(*Hai câu cuối trong bài thơ Biệt Đổng Đài của Cao Thích: Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, thiên hạ thùy nhân bất thức quân - Đừng buồn con đường phía trước không có người tri kỷ, thiên hạ sao lại không ai biết đến ngươi) Bữa tiệc tối giống như trong tưởng tượng, chủ khách đều vui vẻ. Tân nương Trần Sơ Hiểu, tân lang Lục Hồng, bằng hữu của Lục Hồng là Trần Trí, lão tam Lâm Thư Uyển, bạn trai của Lâm Thư Uyển là Triệu Tạp, Hạ Dịch Nặc, Lương Giác Quân, Hoàng Kỳ. Người trẻ tuổi rất dễ kết thân trò chuyện, huống chi ở đây còn có mấy kẻ dở hơi. Những người bạn cũ liền kể những câu chuyện lý thú ở Đại học C lúc trước, nói đến chuyện năm đó Hoàng Kỳ cầm hoa hồng đứng dưới ký túc xá thổ lộ với Hạ Dịch Nặc cả một buổi tối như thế nào. Hoàng Kỳ liên tục xin tha, mọi người liền cười to. Hạ Dịch Nặc tò mò hỏi: "Ta thấy người ta tổ chức hôn lễ theo phong cách Trung Hoa, nói là một ngày trước khi hôn lễ diễn ra thì tân lang tân nương không thể gặp mặt, hôm nay không biết các ngươi đã gặp mặt nhau bao nhiêu lần rồi." Tân lang Lục Hồng ồn ồn nói: "Lễ tiết là nói như vậy, nhưng mà bây giờ cũng không cố ý chú trọng chuyện này. Kiểu Trung Quốc kiểu phương Tây, Trung Quốc và phương Tây kết hợp, nên làm, không nên làm, dù sao đều đã làm." Mọi người cười vang. "Lại nói, Tiểu Bảo vẫn là một mình, ngươi đây chính là làm cản trở quốc gia nha, đừng kén chọn như vậy, nhanh chóng lên." Trần Sơ Hiểu lên tiếng. "Đúng vậy, không chọn ta cũng không sao, dù sao cũng phải tìm người chiếu cố ngươi." Hoàng Kỳ bổ sung. "Ai nói nữ nhân liền nhất định cần phải có người chiếu cố, không phải ta vẫn luôn sống rất tốt sao, " Hạ Dịch Nặc tỏ vẻ không đồng ý, "Huống chi bây giờ đã là thời đại nào rồi, nữ nhân độc lập tự chủ." Lâm Thư Uyển: "Ngươi nha, chính là mạnh miệng, chúng ta đây mỏi mắt mong chờ Hạ Tiểu Bảo đồng học, hoa rơi vào nhà nào, không biết hươu chết trong tay ai." "Nhờ những lời tốt lành của ngươi!" Hạ Dịch Nặc làm bộ nâng chén, ánh mắt của Lương Giác Quân theo sát ly của Hạ Dịch Nặc, cũng may bên trong chỉ là nước trái cây. Cả bữa cơm, Lương Giác Quân cũng nói không nhiều, phần lớn thời gian là an tĩnh lắngnghe, không nhanh không chậm mà ăn thức ăn, có người hỏi mình, liền cẩn thận trả lời, nghe thấy chuyện có hứng thú, liền cười cùng với mọi người. Sau khi ăn xong một đoàn người ai về phòng nấy nghỉ ngơi. Lương Giác Quân dặn dò Hạ Dịch Nặc nếu cần hỗ trợ liền gọi điện thoại cho nàng. Hạ Dịch Nặc gật đầu nói được. Hạ Dịch Nặc vừa vất vả tắm rửa xong, Lâm Thư Uyển liền chạy tới phòng của nàng, nói là muốn trò chuyện suốt đêm. Thu dọn xong, hai người song song nằm ở trên giường, câu được câu không mà nói chuyện. Bỗng nhiên Lâm Thư Uyển nhìn trần nhà cảm