Vì Anh Thật Ngốc
Chương 14
14
-Cậu có biết bé Dâu đã sống đau khổ, vất vả thế nào ở Củ Chi không ? - Trường Giang thét lớn vào Minh Nhật - Ngày Bảo đòi chia tay cậu cô ấy đã khóc rất nhiều. Vợ tương lai của cậu, cô ta đã bắt Bảo phải xa cậu. Vì cưới cô ta sẽ tốt cho gia đình cậu hơn về chuyện làm ăn. Bảo thật ngốc khi làm theo tất cả và tất cả cũng chỉ nghĩ về cậu, gia đình cậu. Để rồi nhận cái kết cục này ! Nếu Bảo có mệnh hệ gì tôi sẽ giết cậu ...-Trường Giang vô cùng tức giận túm lấy cổ áo Minh Nhật trừng anh với đôi mắt nảy lửa.
Minh Nhật không phản kháng gì cả, đầu óc hắn quay cuồng.... Trường Giang vừa nói gì với hắn vậy....? Trời ơi.... Hắn nổ tung mất thôi, sự thật là vậy à ? Hắn đã gây ra tội ác gì thế này !? Mắt hắn hơi cay một chút. Bảo đã vì hắn, làm hắn đau khổ cũng là vì hắn, vì muốn tốt cho hắn. Tại sao hắn không thể nhận ra ? Phải chăng hắn là một thằng khờ, một thằng ngu ngốc dám đẩy cả người mình yêu nhất vào chỗ chết. Hắn sẽ tự trừng phạt mình chứ chẳng cần đợi Trường Giang ra tay nếu như người con gái của hắn có mệnh hệ gì.
Chẳng lẻ đây là cái giá phải trả cho hành động ngu xuẩn của hắn !
Nếu bắt chính mình chịu đau đớn từ những lỗi lầm mình gây ra thì quá đỗi bình thường, nhưng bắt người mình yêu nhất chịu thay cái đau đớn ấy thì quả là một sự trừng phạt tàn nhẫn nhất.
"Bảo ơi tỉnh dậy đi em, anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh một lần nữa đâu. Anh xin lỗi...tất cả là lỗi của anh... Làm ơn đi ! Làm ơn đừng có gì xảy ra với em trong đó T_T...." Hắn gục xuống, mắt đỏ ngần...
1h...2h...3h trôi qua, Bánh Dâu vẫn nằm im lìm bên trong cái phòng mổ chết tiệt ấy.
Hắn đập mạnh tay lên tường nghe cái cốp rõ đau…
T__T
.
.
.
Bất ngờ ùa đến
Lên láng đau thương
Anh nên khóc thầm ?
Đời chông chênh quá !
[NaNa]
-Bác sĩ , bác sĩ , con tôi có sao không ?
Ba Bánh Dâu hối hã, sốt sắng khi thấy ông bác sĩ già bước ra từ phòng mổ.
-Hiện tạm thời cháu đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn còn hôn mê và cần theo dõi nhiều hơn.
Cả bọn thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn còn nơm nớp lo sợ.
-Tụi con về nhà nghĩ ngơi đi, khuya rồi, sáng mai lại vào thăm Bảo !
Đêm đó Minh Nhật không tài nào chợp mắt được khi nghĩ về Bánh Dâu, về những chuyện mà nó đã làm, đã dối hắn. Rồi hắn nghĩ về cô bạn gái bé bỏng của mình đang hôn mê trong bệnh viện, hắn dằn vặt và càng tự trách bản thân.
.
Một tuần trôi qua, ngày nào Minh Nhật cũng đến chăm sóc nó, đọc sách và còn hát cho nó mặc cho nó có nghe được hay không. Minh Nhật còn thu âm mấy bản đánh đàn vào mở cho nó. Với mong ước duy nhất là giúp nó sớm tỉnh dậy, để nó thấy được hắn, để nó biết rằng hắn vẫn yêu, vẫn quan tâm nó đến nhường nào.
"Mở mắt ra nhìn anh đi Bảo +_+. Đáng ra người nằm đây phải là anh, sao ông trời lại bất công như vậy? +_+".
Minh Nhật cứ tự dằn vặt bản thân suốt. Hắn quyết định dứt khoát với Hoài Anh một lần luôn và kết quả thì cô ta chẳng dám chết chóc gì cả vả lại còn tiếp tục phè phỡn bên cạnh người đàn ông nào đó mà Bánh Dâu đã thấy. Minh Thy, Quốc và Trường Giang cũng đến thay phiên nhau chăm sóc nó. Nhưng sao mãi mà nó vẫn còn hôn mê...
.
.
.
Hôm nay là ngày mà cả bọn đều bận. Minh Thy phải đi Hà Nội tham dự chung kết ba lê toàn quốc, Minh Nhật và Quốc đến buổi họp báo ra mắt bộ sưu tập mới của "DREAMLOVE" và bước mở rộng phát triển của tạp chí "PlayGirl". Còn Trường Giang, hôm nay là ngày anh ta phải bay sang Úc để thực hiện cái học bổng đạt được vào cuối năm 12. Là ngày đáng ra Trường Giang sẽ hạnh phúc lắm, vui mừng lắm thế nhưng trong cái bệnh viện kia Bánh Dâu vẫn im lìm nằm đó. Trường Giang ra đi mà lòng đầy bức rức. Trường Giang thích Bánh Dâu ! Thích từ lúc nhỏ lận đấy ! Thế nhưng anh chàng chẳng dám thổ lộ . . . Biết đâu được nếu anh ta quay lại sớm hơn một tí thì Bánh Dâu chẳng yêu Minh Nhật thì sao ! Trường Giang bước vào phòng cách li, khẽ thở dài... Anh chàng cậu nguyện cho Bánh Dâu và hướng về phía trước, một cuộc sống mới đang đón chờ cho anh ta...
.
.
Sáng hôm sau, Minh Nhật vào thăm nó... Căn phòng trống rỗng trắng tinh đang được dọn dẹp lại để đón bệnh nhân mới. Không lẽ nó tỉnh và xuất viện rồi sao ? Nó còn yếu lắm mà ! Hay tỉnh rồi sang phòng thường nằm cho đỡ tiền ?
- Bác sĩ, cho cháu hỏi bệnh nhân Ngọc Bảo phòng này đâu rồi ạ ?
- Sáng sớm hôm qua bệnh nhân đã không qua nỗi và đã tử vong. Người nhà đã ang thi thể về an táng.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
20 chương
38 chương
79 chương
7 chương
34 chương
77 chương