Vì Anh Thật Ngốc
Chương 17
17.
Vài ngày sau đó, Minh Nhật ít nói trở lại hẳn, anh ta còn hay cáu gắt với các nhân viên và ko hề hài lòng với bất kì cái bản vẽ nào. . . Những lời của My My cứ ong ong mãi trong đầu anh, Minh Nhật muốn phát điên nhưng lại cứ không ngừng nghĩ về nó...
"Tức thật, nhưng cô ta nói cũng đúng. Ngọc Bảo chết rồi, chết thật rồi, sao mình cứ mãi sống trong quá khứ. Mình con tương lai, còn gia đình, bạn bè... Mình yêu Bảo nhưng cũng phải lo cho tương lai... Chắc chắn Bảo cũng rất muốn mình hạnh phúc chứ không hề muốn mình cứ ôm mãi mối tình đã chết này đâu. Phải rồi… Cho dù có yêu ai đi nữa thì hình bòng Bảo vẫn sẽ luôn luôn ngự trị một góc trong trái tim này !"
- Cậu Tuấn, cậu đến quán cà phê hôm trước hỏi xin thông tin về cô bé đã làm đỗ cà phê lên áo tôi. Hình như cô ta tên My.
- Dạ... Mà chiều nay sếp có buổi giao lưu với sinh viên trường Kinh Tế đó, lúc 3h30.
- Ừ tôi nhớ rồi
.
5h...tại đại học Kinh Tế... Minh Nhật ra về với biết bao ánh mắt ngưỡng mộ của các nữ sinh viên. Từ xưa đến giờ vẫn thế, vẫn luôn hot như cồn, vẫn luôn là tâm điểm của bao sự chú ý... Riết Minh Nhật cũng thấy nhàm chán, muốn mình bớt hotboy tí mà không đc [ ôi mẹ ơi =)) ].
"Ụa ai giống My My vậy ta ?"
-My My - Minh Nhật vội lại gần bóng dáng đang thấp thoáng ấy
-Ơ...sao lại kêu tôi.
- Em học ở đây hả ?
- Chứ ở đâu.
- Hihi cho anh xin lỗi chuyện hôm trước nha !
- Có gì đâu phải xin lỗi tôi. Ngọc Bảo của anh mới là nhất cơ mà !
- Hihi sau những lời của em thì anh có giận thiệt, nhưng mà suy đi nghĩ lại thì.....cũng đúng.
- Biết vậy là tốt tôi xin phép đi trước.
- Này My My đợi anh với.
Minh Nhật đuổi theo, ngoài kia cũng có một chàng trai khác đang đợi My My. Cô mừng rỡ khi thấy chàng trai ấy. Minh Nhật liền níu tay cô.
- Xin lỗi anh, hôm nay bé My có hẹn với tôi. Anh cứ về trước lát tôi đưa cô ấy về.
Anh chàng ngồi trên xe máy mắt chữ A mồm chữ O chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì Minh Nhật đã lôi My My đi cả khúc.
-Này anh làm cái gì vậy ? Buông tôi ra ...
-Khi nào em chịu nhận lời xin lỗi của anh thì anh mới cho em về.
-Vậy tôi nhận đc chưa, bỏ tay tôi ra nào ...
-Ko thật lòng, tiếp tục đi với anh !
-Ơ cái anh này >" Minh Nhật kéo My My lên ô tô rồi fóng đi cái vèo.
-Alô em nghe anh !
-Có chuyện gì vậy em ? Sao em lại bị tên đó lôi đi ?
-À là bạn mới của em, ko có gì đâu anh. Anh cứ về trước đi, có gì mình nói chuyện sau nha !
…
-Bạn trai cô à ?
-Ko, chỉ là bạn
-Sao nói chuyện tình tứ thế ?
-Hơ, cái anh này vô duyên. Đó là việc của tôi ko liên quan gì tới anh !
-Mặc kệ, anh thích liên quan tới em !
