Trung tuần tháng mười hai, C thành rốt cuộc có tuyết rơi, trận tuyết đầu tiên trong năm 2012. Còn nhớ mấy năm trước, phố lớn ngõ nhỏ ở đâu cũng có thể nghe được một bài hát có tên là Trận tuyết đầu tiên của năm 2002, nhìn xem, thời gian chính là không thể khống chế như vậy. Tuyết rơi suốt một đêm bắt đầu tích tụ trên mặt đất, nhìn thấy trận tuyết này có xu hướng càng ngày càng lớn, ở một thành phố phía nam như C thành, đúng là hiếm có. Lương Giác Quân cảm thấy thập phần vui vẻ, rất nhiều năm không nhìn thấy tuyết ở C thành, khi còn nhỏ rất là thích cảnh tuyết rơi. Chỉ cần không phải cuối tuần, Lương Giác Quân vẫn là mỗi ngày mang bữa sáng cho Hạ Dịch Nặc. Hôm nay Lương Giác Quân có tâm tình thật tốt liền tự mình làm bữa sáng, mặc dù chỉ là bánh mì nướng và trứng gà luộc đơn giản. Đến nhà Hạ Dịch Nặc, Lương Giác Quân vẫn là không thể che giấu nét vui vẻ của mình, hai người một mực vui vẻ thảo luận những chuyện lý thú khi tuyết rơi. Trước khi ra về, lúc đứng thay giầy ở trước cửa, Lương Giác Quân nhìn thấy giầy của Hạ Dịch Nặc, cau mày nói: "Tuyết rơi còn đi giày đơn*?" (*Giày đơn thường là giầy da. Có rất nhiều loại giày đơn, chẳng hạn như giày thường, giày thể thao, giày thời trang, bao gồm một số giầy ủng hiện tại cũng thuộc về loại giày đơn. Giày đơn là đôi giày đế thấp.) Hạ Dịch Nặc giải thích: "Giầy không dây tương đối dễ dàng, đến phòng thí nghiệm dù sao cũng phải đổi giày." Lương Giác Quân lại hiếm khi kiên trì: "Bên ngoài có tuyết không dễ đi, vẫn là đổi một đôi khác đi." Hạ Dịch Nặc ân một tiếng, từ tủ giày lấy ra một đôi khác, nhìn dây giầy phức tạp trước mắt mà sầu muộn. Nếu biết vậy lúc trước liền chọn loại giầy không có dây hoặc là có dây nhưng không cần thắt dây. Không ngờ chờ đến khi Hạ Dịch Nặc sỏ chân vào giầy, Lương Giác Quân liền tự nhiên ngồi xổm xuống, muốn thắt dây giày cho Hạ Dịch Nặc. Hạ Dịch Nặc theo thói quen mà rụt lại tránh né một cái, Lương Giác Quân cười: "Làm gì vậy, vẫn chưa yên tâm về ta sao?" Gương mặt Hạ Dịch Nặc có chút nóng lên, nói: "Chính là có chút ngượng ngùng, lớn như vậy, còn để cho người khác thắt dây giày cho." Lương Giác Quân chẳng qua là cười cười cũng không nói gì, bộ dáng cúi đầu chăm chú thắt dây giày, khiến cho trong nháy mắt Hạ Dịch Nặc có ảo giác như chính mình vẫn là một đứa bé. Yên tâm thoải mái tiếp nhận sự yêu thương của cha mẹ, là một tiểu hài tử hạnh phúc, yên tâm thoải mái tiếp nhận sự cưng chiều của người khác, cũng không phải là chuyện mọi người đều có thể làm được. Hạ Dịch Nặc khó có thể tưởng tượng ra, Lương Giác Quân sẽ là một người yêu như thế nào, mà người nàng yêu, nếu như không phải là mình, trong lòng mình sẽ là khó chịu biết bao nhiêu. Nếu như mình bị vết thương, có thể đổi lấy cách đối xử dịu dàng của Lương Giác Quân như vậy, vô luận là làm bữa sáng hay là thắt dây