Vấn tâm vấn thiên

Chương 6 : Con đường phía trước

Nhưng câu chuyện trà dư tửu hậu đó vẫn là mãi sau này mới được truyền lưu. Hiện tại vẫn chưa có nhiểu người biết được Vạn Kiếm sơn trang gặp họa diệt môn, nói chi đến chuyện Trương Mộ Tuyết nàng không còn ngốc nghếch nữa. Trong lúc những tin tức đầu tiên được thám báo quanh Vạn Kiếm sơn trang phóng bồ câu truyền đi khắp võ lâm, nhân vật chính của chúng ta đang nằm chèo queo trên giường chờ tiểu Nam Thành thân yêu trở về. – Nước… ước… nước… tiểu Nam Thành, đệ mà không trở về thì tỷ tỷ vừa hết ngốc của đệ sẽ nhanh chóng đi chầu Diêm Vương đấy. … – Hừ hừ… tiểu Nam Thành… đệ mất xác ở đâu rồi? … – Tiểu Nam Thành… hu hu… ta thật khát nước… … – Ba hồn bảy vía Nam Thành soái ca … mau mau trở về… … – Anh chàng đẹp trai của tôi ơi… n…ước…. (Tự cảm thấy hài tử Mộ Tuyết thật sự không có tương lai) Vẫn đang nằm rên rỉ trên giường thì một giọng nói ấm áp xen lẫn quan tâm từ phía ngoài cửa truyền vào, đánh thức Mộ Tuyết đang rên hừ hừ mở mắt tỉnh dậy. – Tỷ tỷ, Thành nhi trở về rồi. Người cảm thấy thế nào? Vừa nói tiểu Nam Thành vừa vội vã bước vào. Mộ Tuyết nghiêng đầu ngắm nghía đệ đệ trời cho của mình. Nhưng mà dáng vẻ hiện tại của tiểu Nam Thành lại khiến nàng há hốc mồm. Một thân thanh y sạch sẽ hoàn toàn biến mất, thay vào đó là xanh đỏ đen nâu vạn vạn sắc màu, đầu xù tóc rối ngự trên gương mặt nhỏ nhắn lúc này vằn vện vệt đỏ vệt đen trông vô cùng… ừm… hình tượng. Rất có hình tượng. Ánh mắt Mộ Tuyết chú ý vào cái bát tiểu Nam Thành đang cầm trên tay. Nàng ngửi thấy mùi vị ngọt ngào của ngũ cốc được nấu chín, cảm động từ tận đáy lòng, nhưng tại sao xem lẫn với nó lại có mùi gì khen khét? Mộ Tuyết không khỏi ngước đầu nhìn tiểu Nam Thành lúc này đang lúng túng, nghiêng nghiêng đầu ý tứ muốn hỏi. – Thành nhi, mang đến cho tỷ tỷ gì thế kia? Tiểu Nam Thành lúng búng mang bát đến trước mặt Mộ Tuyết. Bàn tay tiểu Nam Thành rất sạch sẽ, trắng trẻo hoàn toàn khác hẵn với bảng pha màu trên cơ thể. Có vẻ đứa nhỏ đã rửa sạch tay trước khi đến đây. Trên bàn tay nhỏ nhắn là một cái bát còn đang nghi ngút khói. Là cháo. Bên cạnh những hạt gạo óng ánh như ngọc là vài hạt có phần đen đen, nâu nâu, vàng vàng, thi thoảng lượn lờ phát ra mùi thơm của cháo khét. Mũi nhỏ của Mộ Tuyết bỗng nhiên thấy cay cay, khóe mắt cũng bắt đầu chuyển hồng. Tiểu Nam Thành nấu cháo cho nàng ăn, thật đáng yêu. Đệ đệ bé nhỏ của nàng chắc chắn là lần đầu tiên vào bếp, Mộ Tuyết tự hỏi trong lòng, không biết hắn phải vất vả như thế nào mới làm ra được bát cháo này đây. – Tỷ tỷ, Thành nhi đỡ người dậy ăn cháo. Mộ Tuyết mỉm cười gật đầu, nương theo bàn tay nhỏ nhắn của tiểu Nam Thành khó nhọc ngồi dậy. Nàng nhìn tiểu Nam Thành đầy yêu thương. – Là Thành nhi nấu sao? – Vâng. Ngự ở hai bên gương mặt nhỏ xíu của tiểu Nam Thành là hai vành tai đỏ lựng như quả cà chua. – Thành nhi định nấu thật nhiều, nhưng, … khét… chỉ còn có bấy nhiêu… Tiểu Nam Thành càng nói càng