Vấn tâm vấn thiên
Chương 7 : Lên đường
Mộ Tuyết uể oải nằm vật trên tấm ván gỗ, phía trước là tiểu Nam Thành đang vận hết sức bình sinh một trâu hai hổ lôi kéo sợi dây thừng mang tấm ván đi.
Vô lực thở dài, không phải là nàng muốn bóc lột sức lao động trẻ em, bản thân nàng cũng đang là trẻ em, nàng càng không muốn hiếp đáp soái ca tương lai, hơn nữa lại là soái ca trong lòng của mình. Chỉ là Mộ Tuyết không muốn cũng phải muốn. Tối hôm đó vết thương của nàng rất nặng, mất máu quá nhiều, dùng hết linh đan diệu dược trong Mai viện do mẫu thân tích góp, nhặt lại được cái mạng là may mắn lắm rồi. Vậy nên sau khi cảm thấy sức khỏe đã ổn định, hai tỷ đệ bèn thống nhất xuống núi vào thị trấn chữa trị cho khỏe mạnh, sau đó tìm đến nhà ngoại công nương nhờ.
May mắn bọn hắc y nhân kia chỉ một lòng tìm kiếm Huyết Khô Lâu, hoàn toàn không động đến gia sản nhà nàng, cho nên ngoại trừ những thứ đã bị thiêu cháy cùng ngọn lửa, tài của của Vạn Kiếm gia trang vẫn còn khá nhiều.
Cuộc đời Mộ Tuyêt yêu nhất là mạng, thứ hai là tiền. Mạng đã tạm giữ được, tiền càng không thể bỏ qua. Vậy là hôm đó không thèm màng tới vết thương chưa lành, da non chưa kéo, Trương nhị tiểu thư vừa lẩm bẩm “tiền tài là khởi đầu sự sống”, vừa lôi kéo tiểu Nam Thành chạy khắp đông tây gom hết tài sản tìm chỗ giấu đi.
Gia sản là của tiểu Nam Thành, tiền là của tiểu Nam Thành, tiểu Nam Thành chính là của nàng. Vậy nên dù chỉ một xu cũng đừng hòng tên nào có thể chiếm tiện nghi!
Nhìn tiểu Nam Thành mồ hôi nhễ nhại phía trước, Mộ Tuyết cảm thấy bản thân thật vô dụng. Quá khứ của tiểu Nam Thành trong truyện chỉ được nhắc sơ lược. Cái câu chuyện chưa hoàn đó chỉ chủ yếu nhắc tới tiểu Nam Thành khi hắn đã trở thành thiếu niên anh hùng, tức là bảy năm sau, khi hắn mười lăm tuổi.Hiện giờ hắn chỉ mới có tám tuổi, còn nàng thì mười một tuổi, hơn hắn ba tuổi.
Nhắc đến bản thân mình, Mộ Tuyết chỉ biết cười mếu, nàng cư nhiên đầu thân nhập xác vào tỷ tỷ ngốc của thiếu niên anh hùng. Mặc dù tỷ tỷ ngốc cũng rất đẹp, em đẹp chị đương nhiên cũng đẹp, nhưng nàng lại là kẻ ngốc.
Nhưng mà không sao, nàng hiện tại đã không còn ngốc nữa, vì căn bản “nàng” đã không còn là nàng nữa rồi.
Vừa lấy tay ngắt một chiếc lá to ven đường phe phẩy một cách lười biếng, Mộ Tuyết vừa lẩm nhẩm nhớ lại tình tiết trong truyện.
Hiện tại đệ đệ nàng là Trương Nam Thành, bảy năm sau sẽ xuất sư xuống núi đánh kẻ gian diệt kẻ ác, sau đó oanh oanh liệt liệt được dương danh thiếu niên anh hùng, hành tung bí ẩn, hành sự khác người.
Trong truyện, Trương Nam Thành luôn xuất hiện cùng một màn sương bí ẩn, hắn lại hay ra tay giúp đỡ nữ chính. Lí do rất đơn giản, không phải vì yêu, mà là vì nữ chính đã thu nhận tỷ tỷ ngốc thất lạc bảy năm trước của y làm nha hoàn. Y nhận lại tỷ tỷ, rồi cứu giúp nữ chính để trả nợ ân tình.
Tỷ tỷ ngốc kia cũng chính là nàng hiện giờ.
Bất quá, tỷ tỷ ngốc trong truyện lại không sống lâu. Bởi vì người mà nàng yêu thương không ai khác chính là nam chính, trong khi qui tắc bất biến trong tiểu thuyết ngôn tình lại là “nữ phụ không có cửa đấu với nữ chính”.
Rốt cuộc nàng hi sinh vì nam chính, đổi lại được nam chính giắt lên lưng quần một lọn tóc lúc nàng lâm chung. Mộ Tuyết thật không biết tên nam chính đó mang theo lọn tóc được bao lâu. Có khi nào hắn làm rơi mất khi đi nha xí không nhỉ? Trương nhị tiểu thư ác tâm suy nghĩ.
Nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là sức mạnh từ sắc đẹp của hắn khiến nàng phải cảm thám. Không biết nam chính đẹp đến dường nào mà ngay cả cô ngốc cũng động lòng, thật đáng mong chờ.
Có điều nàng chỉ mong chờ chứ không chào đón. Cái gì ảnh hưởng đến mạng nhỏ của mình nàng càng tận sức tránh xa. Huống chi nam chính trước đó đã bị nàng ghét rồi. Nên chắc hẵn Mộ Tuyết nàng sẽ không bao giờ hoan nghênh con sói yêu mị đó.
Nàng lại càng không thể lạc mất tiểu Nam Thành trong lúc này. Nàng vẫn chưa muốn gặp nữ chính, nàng muốn đi theo tiểu Nam Thành hơn. Trong truyện, đây là lúc tiểu Nam Thành gặp được sư phụ của y, biết đâu nàng sẽ làm lại lịch sử, biết đâu bảy năm sau, không phải có một mà tới tận hai thiếu niên anh hùng. Nghĩ đến thôi cũng thật cao hứng. Trương Mộng Tuyết nhắm tịt mắt tíu tít cười.
– Tỷ tỷ, chuyện gì vui vẻ vậy?
Giọng nói trẻ con nhẹ nhàng vang lên khiến Mộ Tuyết nhanh chóng thu hồi lại hồn vía. Bên cạnh là gương mặt trẻ con khiến lòng nàng ấm áp. Mộ Tuyết khẽ đưa tay bẹo lấy gò má phấn nộn hồng hào kia. Nàng híp mắt thích ý. Ài ài, da dẻ tiểu Nam Thành thật tốt, thật mịn. Vừa thầm cảm thán Mộ Tuyết vừa tăng cường hoạt động tay sói khi dễ tiểu Nam Thành bé bỏng.
Tiểu Nam Thành không nói gì, nhu thuận ngồi một bên để sắc nữ Mộ Tuyết tùy ý sàm sỡ. Từ lúc Mộ Tuyết tỉnh lại cho đến giờ hắn vẫn vậy, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, kể cả lúc viếng mộ bái biệt mọi người.
Tiểu Nam Thành cứ thế, lãnh tỉnh như nước hồ thu. Vẫn còn là một đứa trẻ con mà lại bị bắt buộc trưởng thành sớm, thật tội nghiệp. Kiếp này hắn là đệ đệ của nàng, nếu đã có duyên tỷ đệ, vậy hãy để cho nàng bảo vệ hắn đi. Mộ Tuyết thầm nhủ. Nàng mỉm cười tươi rói.
– Không còn ngốc nữa, tỷ cảm thấy thật thoải mái.
Tiểu Nam Thành cũng mỉm cười.
– Đúng vậy, đệ cũng thật cao hứng, xem như là trong cái rủi có cái may đi, chỉ là mẹ và cha…
Nói đến đây, đôi mắt to tròn của tiểu Nam Thành đã nổi lên một tầng u ám. Mộ Tuyết cảm thấy lòng quặn đau. Trước giờ nàng luôn có đủ cha và mẹ, dù không giàu có nhưng cuộc sống vẫn rất đầy đủ, chưa bao giờ phải nếm mùi vị tang thương chia cách (ngoại trừ lần xuyên không này), vậy mà tiểu Nam Thành chỉ mới là một hài nhi tám tuổi lại phải chịu cảnh nhà tan cửa nát, thế gian thật lắm điều ngang trái.
– Thành nhi, chúng ta phải sống cho thật tốt, thù của cha mẹ, đại nương nhị nương đại ca cùng trăm mạng người của gia trang vẫn còn chờ chúng ta báo, đệ là nam nhi, không được ủy mị sướt mướt như con gái.
Đôi mắt tiểu Nam Thành khi nghe xong thì thoáng lên một tia sáng kiên định, khẽ gật đầu.
– Tỷ tỷ yên tâm, Thành nhi sẽ nhanh chóng trưởng thành, sẽ nhanh chóng báo được đại thù.
Mộ Tuyết không nói gì chỉ mỉm cười, nàng không khích lệ, cũng không khiển trách. Nàng muốn tiểu Nam Thành có mục đích để sống thật tốt. Nhưng càng không muốn tiểu Nam Thành vì trả thù mà bất chấp tất cả, trở hành con người cách xa cộng đồng.
Nhớ đến thiếu niên Nam Thành trong truyện, Mộ Tuyết thật muốn ngao ngán lắc đầu. Đẹp có đẹp, tài có tài, nhưng quá lập dị, chẳng ai dám gần cũng chẳng muốn gần ai. Thật không muốn tiểu Nam Thành đáng yêu sau này trở thành người như thế.
Xem ra con đường phía trước của nàng còn rất dài, rất dài…
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
22 chương
73 chương
10 chương
24 chương
100 chương