thán: "Rốt cuộc lão đại đã trở thành người kết hôn đầu tiên trong số chúng ta." Hạ Dịch Nặc nhắm mắt lại, có chút lười biếng nói: "Đúng vậy a, không phải là rất tốt sao." Lâm Thư Uyển: "Ta chỉ là cảm thán thời gian trôi qua nhanh như vậy." Hạ Dịch Nặc nhàn nhã nói: "Nhân sinh bất tương kiến, Ðộng như Sâm dữ Thương. Tích biệt quân vị hôn, Nhi nữ hốt thành hàng." (*Bài thơ Tăng Vệ bát xử sĩ của Đỗ Phủ: Ở đời không gặp gỡ, Như cách vời Sâm Thương - Xưa bạn chưa có vợ, Nay con cái đầy đàn.) Lâm Thư Uyển bỗng nhiên ngồi dậy: "Ngươi a, luôn lộ ra một cỗ khí thế của văn nhân. Lúc nãy đông người quá không tiện nói chuyện, bây giờ có tâm sự gì muốn nói thì cứ nói với tỷ tỷ đi?" "Cái gì gọi là khí thế của văn nhân?" Hạ Dịch Nặc mở mắt ra, nhưng thân thể vẫn là không nhúc nhích. Lâm Thư Uyển: "Ai, đừng không thừa nhận, ngươi chính là một người muộn tao." Hạ Dịch Nặc cười: "Được rồi. Nói thật ra, trước kia ta thật sự không có nghiêm túc nghĩ đến việc yêu đương và kết hôn. Từ nhỏ ta đã không tin tưởng vào tình yêu và hôn nhân vĩnh hằng." Trong lòng Lâm Thư Uyển vẫn là thở dài một hơi: "Ta hiểu." "Ta biết rõ suy nghĩ như vậy la phi thường tiêu cực, là không đúng." "Ngươi a, ngươi phải biết rằng ngươi đối với tình yêu quá mức nghiêm túc và nghiêm khắc, có thể nói là chuyên tình, cũng có thể nói là vô tình." Hạ Dịch Nặc không có phủ nhận, chẳng qua là hỏi: "Thư Uyển, ngươi cảm thấy, cái gì là tình yêu?" "Tình yêu?" Lâm Thư Uyển suy nghĩ một chút rồi nói, "Tình yêu mà ta hiểu, chính là năm tháng thật tĩnh lặng, ấm áp đến già." "Ân" "Vậy ngươi cảm thấy cái gì là tình yêu?" Hạ Dịch Nặc lắc đầu, không có trả lời. Lâm Thư Uyển không có đợi được đáp án, lúc đến gần nhìn kỹ, Hạ Dịch Nặc đã nhắm mắt lại ngủ mất rồi. Sáng tinh mơ hôm sau, hai vị phù dâu liền thức dậy trang điểm thay quần áo. Trình tự trang điểm của tân nương càng rườm rà, Hạ Dịch Nặc vừa nhìn Lâm Thư Uyển ở bên cạnh vừa nói đùa là sau này sẽ không kết hôn, phiền toái như vậy. Lâm Thư Uyển cười nói, chuyện phức tạp thật sự vẫn còn ở phía sau. Lương Giác Quân cũng thức dậy thật sớm, khi Hạ Dịch Nặc đổi giày liền đưa một hộp băng dán cá nhân đến: "Hôm qua lúc nhìn thấy ngươi thử giầy hình như có chút không thoải mái, giày mới sẽ luôn làm đau chân. Vừa vặn ta có mang theo, dán ở gót chân, để tránh khỏi xước da." Hạ Dịch Nặc nghe xong trong lòng nhất thời dâng lên một mảnh tình cảm ấm áp, còn chưa kịp nói gì, Lâm Thư Uyển đã vui vẻ cầm lấy băng dán cá nhân nói cũng là ngươi suy nghĩ chu đáo, sau đó thay Hạ Dịch Nặc cởi giầy, dán băng cá nhân thật tốt. Dựa theo yêu cầu, công ty tổ chức hôn lễ đã tận lực giản lược nghi lễ kết hôn đến mức thấp nhất, nhưng mà nghi thức truyền thống cũng không thể thiếu. Ngày hôn