giày, cho dù chẳng qua đây là nàng quan tâm đến bằng hữu, Hạ Dịch Nặc cũng tình nguyện bàn tay của mình cứ tiếp tục bị thương như vậy. Ma lực của tình yêu chính là ở chỗ nó có thể làm cho ngươi trở nên dũng cảm, cũng có thể cho ngươi cam tâm cúi người. "Có phải sắp đi tháo bột hay không? Lần trước bác sĩ nói phải mất bốn tuần." Lương Giác Quân hỏi. "Ân? Ân, cuối tuần này hẳn là được rồi, mấy ngày nữa sẽ đi kiểm tra lại một chút." Hạ Dịch Nặc phục hồi tinh thần đáp lại. "Được rồi," Lương Giác Quân thắt dây giày xong, đứng dậy nói, "Đúng rồi, lớp của du học sinh bởi vì lễ Giáng Sinh mà được nghỉ hai tuần, chuyện trong phòng thí nghiệm ta cũng đã sắp xếp xong xuôi, cuối tuần ta sẽ trở về Mỹ đón lễ Giáng Sinh, không thể cùng ngươi đi tháo bột rồi." Hạ Dịch Nặc di chuyển đôi chân của mình, không quá lỏng không quá chặt, rất vừa vặn. Nghe Lương Giác Quân nói như vậy, không nghĩ nhiều: "Ah, không sao. Vậy có cần ta làm gì không? Ta là nói, việc trợ giảng." "Đợi đến cuối kỳ đi, bây giờ còn chưa cần." "Được rồi." Hai người giống như thường ngày, từ khu nhà dành cho nhân viên đi bộ đến Viện y học. Loại cây thường trồng ven những con đường trong trường nhất là cây long não. Cây long não bốn mùa xanh tươi, mùa đông cũng có không rụng lá. Đợi đến khi tiết trời ấm lên, sẽ tiến vào giai đoạn thay lá, lá già từ trên cây rơi xuống, lá non xanh nhạt không ngừng nhú lên, cho nên chúng ta cảm thấy cây long não một năm bốn mùa đều là xanh um tươi tốt. Hạ Dịch Nặc thích sự yên tĩnh của cây long não, sống ở Đại học C hai mươi mấy năm, từng ngọn cây cọng cỏ ở nơi này, Hạ Dịch Nặc đều sinh lòng vui vẻ. Giờ phút này giữa mênh mông tuyết trắng, bóng cây lượn quanh, tựa hồ như được xuân ý vây quanh. Nói tạm biết trước cửa Viện y học, mỗi người trở về phòng thí nghiệm của mình. Hạ Dịch Nặc vừa vào cửa, Kha Định Hào liền đến gần: "Sư tỷ, rất lâu rồi không có tìm ngươi tâm sự a!" "Nói đi, chuyện gì?" Bộ dáng lén lén lút lút, chuẩn một bộ dáng không có chuyện tốt. Hai tay Kha Định Hào nắm thành nắm đấm, hai mắt tỏa ánh sáng: "Là thế này, Trần Điện Điện, ta muốn theo đuổi nàng!" "Ta tưởng là ngươi đã sớm bắt đầu theo đuổi nàng." Hạ Dịch Nặc bình tĩnh nói. "Làm sao có chuyện dễ dàng như vậy chứ. Không phải sớm thích liền có thể biến thành hành động a." "Ah." Thì ra mọi người đều là giống nhau. "Thân sư tỷ của ta! Không phải là ta muốn ngươi đề xuất giúp ta vài ý tưởng sao!" "Ăn cơm dạo phố xem phim." "Như vậy là được rồi sao?" "Đương nhiên chưa được!" "Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?" "Bắt đầu từ ăn cơm dạo phố xem phim." "Nói cũng như không nói!" "Vậy ngươi còn hỏi!" "..." "Thanh niên, cố gắng lên!" Hạ Dịch Nặc vỗ vỗ bờ vai của Kha Định Hào, nói xong liền muốn rời đi. Kha Định Hào vội vàng kéo Hạ Dịch Nặc lại: "Đợi một chút, kỳ thật, ở đây ta có hai