Ve Kêu Mùa Hạ FULL
Chương 22
Trong khoảng thời gian về nước lần này, Mạch Thế Ninh hầu như đều chỉ ăn uống vui chơi.
Mạch Thái Nhất vẫn luôn cưng chiều như thường lệ, lão Mạch nhắm một mắt mở một mắt, nữ nhi chịu ngoan ngoan trở về thật đúng là chuyện tốt.
Còn chuyện công việc, cũng không cần nóng vội.
Trương Quý Khang mỗi ngày đều điện thoại nhắn tin ân cần thăm hỏi, chính là đang chờ một cơ hội.
Mạch Thế Ninh cũng không có chán ghét hay từ chối, trở thành là sự hiểu ngầm lớn nhất giữa hai người.
Năm đó, nàng trẻ tuổi bốc đồng, hắn cố chấp kiên trì, đợi đến khi có đủ thời gian để bình tĩnh và lắng đọng, chân ái chính là có thể vượt qua những thử thách về không gian và thời gian.
Cũng vào buổi tối ngày 20, Trương Quý Khang gọi điện thoại: "Mạch Mạch, ngày mai có làm gì không?"
"Hẹn Tiểu Bảo đi xem một buổi triển lãm nhiếp ảnh."
"Vậy sau khi xong thì sao?"
"Hẹn Tiểu Phạm các nàng đi ăn cơm."
"Vậy ta sẽ đứng ở dưới lầu nhà ngươi chờ ngươi."
"Ta không biết đến mấy giờ."
"Ta chờ ngươi."
"Tùy ngươi."
Đêm đó khi Mạch Thế Ninh trở lại nhã uyển đã sắp mười một giờ, vừa xuống xe liền nhìn thấy Trương Quý Khang đang đứng ở bên cạnh xe.
Trong gió lạnh, Trương Quý Khang giống như một cây tùng bách, thẳng tắp kiên nghị, kiên cường bất động.
Buổi tối Mạch Thế Ninh có uống chút ít rượu, thoáng chút liền giật mình, nhớ tới nam hài mỗi buổi sáng đứng dưới lầu chờ nàng cùng đến lớp.
Mà giờ khắc này Trương Quý Khang mặc áo gió màu đen, đường nét rõ ràng, trên cằm còn có chút râu xanh.
Gương mặt của người thiếu niên Trương Quý Khang không ngừng hiện lên, trùng trùng điệp điệp, Mạch Thế Ninh lắc lắc đầu.
"Mạch Mạch." Trương Quý Khang tiến đến gọi một tiếng.
"Chờ bao lâu rồi?" Mạch Thế Ninh có chút choáng váng đầu.
"Vài giờ." Trương Quý Khang nói thật.
"Ăn cơm chưa?"
"Ăn một chút rồi."
"Vậy là ăn rồi hay là chưa ăn."
"Chưa ăn."
"Đồ ngốc!" Mạch Thế Ninh nói xong liền muốn đi vào trong.
"Người chờ chút, ta có lời muốn nói."
Trương Quý Khang mở cốp xe ra, cầm đến một cái hộp gì đó, sau đó nhìn Mạch Thế Ninh, mở hộp ra nói:
"Đây là lễ vật mà bắt đầu từ ngày 17 tháng 4 năm 2010, ba năm qua, ta luôn muốn tặng cho ngươi, nhưng mà còn chưa có cơ hội để lấy ra.
Bây giờ, cùng một lần đưa cho ngươi.
Năm 2010, lễ vật ngày quốc tế thiếu nhi, là một bộ truyện tranh gốc có chữ ký của Aoyama Gochang mà người yêu thích; sau khi ngươi đi ta đã suy nghĩ rất nhiều, một mình đi đến Aden Daocheng, trên biển Tử Sơn nhặt được một đôi xương đầu của sơn dương, bởi vì để bảo vệ động vật, xương đầu không thể mang về, chỉ có thể giữ lại cái răng này, ta cảm thấy nếu đem làm quà sinh nhật cho ngươi ngươi sẽ thích nó; tết trung thu, tự mình làm bánh nướng, bức ảnh này là ta chụp cùng bánh nướng, hy vọng ngươi hiểu được vô luận là đi đến một góc trời nào của trái đất, ánh trăng của tổ quốc mới là tròn nhất, còn có ta vẫn luôn chờ đợi ngươi; lễ Giáng Sinh, có một cặp nhẫn nhỏ dành cho tình nhân, trước kia chúng ta từng có, nhưng mà ta không biết ngươi có nhẫn tâm ném nó đi mất hay không, cho nên liền lại mua một đôi khác.