lễ, tân lang mang theo các huynh đệ đến nhà tân nương cướp cô dâu, cũng không tránh khỏi những thử thách trùng trùng điệp điệp của gia đình cô dâu, bị chặn ở cửa đòi hồng bao, biểu diễn tiết mục, sau khi thật vất vả để được vào cửa còn phải tìm được đôi giầy cao gót của tân nương giấu khắp trong nhà, sau khi mang vào cho tân nương mới có thể đưa tân nương ra xe, cưới vợ về nhà. Tân nương đến cửa, cha chồng, mẹ chồng đưa cho hồng bao, tân nương châm trà cho cha mẹ chồng. Một loạt công việc, phù rể phù dâu vẫn luôn đứng ở hai bên, bốn người trẻ tuổi chưa từng kết hôn nhìn thấy liền sững sờ, tương đối mới mẻ. Hạ Dịch Nặc mang thương tích ra trận, bên người lúc nào cũng có một trợ lý cá nhân Lương Giác Quân theo cùng, thật là gần như không có gì để giúp. Lương Giác Quân nói giỡn: "Tiểu Bảo, ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, làm một bình hoa." Hạ Dịch Nặc đáp lễ nói: "Không, ta vốn chỉ đang biểu diễn tuyệt kỹ võ lâm đã thất truyền nhiều năm —— đập đá trên ngực." Sau khi buổi sáng náo nhiệt kết thúc, chính là tiệc rượu giữa trưa. Thân hữu hai bên đến không ít người, sau nghi thức hôn lễ giống như đánh tiết kế, đem bầu không khí nhao nhao đến nóng hổi. Lúc này Lương Giác Quân an nhiên ngồi ở trên bàn tiệc, nhìn nhìn tân lang tân nương trên sân khấu, và phù rể phù dâu cùng đứng ở sau lưng tân nhân. Hôm nay Hạ Dịch Nặc nhìn qua đặc biệt dịu dàng, ánh mắt nhu hòa mà nhìn một đôi tân nhân. Những chuyện đưa nhẫn hoặc là đưa rượu, đều là do Lâm Thư Uyển làm, Hạ Dịch Nặc chỉ cần yên tĩnh đứng đó. Tuy rằng cánh tay bó bột chói mắt, chỉ là khuyết điểm không thể che lấp được ưu điểm, trái lại làm cho người bắt đầu sinh ra xúc động thương hương tiếc ngọc, có lẽ cũng có thể viết ra một tác phẩm có tên Luận về cách tự tạo thành một bình hoa Người chủ trì nghi lễ trên sân khấu tán dương cha mẹ hai bên nuôi dưỡng ra một đôi hảo nhi nữ, cũng nói rằng tân nhân có được cuộc sống hạnh phúc như hôm nay phải cảm ơn công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ, đến khi bản thân trở thành người làm cho làm mẹ, thì sẽ càng thêm thông cảm và hiểu được làm cha mẹ thật không dễ. Lương Giác Quân có chút xót xa, bản thân mình chung quy cũng sẽ không bước lên tấm thảm đỏ kết hôn, mà trước đây có thể làm bạn ở bên cạnh phụ thân, nhưng bây giờ cũng không thể làm được. Ngồi cùng bàn với Lương Giác Quân còn có bạn trai của Lâm Thư Uyển là Triệu Tạp, nghi thức còn đang tiến hành, Triệu Tạp quay đầu cảm thán nói với Lương Giác Quân: "Thời gian trôi qua thật nhanh quá, có chút giống như đang làm mộng, cũng may, là một giấc mộng đẹp." Lương Giác Quân theo ánh mắt của Triệu Tạp nhìn lên người trên sân khấu, mỉm cười nói: "Các ngươi đều rất may mắn." "Đúng vậy