-Có phải vì tôi giống Ngọc Bảo gì đó ?
-Ko, em là em, sao lại lôi Bảo vào. Thế thằng kia tên gì ?
-Anh bao nhiêu tuổi mà gọi người ta bằng thằng.
-24
-Anh ấy 25
-Thì anh ta tên gì, đc chưa !
-Việt
-Hắn ta có thích em ko ?
-Có thì sao mà ko có thì sao ?
-Ko thì tốt mà có thì cũng chẳng quan trọng kèkè...
-Anh định đưa tôi đi đâu thế ?
-Lát sẽ biết.
Minh Nhật dừng xe trước một khu đồi khá to nằm ở ngoại ô thành phố. Minh Nhật nói đây là đồi tình nhân, giữa quả đồi có một chiếc hồ nhỏ và một cái cây thật to, người ta gọi đấy là cây ước nguyện. Những đôi lừa yêu nhau thường hay đến đây chơi và cầu nguyện cho tình yêu bằng cách viết điều ước của mình lên một mảnh giấy sau đó ném lên cây ước nguyện này. Mảnh giấy bay càng cao lên tán cây thì điều ước sẽ càng linh nghiệm. My My thì có vẻ chẳng để ý đến câu chuyện đồi tình nhân này cho lắm.
-Tôi và anh có phải tình nhân đâu mà đến đây.
-Bây giờ chưa nhưng sau này ai biết được.
-Anh đừng có mà nằm mơ nữa - My My nhăn mặt bỏ đi, Minh Nhật lớ ngớ đuổi theo. Hai đứa cùng ngồi ở một chiếc ghế đá hướng về phía hồ tình nhân. Người ta yêu nhau đến chơi đông quá, nhìn ai cũng ngập tràn hạnh phúc !
- Em học năm mấy rồi ?
-Năm 3, còn anh làm nghề gì ? Tôi thấy phòng anh toàn bản vẽ, chắc là làm kiến trúc sư phải ko ?
-Anh là tổng giám đốc công ty thiết kế, xây dựng Nhật Bảo, kim giám đốc nhân sự của tập đoàn "DREAMLOVE". Em biết "DREAMLOVE" chứ ?
-DreamLove thì biết. Còn Nhật Bảo à ? Chà anh yêu cô ấy quá nhỉ ! Chắc cô ấy đã từng hạnh phúc lắm.
-... Anh có lỗi với cô ấy nhiều lắm My à ! Cô ấy chỉ toàn nhận lấy đau khổ từ anh thôi. Cô ấy lúc nào cũng chỉ nghĩ cho anh. Thế mà anh lại ko biết đc , anh hiểu lầm cô ấy và để cả cô ấy hiểu lầm anh. Cho đến lúc cô ấy chết đi….anh mới nhận ra tất cả T_T, nhưng mà….đã quá muộn, có muốn làm gì chuộc lỗi cũng đâu thể...T_T - giọng Minh Nhật xiết lại. - Đến bây giờ anh vẫn còn yêu cô ấy lắm, ko thể nào quên được ...
-Thôi anh đừng buồn nữa, rồi sẽ có người khác tốt như Ngọc Bảo thay thế cô ấy yêu anh mà ! Vui lên đi, người chết thì đã chết rồi, người sống phải cố gằng sống lên chứ !
-Vậy em có bạn trai chưa ?
-À, trước đây thì có, nhưng bây giờ thì ko ?
-Thế vì sao 2 người chia tay ?
-Vì anh ấy thật ngốc, còn em thì quá tàn nhẫn…. !
.
.
Cả hai đều nhìn về chân trời xa xa.... Im lặng và thơ thẫn... Trong phút chốc cả hai đều nghĩ về quá khứ của mỗi người rồi lại cùng hướng đến tương lai. Nơi mà con người ta không thể nào đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra…
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
20 chương
38 chương
79 chương
7 chương
34 chương
77 chương