Vấn tâm vấn thiên
Chương 9 : Bị bắt
Tám người càng lúc càng gần. Răng của Mộ Tuyết tỷ lệ nghịch với khoảng cách giữa nàng cùng đám người kia mà va chạm vào nhau nhiều hơn. Đang lúc chế độ rung được bật lên tới mức maximum thì một bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay nàng, truyền vào đó là hơi ấm nóng của con người cùng giọng nói ôn hòa.
– Tỷ tỷ, yên tâm, có Thành nhi ở đây.
Tiểu Nam Thành dưới ánh nắng ấm áp, mỉm cười nhìn Mộ Tuyết dịu dàng như tiểu thiên thần đến từ chốn thiên giới. Một cỗ an tâm dâng lên khiến nàng bình tĩnh lại, đồng thời khiến Mộ Tuyết không khỏi cảm thấy xấu hổ. Đáng ra người làm việc này phải là nàng mới đúng. Lại phải để tiểu Nam Thành bảo vệ cho mình, thật đáng hổ thẹn.
Dâng lên một niềm quyết tâm, Mộ Tuyết nhấc chân lách mình đến trước mặt tiểu Nam Thành, dùng thân mình che chắn tiểu đệ đệ phía sau. Răng cắn chặt để khỏi va vào nhau, tay nắm lại để ngăn sự run rẩy, mắt nhấp nháy đánh tan đi nước mắt đang chực trào ra vì sợ. Mặc dù rất sợ hãi nhưng Mộ Tuyết có chuyện quan trọng hơn, đó cũng là mục tiêu hiện tại của nàng, nàng phải bảo vệ tiểu Nam Thành.
Tám người cưỡi ngựa phía trước đã đến rất gần, nhưng dường như họ không hề có ý muốn ngừng lại, trái tim bé nhỏ của Mộ Tuyết vẫn liên tục chạy việt dã với tốc độ cao cho đến khi hình bóng tám người đó dần khuất đi từ phía xa. Một giọt mồ hồi lạnh từ trên trán Mộ Tuyết từ từ lăn dài xuống gò má. Thật may mắn. Nàng gần như ngồi phục xuống đất mà thở, cứ tưởng tận số tới nơi rồi chứ. Mộ Tuyết không khỏi nhìn tiểu Nam Thành rồi lại nhìn tới chính mình, chỉ cảm thấy một mảng lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.
Thở hắt ra một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, may mắn là nàng đã chuẩn bị từ trước, người vận áo vải thô vá chằng vá đụp, chân mang giày cỏ, tay này khoác tay nảy nhỏ còn tay kia chống gậy, mặt mũi lem luốc dính đầy bùn đất, đầu tóc bù xù được quấn lại bởi một cái khăn trông không thua gì giẻ rách. Trương nhị tiểu thư cùng tiểu thiếu gia Vạn Kiếm gia trang lúc này hô biến thành hai tiểu khất cái. Nhìn đến hai tiểu khất cái từ trên xuống dưới nặn không ra một xu này, ai còn có tâm tư nghĩ đến chuyện cướp bóc nữa chứ.
– Tỷ tỷ, hình như người rất sợ hãi.
– Ha ha, không có, sợ gì chứ, tỷ còn phải bảo vệ Thành nhi nha.
Ai đó chột dạ gãi đầu cười ha ha, vừa quay đầu thì lại một hình ảnh đập thẳng vào mắt khiến Mộ Tuyết lần thứ hai muốn tè thẳng ra quần.
Trước mặt nàng là một thanh đại đao sáng lóa. Kẻ cầm đại đao không biết đã đứng trước mắt nàng từ bao giờ. Gã này không phải tám người lúc nảy, bởi vì những người lúc nãy là hung thần, còn hắn là hung thú. Thần và thú, khác nhau nhau một trời một vực, thể hiện đặc biệt dễ nhận thấy nhất chính là hình tượng. Hàm răng lởm chởm chỗ đen chỗ vàng, râu ria không cắt tỉa xoăn xoăn xoắn xoắn rối bời như rơm xen lẫn với rạ, mũi trâu phì phò ẩn hiện vài chấm đen đen cùng với một con ruồi đậu một bên mép trông vô cùng mất mỹ quan. Cực kỳ mất mỹ quan. Còn đang tròn mắt há miệng “a” lên một tiếng đánh giá “hung thú” trước mặt thì một tiếng kêu nhỏ bé vang lên.
– Tỷ tỷ!
Nha, vẫn luôn là tiểu Nam Thành lôi kéo tỷ tỷ ta về thực tại. Quay sang bên cạnh, Nam Thành tiểu soái ca không biết từ lúc nào đã bị chế trụ bởi hai tên “hung thú” khác. Nam Thành nhỏ bé đang cố sức giãy dụa thoát khỏi hai bàn tay “thú” dán đầy sẹo đó. Đầu Mộ Tuyết bốc hỏa, dám động đến báu vật của nàng. Đúng! Tiểu Nam thành hiện tại chính là báu vật của nàng. Mộ Tuyết nàng sẽ liều chết với chúng!
