Minh Nhật gãi đầu, anh ngồi xuống, trộm nhìn nó… -Mỗi khi thấy nhớ nhớ gì đó, em lại ra đây ngồi! Mà anh sang đây làm việc hay học tập? -À, chỉ là nghỉ ngơi thôi ! -Anh Phong nè…. Em thấy anh trông quen lắm ! Nhưng ko sao nhớ nỗi…..buồn thiệt. Minh Nhật nhìn nó, lòng đau thắt, tim anh lại như bị cứa hàng ngàn nhát dao… -Em ko có kí ức anh à! Ai sống trên đời mà không có những kỉ niệm về tuổi thơ, về gia đình… Nhưng sao em lại ko có? T_T Những gì xảy ra trước năm em 16t, em đều ko nhớ ! -Nếu ko nhớ được thì em cứ xem như mình ko muốn nhớ đi! Có được không ? -Nhưng khó chịu lắm anh à! Em muốn biết chuyện gì đã xảy ra ! Em biết anh Giang và anh Quân yêu em nhiều nhưng tại sao em lại ko thể nào có tình cảm được với 1 trong 2. Phải có lí do nào đó vô hình ngăn em ! ...T_T… Khóe mắt nó bỗng đỏ hoe… -Em….em đừng khóc…em làm tôi đau lắm biết không ? Nó càng khóc nhiều hơn, ko to nhưng thật sự nó khóc ngày một nhiều… Nó khóc thế có biết lòng ai đang thắt lại… Minh Nhật choàng nhẹ tay qua vai nó… Kéo nó vào lòng… Nước mắt nó ướt đẫm cả vai áo anh. Lâu rồi anh mới lại được ôm nó thế này… Anh thấy lòng lâng lâng một niềm hạnh phúc nhưng niềm hạnh phúc này cũng quá đỗi chua xót. Bây giờ đây chẳng muốn nghĩ về gì nữa, về My My và Trường Giang đấy. Anh chỉ biết, anh đang ôm nó vào lòng, dỗ dành nó, cái điều mà 5 năm về trước anh đã ko thực hiện được. Nó đã khóc nhiều vì anh nhưng anh nào có biết… Cả hai đều im lặng…. Bờ vai anh khô dần…. Trời cũng dần tối đi, cứ thế mà chẳng ai nói với ai câu nào… Tưởng rằng đã quên Nhưng sao vẫn nhớ ? Tưởng rằng đã quên Nhưng sao vẫn chờ ? [Nana] “Minh làm gì vậy… Sao lúc này đây mình ko thể mạnh mẽ được… Mình….mình…” -Bảo…. Bảo nè… Anh cuối xuống nhìn nó… Nó ngủ thiếp đi rồi! Sao trên đời này lại có một thiên thần đáng yêu như nó! Thế mà anh đã làm gì với thiên thần ấy !? Mang lại những đau khổ, bất hạnh thôi có đúng không ? T__T Bảo khẽ thức giấc, nó ngẩn đầu dậy nhìn Minh Nhật, ánh mắt nó trong sáng đến long lanh… -Chết, em xin lỗi, gió mát quá em ngủ lúc nào hok hay! . "Kiss" Minh Nhật bất ngờ đặt lên môi nó một nụ hôn. Nụ hôn chỉ trong tích tắc... Anh cũng ko biết tại sao mình làm vậy. First kiss, second kiss và giờ là third kiss đều chỉ thuộc về một người-là nó. Nó thấy tim mình đập mạnh, mọi thứ dường như đông cứng lại, rồi nó mở mắt to nhìn anh ko nói gì! Cũng ko có vẻ gì là trách cứ anh. Chợt có gì đó chập chờn trong đầu nó, cơn đau kia lại về, nó thốt lên một tiếng rỗi ngã vào lòng Minh Nhật... -Bảo.... Bảo...em sao vậy? Bên kia đường là khách sạn ở Minh Nhật đang ở, anh vội bế nó vào trong nằm nghỉ... Một cô gái khác đứng phía xa xa nước mắt tuôn rơi, cô đã thấy tất cả, cô ngậm ngùi bước đi...(T__T hix mọi người cũng biết là ai rồi chứ) Trời bỗng nỗi gió, mưa bắt đầu rơi tí tách từng hạt... Cô gái ấy cứ thế bước đi mặc xung quanh đang xảy ra những gì... Mưa càng lúc càng nặng hạt... Cô gái cũng bắt đầu òa khóc, nước mắt cô hòa lẫn vào nước mưa... Cô ko ai khác chính là My My. Bên trong khách sạn, Minh Nhật đang ngồi cạnh chiếc của giường của anh mà Bảo đang nằm. Anh gục xuống và ngủ lúc nào hok hay. Ngoài kia trời vẫn mưa, cô gái ấy vẫn cứ bước trong vô vọng... Ngày anh đến, Em u ám bỗng hóa vui tươi… Em cười nhiều, tim bỗng nở hoa lá. Hạnh phúc thật là những điều giản đơn Nhưng tiếc thay chỉ do em hớn hở Ôm mộng đẹp rồi bỡ ngỡ một chiều xuân Đau đớn thay mãi trong vòng luẩn quẩn. Trách phận mình bạt bẽo quá đi thôi ! [Nana] . . . 