Vấn tâm vấn thiên
Chương 10 : Cùng cướp lên đường
Trời đầu thu dịu mát dù mặt trời đã lơ lửng trên đỉnh đầu, chiếu rọi con đường thẳng tắp nối Thiên An trấn thanh bình với Tương Thành phồn hoa. Đây là tuyến giao thông chính nên trên đường có khá nhiều người qua lại, lại gần vào cuối năm nên càng có thêm nhiều nông dân mang thành phẩm lên thành thị để bán, kiếm thêm tiền lời cho cái Tết đầu năm được sung túc. Người người qua lại trên đường mang theo tiếng cười nói, lời chào hỏi lẫn nhau vang lên liên tục.
Trong đó có một đoàn người khác biệt hẳnvới những người còn lại. Đoàn người này gồm khoảng năm sáu tráng hán bặm trợn, ăn nói thô tục không câu nệ lễ tiết dù là cơ bản nhất. Năm sáu người bọn họ vây quanh một chiếc xe bò lót một ít rơm rạ, chở trên đó là một nam hài khoảng tám bảy tám tuổi đang ngồi ngay ngắn, mắt to tròn long lanh cảnh giác nhìn những người kia.
Không chỉ có nam hài, nếu những ai đi gần đó, còn có thể thấy nằm lọt thỏm trong đống rơm rạ lót trên xe bò là một nữ hài khoảng hơn mười tuổi đang khò khò say ngủ, lâu lâu lại trở mình lèm bèm cái gì đó không thể nghe rõ, chỉ thoáng thấy mỗi lần như vậy là một lần nam hài lại tái mặt giật giật khóe miệng.
Nam hài và nữ hài không ai khác chính là tiểu Nam Thành và Trương Mộ Tuyết. Hiện tại, hai tiểu oa nhi này đang vinh hạnh được bọn “hung thú” thành lập đường dây buôn bán trẻ em, áp giải đi Tương Thành. Tiểu Nam Thành trông có vẻ khẩn trương trong khi Mộ Tuyết lại chẳng thèm quan tâm xung quanh, cứ thế nằm ngủ quên ngày quên tháng ra chiều “trời sập hãy gọi bà đây dậy”.
Thật ra thì Mộ Tuyết đang gấp đến nỗi gần như muốn gặm hết cả bộ lòng của mình, trong suốt hành trình, nàng đã thử nhiều cách để bỏ trốn nhưng vẫn không thành công, xem ra tính chuyện trốn đi khi xung quanh bu cả chục tên “hung thú” là điều không thể. Vậy chỉ có thể tính toán tới lúc rời khỏi giám sát của bọn chúng, tức là lúc bị bán đi.
Mộ Tuyết khẽ nhíu mày, theo như trong truyện, đây không phải là lúc Mộ Tuyết cùng tiểu Nam Thành bị tách rời nhau sao. Tiểu Nam Thành sẽ bị bán đi làm tạp vụ trong trà quán, sau đó gặp được Quỷ Diện tiên sinh, cố nhân của ngoại công, rồi bái y làm sư. Còn nàng thì được đưa tới kỹ viện, nhưng do ngốc nghếch nên cuối cùng lại rơi vào Nhan phủ làm nha hoàn bên cạnh nữ chính.
Lúc này có thể là thời cơ để tiểu Nam Thành thuận lợi bái sư. Đây vốn là bước ngoặc trời cho trong cuộc đời tiểu soái ca, vậy nên Mộ Tuyết tuyệt đối không bỏ qua. Nhất định phải nắm chắc. Về phần nàng, tùy trời mà hành sự vậy, nàng không phải Gia Cát tiên sinh, không thể dự hết mọi chuyện tương lai, vậy nên nước đến thì cong lưng đắp đất mà chặn thôi.
Đánh mắt về phía tiểu Nam Thành đang trầm ngâm nhìn xung quanh, nàng thờ dài lặng lẽ, vì tương lai của đệ đệ, đành phải chia xa từ đây vậy. Nàng khẽ gọi
– Thành nhi.
Tiểu Nam Thành quay sang nhìn Mộ Tuyết, ánh mắt trong veo lấp lánh ánh mặt nắng lúc này đây nhìn đẹp hơn cả sao trên trời khiến nàng không khỏi ngẩn ngơ. Ngắm nhìn một lúc thì tiểu soái ca khẽ gọi.
– Tỷ tỷ?
Xấu hổ ho khan, Mộ Tuyết cúi đầu lẩm nhẩm bùa chú trong miệng “Định lực định lực, quay về quay về….” Sau đó nhích lại gần, ghé miệng đến bên tai tiểu Nam Thành mấp máy dặn dò. Chỉ thấy ánh mắt tiểu Nam Thành thoáng sáng lên rồi lại u ám, cho đến khi kết thúc là quyết tâm gật đầu.
Cứ như vậy, chung thân đại sự của tiểu Nam Thành đã được Mộ Tuyết vâng lời tác giả mà giải quyết xong.