Năm 2011, lễ vật năm mới là một bộ đồ ngủ hoạt hình liền thân, bởi vì ngày đó ta bị mẹ kéo đi dạo phố, ta nhìn thấy bộ đồ ngủ này liền cảm thấy rất đáng yêu; lễ tình nhân, một hộp mô hình Socola, mãi mãi cũng không hết thời hạn; ngày Quốc tế Phụ Nữ, ha ha ha, thực xin lỗi, Mạch Mạch nhà chúng ta chưa đến giai đoạn này; ngày Quốc Tế Lao Động, là một túi dụng cụ nhiếp ảnh; sinh nhật của ngươi, kỳ thật lần kia ta cũng âm thầm đi theo Tiểu Bảo đến Amsterdam, chỉ là không có dũng khí xuất hiện ở trước mặt ngươi.
Ta đã mua môt bó hoa tulip ở gần nơi ngươi ở, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ; quà giáng sinh không có, bởi vì đúng lúc này lại bận đi họp ở nơi khác, ngươi sẽ tha thứ cho ta đúng không.
Năm mới 2012, cả nhà quay quần bên bàn cơm tất niên, đây là lần đầu tiên ta làm thức ăn, ba mẹ ta đều kinh ngạc đến ngây người, ha ha ha, bởi vì ta tựa hồ rất có thiên phú trong phòng bếp, cho nên ngươi không biết nấu ăn cũng không sao.
Lễ tình nhân, ân, làm một chút chuyện phạm pháp, chính là đến công viên đốt pháo hoa, tin rằng lúc đó ngươi đã nhận được email của ta rồi.
Ngày quốc tế thiếu nhi, là nhờ lão Tần đang đi du lịch ở Nhật Bản tìm mang về, cho Tiểu Bảo một bộ Doraemon, cho ngươi một bộ Conan; quà sinh nhật, cái này liền có thể rất oai phong a, sau khi tự mình thiết kế, dùng hơn một tháng làm ra, một ngôi nhà kiến trúc bằng mô hình, không biết ngươi có thích hay không.
Hôm nay là ngày 21, sắp đến lễ Giáng Sinh, nếu ngươi còn chưa về, ta liền thật sự nghĩ không ra nên tặng ngươi cái gì bây giờ.
Bất quá cũng may, ngươi đã trở về rồi."
Mạch Thế Ninh vẫn luôn khoanh tay, nghe Trương Quý Khang liên miên nói một tràn dài, nhìn hắn lấy ra từng thứ từng thứ lễ vật từ trong cái hộp giống như là ảo thuật vậy.
Nói đến chuyển ở Amsterdam, Mạch Thế Ninh kiềm chế không được mà rơi nước mắt, vội vàng lấy hai tay che mặt, cảm thấy mình thật mất mặt, mạnh miệng nói ra một câu "Ngu ngốc".
Trương Quý Khang tiến lên khe khẽ đẩy bàn tay che mặt của Mạch Thế Ninh ra, lau nước mắt cho nàng: "Đúng vậy a, ta vẫn luôn là một người ngu ngốc.
Nhưng cũng may là ngươi không có chê ta."
Mạch Thế Ninh cúi đầu không nói lời nào.
Trương Quý Khang nắm lấy hai tay Mạch Thế Ninh, không để ý đến hành vi đà điểu của Mạch Thế Ninh, tiếp tục nói: "Sự bốc đồng và tùy hứng trước kia khiến cho chúng ta cách biệt ba năm cùng nuối tiếc ba năm, ta không biết ngày tận thế có đến hay không, ta chỉ biết là khi mất đi ngươi ta đã nhớ ngươi biết bao nhiêu, nếu như hôm nay chính là tận thế, ta nhất định phải cùng một chỗ với ngươi, Mạch Mạch, ta yêu ngươi, trước sau như một.
Không biết dùng tấm vé tàu cũ kỹ của ta, có thể leo lên chiếc thuyền Noah của ngươi hay không?"
Mạch Thế Ninh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trên gương mặt rõ ràng còn lưu lại hai vệt nước mắt nhưng lại cố ý trừng mắt nói: "Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất*, đừng tưởng rằng dỗ ngon dỗ ngọt cộng thêm những thứ trong chiếc hộp này liền có thể thu mua được ta."
(*Những lời Khổng Tử dạy học trò về nhân cách của người quân tử: Giàu sang không thể cám dỗ, Nghèo khó không thể chuyển lay, Quyền uy không thể khuất phục.)