1am - Mưa vẫn còn rả rít Bảo thức giấc, nó ngồi dậy dụi mắt nhìn xung quanh... Minh Nhật đang ngủ gật cạnh nó.... "Cảnh tượng này.....Sao quen quá..." Nó nhằm nghiền mắt lại, cố gắng suy nghĩ, tìm kiếm những hồi ức... Nhưng chỉ vô vọng... Nó ko thể nhớ, tại sao nó ko thể nhớ được thế này... Nó thút thít một tiếng làm Minh Nhật cũng giật mình theo... -Ụa Bảo...em tỉnh rồi đó hả? Ban nãy em làm tôi sợ quá! Trời lại mưa to nên tôi ko thể đưa em về nhà. Đây là nơi tôi ở trong mấy tuần qua, em ko ngại chứ?! -Ko, em ko ngại anh. -À...mà tôi đã lấy điện thoại em gọi về báo cho cô Hương rồi, em cứ yên tâm! Em có thấy đói không? Tôi gọi chút gì ăn nha! -Thôi khỏi đi anh, lúc chiều em có ăn một chút rồi mới đi dạo. Giờ cũng ko thấy đói lắm! -Uh.... Mà về nụ hôn lúc nãy....tôi xin lỗi....tôi cũng ko biết sao mình hành xử như thế nữa... -Hi, ko sao mà anh! Chỉ có điều em thấy có gì đó lạ lắm nhưng lại có vẻ cũng rất quen thuộc khi mà anh hôn em..... Kì quá... Nó cứ loáng thoáng khiến em ko tài nào nhớ ra... Em ức chết mất..+_+... Mai anh đưa em đi vườn bách thú chơi nha ! Em muốn được khuây khỏa... -Uh, giờ thì ngủ đi, Bánh Dâu! -Anh gọi em là gì ? -Thôi bỏ đi, em đừng để ý ! -Nghe cũng hay hay đó từ nay anh Phong cứ gọi em thế nhe ^^!-Nó nháy mắt cười tinh nghịch. "Em đúng là đồ ngốc T_T, đó là tên em cơ mà....." Minh Nhật nhìn nó cười gượng, lòng anh càng thêm nặng trĩu... -Uh được, thôi ngủ đi hen! Anh qua ghế sofa nằm! -Ngủ ngon nhe, my love hihi... -Ặc....giỡn hoài, thôi ngủ đi, nói nhiều quá ! ... Sáng hôm sau tại vườn bách thú, -Anh đứng đây em qua kia mua kem tí!-Nó hí hững chạy đi. … - Đi chơi với cô ấy à? Một giọng nói buồn cất lên làm Minh Nhật quay thoắt lại. -Ơ...... My...em đi đâu đây? Mới có mấy hôm mà trông em hơi tái, học nhìu quá hả ? -Bộ tưởng có mình anh biết đi chơi chắc. Hôm nay đoàn trường em có hoạt động ngoại khóa thăm thú nước Úc, hõng lẽ bắt người ta học hoài sao. -Uh...nhưng anh trông em ko ổn chút nào ! -Em ....."khụ...khụ..." khỏe......."hắxxxx.....xì..." re....^_^ -Trời, bệnh đến nơi rồi... -Thôi...em...đi...nha.... My My loạng choạng bước đi, tối hôm qua cô dầm mưa cả buổi còn gì, hôm nay bệnh là đúng... Trước mặt Minh Nhật, My My ko muốn mình là một cô gái yếu đuối, My My muốn mình phải tỏ ra mạnh mẽ... Nhưng quả thật cô đang rất kiệt sức, cô tưởng rằng mình có thể chịu được tất, ko có vấn đề gì phải đáng lo. Nhưng ko! Cô ngã khuỵu xuống, đầu óc quay mòng mòng, may mà có Minh Nhật đỡ kịp. Anh ta hốt hoảng, My My lạnh ngắt, mặt mày càng tái nhợt... Anh vội bế cô lên một chiếc taxi phóng thẳng vào bệnh viện gần nhất. Bảo đứng chết lặng, 2 que kem đã rơi xuống tan tành lúc nào không hay. Có chuông điện thoại, là Minh Nhật gọi cho nó. Anh nói có việc bận đột xuất ko đi chơi cùng nó được, hôm khác anh sẽ bù... Nước mắt nó tuôn rơi...