a, rất may mắn, có thể gặp được nàng. Ta cũng nên suy nghĩ xem nên cầu hôn nàng như thế nào rồi, hy vọng nàng sẽ không có yêu cầu quá cao." Triệu Tạp nói ra, tình cảm hạnh phúc đều bộc lộ trong lời nói. Lương Giác Quân đáp lại bằng một cái mỉm cười chúc phúc, lại lần nữa nhìn về lên sân khấu, đối mặt với ánh mắt của Hạ Dịch Nặc. Hạ Dịch Nặc có chút không quá yên tâm khi để Lương Giác Quân một mình ngồi ở phía dưới, dùng ánh mắt hỏi, có ổn không. Lương Giác Quân cũng dùng ánh mắt để trả lời, rất tốt, yên tâm. Sau khi nghi thức chấm dứt tiệc rượu liền bắt đầu, tân nhân cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nghỉ ngơi một chút, bắt đầu mời rượu từng bàn một. Nếu muốn nói đến khảo nghiệm, như vậy đây mới chính là khảo nghiệm lớn nhất a. Có một số rắc rồi chính là, không chỉ là phải uống rượu mà còn phải uống cho thật nhiệt tình, tân lang tân nương uống không được, phù rể phù dâu phải uống thay. Phù rể này thật đúng là không dễ làm,không chỉ phải xuất tiền xuất lực lúc đón dâu, trên bàn rượu còn phải thay tân lang uống rượu. Hạ Dịch Nặc là toát mồ hôi thay Hoàng Kỳ và Trần Trí. Chính mình cũng là mang thương tích ra trận, tất nhiên cũng không có ai muốn làm khó dễ mình. Mời rượu đến một bàn, là đồng nghiệp trong bệnh viện của Trần Sơ Hiểu và Lục Hồng. Chính là có một chút trò chơi đơn giản, ví dụ như làm thế nào để chọn người uống rượu, nếu người nào bị muỗng đũa xoay trúng liền phải uống rượu. Đến nửa buổi tân lang đã sớm đỏ mặt tía tai rồi, tân nương cũng không thắng nổi lực rượu. Hai vị phù rể và Lâm Thư Uyển cũng đã cố gắng uống rượu, có một vị đại ca trong bệnh viện còn không bỏ qua, nhìn bộ dáng của Hạ Dịch Nặc, rượu là không thể uống, vì vậy muốn giới thiệu một chàng trai trong bệnh viện cho vị phù dâu này quen biết. Vị đại ca nhiệt tình như lửa này còn muốn Hạ Dịch Nặc lấy trà thay tửu, cùng chàng trai trong bệnh viện kia uống rượu giao bôi. Mọi người phải khuyên bảo vị đại ca kia, con gái nhà người ta sẽ xấu hổ a, chàng trai trong cuộc liền liên tục nói không cần. Thế nhưng vị đại ca kia đã uống say, khăng khăng muốn như vậy, nói là không uống liền coi như không nể mặt mình. Yêu cầu này thật sự là làm cho Hạ Dịch Nặc tê cả da đầu, lại không tiện lướt qua mặt mũi của Trần Sơ Hiểu, làm cho mọi người mất hứng. Lương Giác Quân ngồi ở bàn sát bên cạnh, vẫn luôn chú ý đến bên này. Nghe thấy Hạ Dịch Nặc bị ép uống rượu giao bôi, Lương Giác Quân bất động thanh sắc đứng dậy đi đến trước mặt Hạ Dịch Nặc, thoáng dao động điện thoại trong tay: "Tiểu Bảo, điện thoại của trong nhà, hình như có việc gấp." "Xin lỗi, ta đi ra ngoài nghe điện thoại." Hạ Dịch Nặc cầm lấy điện thoại đi ra bên ngoài. Lương Giác Quân nói xin lỗi với mọi người: "Xin