Trương Quý Khang cười to.
Lúc trước khi hai người mười bảy mười tám tuổi, Trương Quý Khang chặn lại Mạch Thế Ninh đang trên đường về nhà mà thổ lộ với nàng, Mạch Thế Ninh cũng là nói như vậy, còn bày ra một tư thế Không Thủ đạo.
"Vậy làm sao bây giờ, những thứ này cũng đã đưa đến trước mặt ngươi rồi, đều là của ngươi, ta sẽ không lấy về đâu." Trương Quý Khang liền dứt khoát trở thành vô lại.
"Ta cảm thấy hình như ta có chút say rồi", Mạch Thế Ninh vẫy vẫy tay, "Uống rượu say nói chuyện thì không cần giữ lời.
Vì vậy được thôi, những thứ này ta có thể trao đổi với ngươi, ở đây ta có hai hộp bưu thiếp, một hộp là của ngươi, một hộp là của Tiểu Bảo, ngươi có thời gian thì giúp chuyển đi một chút."
"Mạch Mạch ngươi đối với ta thật sự là quá tốt, đến mỗi một nơi đều viết bưu thiếp cho chúng ta đúng không, nhưng vì sao lại không gởi về."
"Ta cảm thấy vài năm không gặp, miệng lưỡi của ngươi thật ra càng ngày càng lợi hại nha, tập võ sao?"
"Tuyệt đối đều là lời thật lòng!"
"Được rồi, đã muộn, ta đau đầu phải về đi ngủ."
"Tốt xấu gì ngươi trả lời câu hỏi của ta trước đã có được không?"
"Được."
"Vậy là được hay là không được?"
"Lời tốt không nói lần thứ hai!"
Trương Quý Khang một mực ôm lấy Mạch Thế Ninh hôn lên trán nàng một cái: "Đã biết rồi! Ngủ ngon!"
Tên tiếng Trung của Tracy là Diệp Ngữ Tư, lớn hơn Lương Giác Quân hai tuổi, sinh ra ở San Francisco, cũng chính là cái được gọi là, quả chuối banana bên ngoài vàng bên trong trắng*.
Diệp gia không chỉ là hàng xóm của Lương gia, Diệp thái thái còn là lão sư tiếng Trung của Lương Giác Quân, nữ hài tử có tuổi tác tương đương nhau rất nhanh trở nên thân thiết.
Lúc đó Lương phụ còn chưa có tái hôn, thời gian đó Lương gia có chút buồn tẻ nặng nề.
(*Tức là người Châu Á sinh ra, lớn lên ở phương Tây mang tư tưởng, tinh thần của người phương Tây)
Tracy rất chiếu cố Lương Giác Quân, giống như loại đại tỷ tỷ nhà bên chiếu cố tiểu muội muội vậy.
Khi Lương Giác Quân mười mấy tuổi vừa đến San Francisco không lâu, bị bệnh thuỷ đậu, không thể không nghĩ ngơi ở trong nhà.
Khi đó Lương Giác Quân còn có trở ngại về ngôn ngữ, ở junior high school cũng không có bằng hữu, ban ngày phụ thân phải đi làm, chỉ có Tracy nguyện ý chơi cùng nàng, hơn nữa còn không chút lo lắng về chuyện bị lây bệnh.
Đại khái là vào lúc đó, đã gieo xuống một tình cảm đặc biệt.
Ở một thành phố cởi mở như San Francisco, đến thời kỳ trưởng thành, sau khi Lương Giác Quân từ chối rất nhiều lời mời hò hẹn, thời gian qua dần liền ý thức được, mình thích Tracy.
Chẳng qua là Tracy vẫn luôn có bạn trai, khiến cho Lương Giác Quân rất buồn rầu, thậm chí còn không thể không dùng tư cách của một người bạn thân để chia sẽ từng chút những chuyện tình cảm của Tracy.
Lương Giác Quân tự nói với bản thân là có thể chờ đợi, có lẽ vẫn còn có cơ hội.
Thẳng đến khi Lương Giác Quân vào đại học, một lần ngoài ý muốn khiến cho Lương Giác Quân thất lễ, thốt ra rằng người mà mình thích là Tracy, trong một thời gian ngắn, hai người rơi vào tình trạng lúng túng.
Cũng may sau đó Tracy hào phóng bày tỏ sự thấu hiểu của mình, cũng thể hiện rõ bản thân là straight, hai người chỉ có thể làm bằng hữu và tỷ muội cả đời.