tấm vé xem phim..." "Cho nên?" "Muốn mời nàng đi xem phim a, ngươi nghĩ xem, hai ngày nữa chính là ngày tận thế trong truyền thuyết, trước khi đến ngày tận thế, cùng một chỗ với người mà ngươi yêu thích, ngươi nói xem có bao nhiêu lãng mạn!" "Đầu tiên, các ngươi phải cùng một chỗ đã." "Ah..." Năm 2012, hoạt động của mặt trời bất thường, hệ thống cân bằng năng lượng bên trong Trái Đất đang đối mặt với sự sụp đổ, lời tiên tri của người Maya sắp sửa thành hiện thực, nhân loại sắp phải gánh chịu thảm họa. Ngươi tin không? Hạ Dịch Nặc không tin. Thế gian vạn vật, toàn bộ Vũ trụ, đều là luân hồi, vật cực tất phản*, tương sinh tương khắc, cuối cùng chúng ta sẽ trở về với cát bụi. Nhưng mà nhất định không phải là năm 2012. Năm 2012, ta vừa mới gặp được người ta yêu thích, chưa kịp thổ lộ, chưa kịp cùng nhau, chưa kịp bạch đầu giai lão, sao có thể tận thế được. (*Tức nước vỡ bờ: sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại) "Sư ~ tỷ ~!" "Ân?" Hạ Dịch Nặc lấy lại tinh thần, "Ân, ý kiến không tệ, cố gắng lên." "Ta đi sắp xếp một chút, nếu cần ngươi nhất định phải giúp ta a." "Biết rồi!" Buổi tối ngày 20 tháng 12, Mạch Thế Ninh gọi điện thoại hẹn Hạ Dịch Nặc, nói là ngày mai cùng tham dự một buổi triển lãm ảnh tận thế. "Không đi." Hạ Dịch Nặc không hài lòng cũng không có tinh thần. Mạch Thế Ninh làm sao có thể dễ dàng buông tha cho nàng, kiên trì thuyết phục: "Cái này rất thú vị, hiệp hội nhiếp ảnh thành phố, cảnh tượng cuối cùng về ngày tận thế trong đôi mắt của nhiếp ảnh gia. Ai nha, ngươi coi như là đi cùng với ta đi." "Ngươi gọi Quý Khang cùng đi đi." "Hắn cũng không hiểu về nhiếp ảnh." "Ta cũng không hiểu..." "Nhưng ngươi là đệ tử nhập thất của ta!" "Ngươi chẳng qua là dạy ta chụp ảnh như thế nào mà thôi." "Ngươi cũng từng tham gia vài lớp trong trường đại học của ta a!" "Chẳng qua là bị ngươi kéo đi dự thính mà thôi." "..." Sáng hôm sau, Hạ Dịch Nặc và Mạch Thế Ninh cùng nhau xuất hiện ở buổi triển lãm nhiếp ảnh. Chủ đề của triển lãm ảnh là "Cách nhìn và cảm nhận bất đồng". Mạch Thế Ninh xem rất chăm chú, trong đó có không ít tác phẩm mà nàng tâm đắc, vừa thưởng thức vừa tán thưởng: "Các loại dự đoàn và suy đoán của con người đối với ngày tận thế chưa bao giờ ngừng lại. Tận thế trong những lời tiên đoán của tôn giáo và thần thoại, là kết thúc của nền văn minh Trái đất. Nhưng mà cái gọi là tận thế trong học thuật, là chỉ hệ thống Vũ trụ tan vỡ hoặc là xã hội loài người diệt vong. Không có ai biết được ngày tận thế thật sự của thế giới là như thế nào, những tác phẩm dùng ngày tận thế làm chủ thể thế này, quả thật là mang đến những cách nhìn và cảm nhận bất đồng. Như thế nào, không có uổng phí khi đến đây đi?" "Chuyên gia canh cổng đạo, người thường xem náo nhiệt, ta chẳng qua là xem náo nhiệt mà thôi." Hạ Dịch Nặc mặc một chiếc áo khoác