lỗi, xin mọi người cứ tiếp tục." Trong nháy mắt khi Hạ Dịch Nặc cầm điện thoại liền biết được là có chuyện gì, bởi vì đây căn bản cũng không phải là điện thoại di động của mình. Đã như vậy, diễn trò liền phải diễn cho trọn vẹn. Vừa giả vờ như đang nghe điện thoại, vừa đi ra ngoài đại sảnh, nàng biết Lương Giác Quân nhất định sẽ cùng mình đi ra đây. Đi khỏi hành lang, quả nhiên liền thấy Lương Giác Quân đi tới. "Sư tỷ! Cuộc sống giống như một vở kịch, toàn bộ đều nhờ vào thực lực diễn xuất! Rất cám ơn ngươi, bằng không thì thật sự là không biết phải làm sao bây giờ!" "Không phải ngươi vẫn luôn rất thông minh sao?" Lương Giác Quân mang một vẻ mặt bình thản. "Ai nha!" Hạ Dịch Nặc lôi kéo Lương Giác Quân đi đến một chỗ vắng người, "Nhất thời không có kịp phản ứng. Đi ra ngoài như vậy, ăn no chưa?" "Ân. Hơn nửa ngày ngươi cũng không có ăn cái gì, còn hỏi ta?" "Ta vẫn tốt." "Tốt là như thế nào đây?" "Vậy làm sao bây giờ, quay lại bây giờ thì không được tốt, liền chờ đến khi tiệc rượu kết thúc rồi quay lại sau đi. Ah, như vậy có phải là không được tốt hay không." "Vậy gọi điện thoại nói một tiếng, đừng để cho bọn họ lo lắng." Vì vậy Hạ Dịch Nặc gọi điện thoại cho Lâm Thư Uyển, trong nhà không có chuyện gì bản thân mình cũng không sao, đi ra ngoài hít thở một chút rồi sẽ quay lại. Lâm Thư Uyển dặn dò vài câu, cũng cúp điện thoại. Hạ Dịch Nặc trở lại gian phòng trên lầu, thay lễ phục, cầm theo vật dụng cá nhân, đi ra khỏi khách sạn. Bên ngoài không còn hệ thống sưởi ấm thật sự là đủ lạnh, hai người không có mục tiêu để đi. Hạ Dịch Nặc ánh mắt sắc bén, nhìn thấy gần đó có một ngõ hẻm, quẹo vào, đúng như dự đoán, bên trong là một thế giới khác. "Tìm cửa tiệm, trước ăn một chút gì đi." Lương Giác Quân nói. "Cảm giác giồng như đang bỏ trốn!" Hạ Dịch Nặc cười to, má lúm đồng tiền trên má phải hiện lên đặc biệt rõ ràng, thở ra khói trắng hoàn toàn mờ mịt. Nhìn thấy Hạ Dịch Nặc như vậy, Lương Giác Quân vừa rồi còn đang tức giận một cách khó hiểu rốt cuộc cũng mỉm cười. Vì vậy vào tháng mười hai ở Bắc Kinh, hai người trốn khỏi hôn lễ, bước vào một cửa hàng mì nhỏ ở Bắc Kinh, cũng là lần đầu tiên uống thứ nước gọi là nước đậu xanh. Rất nhiều năm sau, nếu ngươi muốn hỏi nước đậu xanh có hương vị như thế nào, Hạ Dịch Nặc sẽ nói, không có ngon như sữa tươi, nhưng chỉ cần người ngồi đối diện ngươi chính là người tú sắc khả xan* kia. Lương Giác Quân sẽ nói, dù không thích, nhưng mà người nào đó cần phải thử một chút. (*Nhìn người đẹp cũng đủ thấy no) Trở lại khách sạn, hôn lễ cũng đã sắp kết thúc. Tân lang không có chút lo âu gì mà uống rượu say, được đưa về phòng nghỉ ngơi. Trần Sơ Hiểu nhìn thấy Hạ Dịch Nặc, nhanh chóng giữ chặt lấy nàng: "Buổi tối phải đi rồi, bên