Mặc dù như vậy, Lương Giác Quân vẫn đem Tracy đặt vào một vị trí rất đặc biệt.
Có lẽ là thói quen, càng về sau bản thân càng không phân biệt được, thật sự là thích Tracy, hay chẳng qua là sự yêu thích như khi còn nhỏ.
Từ khi Lương Giác Quân học PhD, vẫn luôn rất bận rộn, cố ý bỏ qua rất nhiều chuyện, thậm chí đem Tracy trở thành cái cớ để từ chối người khác, để lừa mình dối người.
Những bằng hữu hiều rõ mọi chuyện cũng sẽ khuyên nhủ Lương Giác Quân, không nên để bản thân mắc kẹt trong loại cảm xúc đó.
Lương Giác Quân hiểu được, chỉ là chưa gặp được người khiến cho nàng động tâm thêm lần nữa.
Cho đến hôm nay, Lương Giác Quân cũng không thể phủ nhận vị trí của Tracy ở trong lòng mình.
Chỉ là có vài người, đã được định trước chẳng qua chỉ là một vị khách qua đường.
Dịp lễ Giáng Sinh liền đến tham gia party của một người bạn, Trình Đồ và Lương Giác Quân ngồi ở nơi một góc vắng người nói chuyện phiếm.
"Có cảm giác gì không?" Ánh mắt Trình Đồ nhìn về phía Tracy và vị hôn phu của nàng, hỏi Lương Giác Quân.
"Cảm giác gì là cảm giác gì chứ" Lương Giác Quân biết rõ còn cố hỏi.
"Ngươi biết ý của ta mà."
"Cảm giác của ta cũng giống như ngươi, hy vọng nàng hạnh phúc."
Hai người hiểu ý nở một nụ cười.
Tracy đi về phía hai người để chào hỏi, hai người cùng đứng lên, từng người ôm lấy nàng.
"Sao lại ngồi ở đây, đi qua ăn một chút gì chưa?" Tracy hỏi.
"Đã ăn rất nhiều rồi." Trình Đồ trả lời.
"Claire, nói chuyện một chút đi?" Tracy nói.
Trình Đồ liền thức thời đứng dậy rời khỏi.
"Chúc mừng ngươi đính hôn, Tracy." Lương Giác Quân nhìn vào đôi mắt Tracy, chân thành nói.
"Lời chúc phúc của ngươi đối với ta mà nói thật sự rất quan trọng.
Cuộc sống tốt không?"
"Rất tốt.
Mọi chuyện đều rất thuận lợi."
"Dù sao đó cũng là cố hương của ngươi."
"So với lúc còn nhỏ, đã thay đổi rất nhiều."
Lương Giác Quân nói một chút về phong thổ ở C thành.
Nguyên quán của Diệp gia ở Quảng Đông, Diệp Ngữ Tư đối với một thành phố ở Giang Nam như C thành, cũng tràn đầy khao khát và tò mò.
Nói chuyện một lát, Tracy bỗng nhiên hỏi một câu: "Vậy có găp được chuyện gì hay người nào thú vị không?"
Lương Giác Quân cười nhẹ: "Có lẽ.
Bất quá ta vẫn chưa thể xác định được."
"Từ từ sẽ đến."
"Đúng vậy a, chuyện ta có thể làm tốt nhất chính là chờ cho mọi thứ từ từ sẽ đến, chẳng lẽ ngươi không biết sao?" Lương Giác Quân nói đùa.
"Ha ha ha.
Biết rồi", Tracy ôm lấy Lương Giác Quân, nghiêm túc nói, "Claire, ngươi là thân nhân của ta, muội muội của ta, ta thật xin lỗi không thể cho ngươi thêm nữa gì nữa, chỉ là ngươi xứng đáng có một người tốt hơn đến yêu thương ngươi."
"Đúng vậy a," Lương Giác Quân vỗ vỗ lưng Tracy, "Tracy, ta hiểu rồi.
Trước kia là ta quá chấp niệm, ta cũng đã sớm buông xuống.
Chúng ta đều sẽ rất hạnh phúc."
Tracy thời tuổi trẻ chính là ôm lấy mình như vậy, nói Claire đừng sợ, tỷ tỷ ở đây, tỷ tỷ sẽ luôn bảo vệ ngươi.
Có vài người cả đời cũng sẽ không cùng một chỗ, chỉ là có những cảm xúc có thể trân trọng trong tim mãi mãi.
Tracy, cám ơn ngươi.
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
21 chương
139 chương
79 chương
14 chương