màu xanh đậm, tay phải vẫn treo trên đai treo, tóc dài tùy ý xõa xuống đầu vai, đứng thẳng người, khí chất nổi bật, thật sự giống như một người làm nghệ thuật. Chẳng qua là những bức hình ở trên tường này, ngoại trừ cảm giác rất có ý thức về dòng chảy, thật đúng là nhìn không ra gì nữa cả. "Sao có thể như vậy được, để vi sư giải thích cho ngươi về kết cấu mỹ học." Trong lúc Mạch Thế Ninh thao thao bất tuyệt, Kha Định Hào gọi điện thoại tới: "Sư tỷ! Ta hẹn Điện Điện buổi tối đi xem phim!" Thiếu chút nữa đã quên mất còn có chuyện này, Hạ Dịch Nặc đành phải cổ vũ: "Rất tốt, hảo hảo biểu hiện." "Vậy ngươi nói xem trước khi xem phim nên đi ăn ở đâu thì tốt hơn." "Hôm nay bên ngoài nhiều người như vậy, ăn ở nhà hàng gần rạp chiếu phim là được rồi." "Nếu không ngươi cũng tới đây đi, ta sợ ít người quá sẽ lúng túng!" "Đầu óc ngươi có vấn đề sao, loại chuyện này còn cần có bóng đèn? Ta đang bận, trước cúp máy." Mạch Thế Ninh hỏi: "Ai vậy?" "Sư đệ của ta, đang theo đuổi một nữ sinh, hỏi ta cách xử lý chi tiết một chút." "Ha ha ha, hắn ngốc rồi, " Mạch Thế Ninh không chút khách khí khoác lên vai trái Hạ Dịch Nặc, xấu xa mà nhấn mạnh, "Lẽ nào hắn không biết sư tỷ của hắn là kẻ ngốc có kinh nghiệm yêu đương bằng không sao?!" "Chưa ăn thịt heo thì chưa từng thấy heo chạy sao?" Hạ Dịch Nặc tránh thoát khỏi móng vuốt của Mạch Thế Ninh, mạnh miệng nói như vậy. "Ai, nói nhanh lên, gần đây người mà ngươi thích thế nào rồi?" Tâm tình bát quái của Mạch Thế Ninh hỏa diễm cháy hừng hực. "Không có như thế nào hết." "Ngươi không có ý định theo đuổi sao?" "Không có kinh nghiệm." "Vừa rồi là ai nói, chưa ăn thịt heo thì chưa từng thấy heo chạy sao?" Hạ Dịch Nặc nhất thời nghẹn lời. "Ta là nói, không có kinh nghiệm theo đuổi người khác, có kinh nghiệm được theo đuổi, không được sao?!" "Ai, nếu không thì để tỷ tỷ dạy dỗ ngươi đi? Đảm bảo ngươi sẽ giải quyết dứt khoát, dựng sào thấy bóng, ba năm hai đứa!" "Không cần", Hạ Dịch Nặc ghét bỏ mà liếc mắt nhìn Mạch Thế Ninh, "Loại chuyện Thiên Lôi câu Địa Hỏa sẽ không phát sinh ở trên người ta. Cho dù ta có thích nàng, cũng muốn dùng lửa nhỏ chậm rãi nung nấu. Ta thích loại cảm giác thay đổi một cách vô tri vô giác, nước chảy thành sông." "Ngươi có thấy chua hay không hả?!" "Ta là rất nghiêm túc, ta đang thử từ từ thẩm thấu vào cuộc sống của đối phương." "Ai, được rồi, ta cũng chỉ là trêu chọc ngươi mà thôi. Nếu ngươi dám thật sự để cho ta thấy cảnh ba năm hai đứa, xem ta có trừng trị ngươi hay không." "Ngươi nha! Giải quyết chuyện của mình với Quý Khang trước đi." Mạch Thế Ninh bĩu môi, quả nhiên, mỗi người đều có tử huyệt của mình. Không ai yêu thích các kỳ nghỉ lễ hơn thương gia, nghĩ tất cả biện pháp để nắm bắt cơ hội. Cho nên hôm nay cũng không ngoại lệ, đoán chừng là thời điểm tốt cho những đôi tình nhân trẻ tuổi. Sau