này cuối cùng cũng đã hết bận, còn có mấy câu muốn nói với ngươi." Lương Giác Quân liên tiếng trước: "Ta về phòng nghỉ ngơi, các ngươi nói chuyện đi." Hạ Dịch Nặc gật đầu. Trần Sơ Hiểu lôi kéo Hạ Dịch Nặc đến phòng trang điểm của khách sạn, Lâm Thư Uyển đã chờ ở đó rồi. Buồn cười nhất chính là ở trên bàn còn có chút rượu, thức ăn và trái cây, thoáng cái Hạ Dịch Nặc liền nhớ đến căn phòng ngủ ở thời đại học, bốn người thỉnh thoảng cũng sẽ làm một bữa tiệc kỷ niệm nho nhỏ, đồ ăn vặt đồ uống xem phim, nói chuyện bát quái trên trời dưới đất. Hạ Dịch Nặc cười hì hì kéo cái ghế qua ngồi xuống, phát hiện chiếc laptop trên bàn đang gọi video, mà người trong màn hình chính là lão nhị Sở Mộng. Lúc này mới xem như là bốn người đã đến đông đủ. Sở Mộng đầu tiên là mắng Hạ Dịch Nặc một chút vì tạo hình cánh tay bó bột treo cao kia, bốn nữ nhân hòa trong cùng một vở diễn lớn, lúc Hạ Dịch Nặc đắc ý đến điên đảo, sẽ cẩn thận nhờ Lâm Thư Uyển giúp mình bóc một chút quả hạch nhét vào trong miệng. Sau đó Sở Mộng nói: "Tiểu Bảo, chỉ còn có ngươi là chưa có tin tức gì a, nhanh chóng tìm một người đi." "Cám ơn tỷ tỷ ở bờ bên kia đai dương còn lo lắng đến chuyện của ta, ha ha ha ha." Tông sư thái cực Hạ Dịch Nặc tái xuất giang hồ. Trần Sơ Hiểu nghiêm mặt nói: "Đứng đắn một chút cho ta a, các tỷ tỷ chính là quan tâm đến ngươi." "Ta biết. Nhưng mà, loại chuyện này cũng không phải mình muốn là có thể được đến." Hạ Dịch Nặc cũng thu hồi bộ dáng cười đùa tí tửng. Lâm Thư Uyển vỗ nhè nhẹ lên lưng Hạ Dịch Nặc: "Ngươi cũng biết, đừng tự phong bế bản thân." "Được, trong lòng ta đã có tính toán. Ta nói ra một vài lời thật lòng, các ngươi tuyệt đối không được ghét bỏ ta. Tựa như mặc dù biết lão đại đã sớm nhận được giấy hôn thú, nhưng mà hôm nay đích thân tới hiện trường, cảm nhận được bầu không khí hôn lễ, vẫn có một loại cảm giác kỳ quái. Thật giống như, gả nữ nhi đi vậy", Hạ Dịch Nặc nói xong bản thân cũng nở nụ cười, ba người khác cũng cười, "Bởi vì nhìn thấy ngươi hạnh phúc, cũng cảm thấy hạnh phúc lấy với hạnh phúc của ngươi. Lại có chút không đành lòng, giống như thanh xuân của chúng ta cứ như vậy liền trôi qua. Kết hôn sinh con, ta chưa từng nghĩ đến, nhưng lại bắt đầu có chút chờ mong. Ta nghĩ chỉ là chưa chuẩn bị tốt, đối với bản thân không có tin tưởng mà thôi." Đột nhiên tuông ra những lời nói thật lòng hoa mỹ như vậy, thiếu chút nữa khiến cho ba người kia rơi nước mắt, vẫn là Sở Mộng mở miệng: "Tiểu Bảo, phải nhớ cho kỹ, mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, đừng ép bản thân sống theo kỳ vọng của người khác, ngươi chỉ cần vì hạnh phúc của mình mà cố gắng." Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ. Luôn có người, cũng giống như ngươi, một