* * *
Đời có câu “Người tính không bằng trời tính”
Văn lại có câu “Nhân vật tính không bằng tác giả tính”
Mộ Tuyết bản thân chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi càng không thể thoát khỏi bàn tay lão bà tác giả ế chồng khó tính. Mộ Tuyết nàng đã vẽ ra một đường thẳng. Nàng thích đường thẳng mặc nàng, tác giả bà bà chỉ thích những đường cong quyến rũ, cứ thế không ngần ngại dùng tẩy xóa bớt đi một khúc, sau đó hồn nhiên cầm bút vẽ tiếp lên đó một đường cong cong.
…
* * *
Trời chập choạng vào tối, từng đàn chim xao xát vỗ cánh tìm đường về tổ, người người trên đường cũng nhanh chóng tìm một chỗ trú chân. Không một ai dám liều mạng tiếp tục lên đường vào buổi đêm, bởi vì chỉ cần rời khỏi thôn trấn thành thị, khi màn đêm bao trùm lên tất cả, chính là thời khắc vàng của bọn thổ phỉ đạo tặc.
Lúc này Mộ Tuyết đã ngồi dậy bên cạnh tiểu Nam Thành, hai tỷ đệ lắc lư đầy nhịp điệu theo từng cái lăn bánh chông chênh của chiếc xe bò. Bỗng nhiên tên đi đầu quay người lại nói với “hung thú” to lớn hiện đang ngồi bên cạnh kẻ đánh xe.
– Lão đại, phía trước có một khách điếm.
Chỉ thấy tên “hung thú” được gọi là “lão đại” vỗ đùi cái đét, giọng nói sang sảng vang vọng đánh động cái yên tĩnh của chiều tà.
– Ha ha, được! Xem ra hôm nay không phải tiếp tục ngủ ngoài trời, lão tử đây ngán phơi sương phơi gió ăn lương khô tới tận cổ rồi! Nhanh nhanh! Không còn chỗ thì lão tử cho các người hết thảy đều lăn lóc ở ngoài mà ngủ!
Vài tiếng reo hò vang lên, sau đó cả đoàn tăng tốc tiến về ngôi nhà lớn lấp lóe ánh đèn từ những chiếc đèn lồng treo cao.
Càng tới gần, Mộ Tuyết càng nhìn rõ những chiếc đèn lồng đó đang tận sức soi sáng cho một tấm vải đề mấy chữ rồng bay phượng múa. Đầu Mộ Tuyết nhất thời xuất hiện một loạt dấu chấm hỏi nối đuôi nhau xếp hàng. Mấy con chữ đó, chúng nó biết nàng chứ nàng không hề biết chúng, muốn đọc cũng không có khả năng. Một cử nhân đại học cư nhiên biến thành mù chữ, “mẹ ơi giết con đi”, vừa đau khổ khóc rống trong lòng, Mộ Tuyết vừa quay sang nhìn tiểu Nam Thành, tay chỉ về tấm vải đang tung bay trong gió, mắt chớp chớp.
Tiểu Nam Thành nghiêng nghiêng đầu ngắm nghía tấm vải, mở cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng đọc rõ từng chữ:
– Duyệt Lai khách sạn. Tỷ tỷ, nơi này có tên là Duyệt Lai.
Mộ Tuyết tạm thời ngốc đực. Duyệt Lai? Quen không nhỉ?
Trong lúc Mộ Tuyết còn đang gãi đầu suy nghĩ bản thân đã từng gặp qua người nào có tên Duyệt Lai chưa thì cả đoàn người đã đến trước khách sạn. Giao cho tiểu nhị chăm lo xe bò, Một Tuyết dắt tay tiểu Nam Thành ngoan ngoãn đi theo bọn “hung thú” ồn ào tiến vào bên trong.
Đập vào mắt mọi người là một mảng ánh sáng nhu hòa phát ra từ những ngọn nến làm cho lòng người thoắt hiện lên một chút bình yên. Hòa trong ánh nến là tiếng cười nói, tiếng bát đũa va vào nhau chan chát, tiếng chóp chép nhai cơm, tiếng ừng ực của những đại hán đang kính nhau từng bát rượu, xen lẫn đủ thứ mùi từ trong thiên địa tụ tập về.
Vì đang trong đợt người người tiến về Tương Thành tiến hành trao đổi mua bán nên xem ra sinh ý của Duyệt Lai khách sạn rất tốt. Bên ngoài là không khí tĩnh lặng của một buổi đêm đầu thu, bên trong lại bát nháo không khác gì họp chợ. Mộ Tuyết tròn mắt nhìn một tiểu nhị khoảng hơn hai mươi tuổi, thân thể gầy như khỉ hai tay vác hai bầu rượu, trên đầu đội một khay thức ăn nhanh nhẹn luồn lách qua các chướng ngại vật từ bất động cho đến di động đầy chuyên nghiệp.
“Vip”
Tiểu Mộ Tuyết lần đầu đi đến cổ đại vừa há họng vừa giơ ngón tay cái lên thầm tán thưởng.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
136 chương
15 chương
500 chương
29 chương