Mộ Tuyết bất giác lùi nhanh ra sau tạo khoảng cách với thứ hung khí chết người kia. Nàng thoáng hơi khụy một chân lấy lại trọng tâm để không bị ngã, đôi mắt đẹp mở to trừng thân ảnh cao lớn trước mắt, hai cánh tay như chớp đưa lên khỏi đỉnh đầu. Một trận gió thổi qua làm tóc mai rũ trước trán phiêu phiêu trong gió, khí thế xinh đẹp kiêu kỳ hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ thấp kém bên ngoài.
Vận hết sức bình sinh, nhị tiểu thư Mộ Tuyết bất thình lình quỳ rạp xuống đất mà dập đầu. Tiểu Nam Thành đang giằng co cũng bất giác bất động, há mồm ngơ ngác nhìn xem tỷ tỷ mình đang làm cái trò gì. Giữa khung cảnh bi hùng thoáng có một đàn quạ bay ngang qua. Trong khi đó thì Mộ Tuyết đã lệ rơi đầy mặt. Bi ai. Còn đâu uy danh ba mươi năm cuộc đời làm mưa làm gió của nàng. Mất hết thể diện rồi, hu hu.
Cắn răng quăng hết thứ gì gọi là thể diện ra sau đầu, Mộ Tuyết khóc lóc hướng “hung thú” cầu xin.
– Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng.
Mạng sống luôn đứng thứ nhất.
– Hai tỷ đệ chúng tôi chỉ là hai tiểu ăn mày, trong người chẳng có gì đáng giá, giết chúng tôi chỉ làm vấy bẩn đại đao của đại hiệp mà thôi.
Vậy nên tha cho bọn ta đi đi
– Đại hiệp, sát nhân là không nên, bọn ta cũng không thể giúp người có thêm tiền, cứu người bằng xây bảy tháp, phổ độ chúng sinh, người nay nếu thả bọn ta, tiểu nữ nguyện suốt đời kết cỏ ngậm vành.
Thả bọn ta đi, sau này ta sẽ ăn chay niệm phật cầu bồ tát mau chóng siêu sinh “hung thú” bọn ngươi.
Trong lúc Mộ Tuyết mặt đầy nước mắt kèm theo nước mũi cật lực quỳ lại thì một tên đang giữ lấy tiểu Nam Thành lên tiếng.
– Lão đại, quả thật hai tiểu tử này nghèo rớt mồng tơi, trên người chẳng có gì đáng giá.
Vừa nói hắn vừa mang bộ mặt ghét bỏ nhìn tiểu Nam Thành cùng Mộ Tuyết. Mộ Tuyết nghe thấy thế liền nhanh chóng gật đầu phụ họa.
– Đúng đúng đúng, chúng ta chẳng có giá trị gì, xin đại hiệp đại nhân đại lượng thả tỷ đệ bọn ta đi.
Ngươi mà không thả? Hừ hừ, ta nguyền rủa chết bọn “hung thú” các ngươi!
– Ai nói các ngươi không có giá trị? Người không mang theo tiền nhưng các ngươi có thể mang lại tiền cho bọn ta.
Tên được gọi là lão đại cười khằng khặc nhìn hai tỷ đệ họ Trương như nhìn hai núi vàng. Trong khi đó thì Mộ Tuyết đang ngốc đến đực mặt ra. Không lẽ thân phận bọn họ bại lộ, bọn này định mang nàng cùng đệ đệ đi đổi lấy tiền chuộc của gia gia? Hay là bọn chúng nhắm đến gia sản của Vạn Kiếm gia trang nhà nàng? Cổ nhân thật đáng gờm, nàng đã giấu kín thế mà vẫn bại lộ, làm sao đây?
– Lão nhị, nhanh mang bọn chúng vào Tương thành phía trước, nơi đó phồn hoa đông đúc, rất dễ bán. Hai tiểu tử này tuy rách rưới nhưng cũng có vẻ thanh tú, lại khá nhanh nhẹn, chắc chắn bán được không ít tiền.
Bán? Ra là bán, không phải nàng cùng tiểu Nam Thành bị bại lộ thân phận. Vẫn còn cơ hội trốn đi. Ài ài, xem ra mạng nhỏ trước mắt không gặp nguy hiểm. Quân đến tướng chặn, nước tới đất ngăn. Đi đường nào cũng về La Mã, rốt cuộc lại quay về đúng theo cốt truyện. Nghĩ đoạn nàng liền đánh mắt tới tiểu Nam Thành, ý bảo không cần phản kháng. Không hiểu tiểu soái ca lúc này đang nghĩ gì, chỉ thấy hắn im lặng ngoan ngoãn gật đầu, nàng cũng tạm thời thở phào nhẹ nhõm. Con đường tới Tương thành hãy còn xa, tạm thời xem như nàng thuê bọn cướp này làm bảo tiêu đi.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
136 chương
15 chương
500 chương
29 chương