Con Tôm Nhỏ Vượt Long Môn
Chương 1 : Tiết tử
Cá lớn nuốt cá bé, cá bé thịt tôm nhỏ, tôm nhỏ ăn bùn nhão. Vậy nên mới nói, con tôm nhỏ có địa vị thấp kém nhất. Không những bị ăn thịt, mà muốn ăn cũng chỉ được ăn bùn.
Vào ngày thứ tư ta xuyên đến đây, ta đã hiểu được đạo lý này.
Hôm nay Long Cung mở tiệc lớn, mừng lễ trưởng thành của Long Thái tử út. Huynh đệ tỷ muội trong Thủy tộc đều đã chạy đi xem, ta trốn phía sau một tảng đá, nhìn cá tôm lớn lớn nhỏ nhỏ bơi qua bơi lại ngay trên đầu mình, ngay cả thở cũng không dám thở ra.
Ta cũng muốn đi xem.
Nghe nói hôm nay sẽ có một phần Quỳnh Tương Ngọc Lộ, Thủy tộc uống Quỳnh Tương Ngọc Lộ này vào, không cần phải tu hành cũng có được hình người, hơn cả một trăm năm đạo hạnh.
Ta đương nhiên càng ngứa ngáy trong lòng.
Nhưng mà, cá lớn tới xem nhiều lắm, một đám sắc mặt hung dữ, ta chỉ có thể rúc sâu vào tảng đá, chờ cơ hội lẻn ra ngoài.
Đợi mãi đến khi bữa tiệc đã mở màn, ta vẫn chưa thể trà trộn vào trong.
Nói cũng phải, ta chỉ là một con tôm nhỏ hèn mọn nhất trong số những con tôm, sao có thể bước vào nơi xa hoa như vậy được.
Ta nín thở lui vào giữa khe đá, xòe cái đuôi cong cong thành đủ hình dáng, tự mua vui cho chính mình.
Đột nhiên, ta nghe thấy một tiếng cười trầm, có chút cảm giác đạm mạc, làm cho ta cảm thấy mơ màng.
“Chà, ngươi đang khiêu vũ sao?”.
Ai vậy? Không ngờ lại có kẻ nhìn thấy ta, giọng nói này dịu dàng quyến rũ, ta nhìn về phía phát ra giọng nói, tuốt đầu bên kia của tảng đá, là một chàng trai áo đen, đầu đội mũ vàng đính long châu, trên người mặc áo bào đen thêu rồng, làn da như ngọc, đôi mắt đen tuyền óng ánh, lúc người này khẽ cười, mũi hơi nhăn lại, đầy vẻ trêu ngươi.
Thấy ta nhìn sang, đôi mắt đen lấp lánh như sao mỉm cười với ta.
Ta lập tức xấu hổ cúi đầu, thu cái đuôi nhỏ lại.
Tự biến mình thành một khối tròn đuôi đắp lên mặt, không thèm nhìn hắn nữa.
“Hm, ngươi như vậy là đang thẹn thùng à?”, hắn ngạc nhiên đứng lên, tao nhã bước tới, ngón tay thon dài sạch sẽ, túm lấy cái đuôi của ta, giơ ta lên trước mũi, cẩn thận đánh giá ta một lượt.
“Quả nhiên là đang thẹn thùng…”, hắn cười mỉm, ngón tay sờ sờ đường gân lưng của ta, vẻ mặt hiền lành.
Ngón tay đó cứ giữ mãi gân lưng của ta không chịu thả ra, chỗ gân lưng của một con tôm bị người nắm lấy, là chuyện nguy hiểm cực kỳ, mà hắn cứ vuốt ve như thế, khiến ta bỗng chốc bắt đầu cảnh giác, trừng to đôi mắt nhỏ, nhìn hắn chằm chặp.
“Ha ha ha ha”, hắn lập tức cười sung sướng, “Chẳng lẽ là ngươi đang tức giận?”.
Rõ ràng là thế rồi, chứ không lẽ ta đang liếc mắt đưa tình sao hả!
Hắn lại cười cười nhìn ta, tựa hồ đăm chiêu suy nghĩ, nói: “Không biết lúc ngươi biến thành hình người, sẽ có dáng vẻ như thế nào?”.
“Ta không biết”, đây là lần đầu tiên ta mở miệng sau khi đến nơi này, giọng nói giòn giã, ngay cả chính ta cũng thấy bất ngờ.
Hiển nhiên hắn cũng giật mình, nhưng rồi bình tĩnh lại rất nhanh, ôn hòa nói: “Vậy thì thử một lần đi, thử xong sẽ biết ngay linh thể của ngươi nhìn như thế nào”.
Lòng hiếu kỳ của ta bỗng dâng trào.
Lập tức vung đuôi dán vào tay hắn, cọ cọ lấy lòng, hỏi: “Ngươi có cách à?”.
Hắn chỉ cười không nói, rồi lại chỉ vào một dòng nước cạnh tảng đá: “Ngươi bơi qua thử xem”.
Ta liền bơi qua, dòng nước theo ngón tay hắn xoay ta một vòng.
Ánh mắt hắn càng cười càng giống trăng khuyết, vui vẻ nói: “Ngươi xoay mình thật sự rất đẹp mắt”.
Ta vặn vẹo cả ngày, cũng không thấy thân thể mình có biến hóa gì, vẫn là một con tôm mềm nằm sấp y như cũ, không nhịn được nổi giận.
“Ngươi nói thiệt hay nói xạo thế?”, ta ngẩng đầu nhìn chàng trai áo đen đó, hắn cười tủm tỉm nhìn ta, hết mực hiền lành.
“Ừm, ta không biết”, hắn trả lời rất ôn hòa.
Ta tức giận, hỏi: “Vậy vì sao bảo ta xoay mình bơi qua đó, gạt ta sẽ được nhìn thấy hình người?”.
Hắn ra vẻ ngạc nhiên, trả lời: “A, ta đâu có được như Cửu Thái tử của Long Vương, rơi một giọt lệ, có thể làm tăng trăm năm công lực của ngươi, ngươi nóng vội quá”.
“Vậy chứ cái này là nước gì?”, ta tò mò tiếp tục hỏi hắn, dòng nước này rõ ràng không bình thường, tuy rằng không thể giúp ta biến thân, nhưng có thể làm thân thể ta thoải mái đến từng lỗ chân lông.
Hắn mỉm cười, tháo dải lụa buộc trên mũ vàng xuống, nhướn mày nhìn ta, sau đó chậm rãi nhếch nụ cười nghịch ngợm, nói: “Thực ra thì, đó là nước rửa chân của ta”.
Ta chợt cảm thấy chán nản, không nói được gì, quay đầu giương mang cố gắng bơi nhanh đi chỗ khác.
Bơi được một đoạn xa, ta quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn vẫn đứng nghiêng đầu cười hì hì, ngón tay vuốt ve sợi dây chuyền trân châu tỏa sáng lấp lánh, bộ dạng kiêu ngạo đứng xem kịch vui.
Ta tức giận dùng đôi mắt nhỏ lườm hắn một cái, nhưng mới vừa thấy hắn nhíu mày như định làm gì đó, ta đã sợ tới mức đuôi nhỏ giật bắn, trượt về đằng sau, rơi vào một dòng nước xiết, bị cuốn thật sâu theo dòng nước, văng ra chỗ cách đó vài trăm mét, lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhiều năm về sau, ta mới biết được, trong Long Cung này, không phải chỉ có mỗi mình ta bị nụ cười vô hại của hắn mê hoặc.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
59 chương
16 chương
64 chương
9 chương
53 chương
66 chương