buổi cơm tối, Hạ Dịch Nặc vô cùng buồn chán mà làm tổ ở nhà, nhìn chằm chằm vào LoVo nửa giờ rồi cũng không có động tĩnh, lúc sắp chin giờ, nghĩ Lương Giác Quân hẳn là còn chưa ngủ, vì vậy gởi nhắn tin: "Sư tỷ, ngươi tin tận thế không?" Đối phương nhắn lại rất nhanh, đại khái là điện thoại ở ngay bên cạnh, cũng không có bận rộn gì: "Tin rằng sẽ có một ngày tận thế, chỉ là không phải năm 2012." "Ta cũng nghĩ như vậy. Đang làm gì vậy?" Ý nghĩ khác của một câu đang làm gì vậy chính là, ta nhớ ngươi lắm. Hôm nay tâm tình của Lương Giác Quân rất tốt, ban ngày thí nghiệm rất thuận lợi, buổi tối sau khi về nhà liền dọn dẹp hành lý, quét dọn vệ sinh, nhìn thấy sạch sẽ luôn cảm thấy dễ chịu. Chỉ là sống một mình dù sao vẫn có chút cô đơn, "Ở nhà xem TV. Hôm nay là sinh nhật của ta, say happy birthday to me." Hôm nay là sinh nhật của nàng?! Hạ Dịch Nặc kinh ngạc, suy nghĩ một chút, liền bấm số điện thoại của Lương Giác Quân. "Sư tỷ, sinh nhật sao lại không nói sớm chứ, có thể cùng nhau chúc mừng một chút." "Đã lớn như vậu, cũng không cần để trong lòng loại chuyện như sinh nhật này. Huống chi ngày mai phải lên máy bay rồi." "Ngày mai phải lên máy bay?" "Đúng vậy a, trở về Mỹ." "Đúng rồi, ngươi phải về đón lễ Giáng Sinh." "Ân, còn tham gia tiệc đính hôn của một người bạn tốt nữa." Hạ Dịch Nặc nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Lương Giác Quân, liền làm như trêu đùa mà nói một câu: "Không phải là người ngươi thích đi?" "Là người thích lúc trước." Lương Giác Quân trái lại nói đến rất thản nhiên. Hạ Dịch Nặc nghe xong hận không thể cắn đầu lưỡi xuống! "Ah." Vài giây đồng hồ chỉ nhả ra một chữ này, nhất thời, điện thoại không có truyền ra thanh âm, bầu không khí bỗng nhiên có chút lúng túng. "Chừng nào ngươi đi tháo bột?" "Sinh nhật vui vẻ!" Hai người nói cùng lúc, sau đó đều bật cười. Chẳng qua là trong điện thoại Lương Giác Quân nhìn không thấy ẩn ý trong nụ cười của Hạ Dịch Nặc. "Ngày mai đi." Hạ Dịch Nặc trả lời. "Vậy ngươi tự mình đi phải cẩn thận một chút." "Yên tâm, có mẹ ta ở đó." "Vậy cũng tốt." "Vậy, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút. Thuận buồm xuôi gió." "Ngươi cũng vậy, ngủ ngon." "Ngủ ngon." Tính tình của Hạ Dịch Nặc hoàn toàn thích hợp lửa nhỏ từ từ nung nấu, chờ đợi đến ngày nước chảy thành sông. Chẳng qua là chưa từng nghĩ đến Lương Giác Quân có người trong lòng hay chưa. Hiện tại xem ra, trước kia nàng đã từng thích một người, nếu là người yêu thích trước kia, vậy bây giờ hẳn là không thích nữa. Hạ Dịch Nặc lần đầu nếm trải đến tư vị bách chuyển thiên hồi vì một người, vì người đó mà suy nghĩ, vì người đó mà thấp thỏm không yên, trải nghiệm sức mạnh của cơn sóng ngầm này, chờ đợi một phép lạ lặng lẽ nở rộ. Đêm khuya yên tĩnh, Hạ Dịch Nặc đi đến phòng sách, nhấc bút lên bắt đầu viết một bức thư.