nói càng nhỏ, Mộ Tuyết đoán chắc hiện tại, cả gương mặt bé nhỏ kia có lẽ cũng không khác gì so với màu sắc của cái lỗ tai rồi. – Đệ đã ăn gì chưa? – Rồi ạ. Nhà bếp vẫn còn cơm dư lại từ chiều hôm qua. Thành nhi no rồi. Tỷ tỷ cũng mau ăn, không thì cháo sẽ nguội. Tiểu Nam Thành ngoan ngoãn trả lời, tay bưng bát cháo bón từng thìa một cho Mộ Tuyết. Vừa nhấm nháp từng thìa cháo do tiểu Nam Thành nấu, cảm nhận vị bùi của hạt gạo nấu nhuyễn, nhâm nhi vị đắng của ngũ cốc cháy đen, nàng vừa cảm thấy bi thương dâng lên lan tỏa khắp tâm hồn. Không gian chìm vào im lặng chỉ còn vang lên tiếng húp cháo, tiếng muỗng và bát va vào nhau. Tiểu Nam Thành im lặng tỉ mẫn bón từng thìa cháo, chốc chốc lại nhẹ nhàng dùng vạt áo lau đi nước mắt đang chảy dài trên gương mặt của Mộ Tuyết. – Thành nhi. – Vâng? – Di thể của mọi người…? – Thành nhi đã mai táng tất cả rồi. – Thành nhi? – Tối qua sau khi tỷ tỷ thiếp đi, Thành nhi đã chôn cất mọi người. Tiểu Nam Thành nhẹ nhàng trả lời, trong miệng hắn, mọi chuyện trở nên bình thường như “Tối qua ta đã ăn cơm”. Mộ Tuyết cảm thấy thật sợ hãi. Ác mộng xảy ra quá đột ngột, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, trong một đêm mất hết tất cả, sẽ không đem tiểu Nam Thành của nàng biến thành ác ma lãnh huyết hay kẻ lập dị vô tình đó chứ. Không. Nàng tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra. Mấp máy môi “Thành nhi”, Mộ Tuyết khó nhọc vươn tay vuốt ve gương mặt nhỏ bé kia. Màu xanh là lá cỏ, màu đỏ là máu người, màu đen nâu là đất cát. Tất cả đã dính chặt trên khuôn mặt và y phục của tiểu Nam Thành. Mái tóc tơ đen huyền vẫn còn nhiễm hơi lạnh của sương sớm, nhưng vẫn không che mờ được đôi mắt ngời sáng như sao trời. Cảm thấy vệt nước nóng hổi một lần nữa trải dài trên má, Mộ Tuyết đột nhiên nhận ra không biết mình đã khóc từ lúc nào, cảm xúc bi thương trở nên dồn dập hơn bao giờ hết. Run rẩy khóe môi nói không nên lời, giờ đây nàng chỉ muốn ôm tiểu Nam Thành mà khóc thật lớn, siết thật chặt. Tiểu Nam Thành không nói gì, chỉ vuốt tóc Mộ Tuyết mỉm cười nhẹ nhàng. – Tỷ tỷ, Thành nhi thật cao hứng. – Cao hứng? Mộ Tuyết nhất thời hồ đồ quên cả khóc. – Tỷ tỷ như trước kia vẫn là niềm ray rứt của mẫu thân. Trong đầu Mộ Tuyết tự nhiên sáng tỏ. Nguyên lai trước kia “nàng” là ngốc tử, đột nhiên qua đại nạn lại thông minh ra thì chẳng khác gì kỳ tích. Có lẽ tiểu Nam Thành đã nhận ra khác thường. Phải giải thích cho hắn như thế nào đây? Nói rằng vì hoảng sợ quá nên tỉnh ra hay đập đầu vào đá khiến máu lưu thông lên não? Trong lúc đầu óc Mộ Tuyết loạn chuyển suy nghĩ lí do thì tiểu Nam Thành đã tựa đầu vào vai nàng. – Cái gì cũng cần phải trả giá. Có lẽ đó chính là cái giá cho sự thanh tỉnh của tỷ tỷ. Mộ Tuyết im lặng nhìn tiểu Nam Thành, vừa vui mừng vừa chua xót. Có những người ngay từ nhỏ đã là thánh nhân, nhìn thấu vạn vật trên cõi đời, cầm được buông được, thờ ơ đón nhận sự việc, tất cả trong mắt đều hóa phù du. Là hắn. Lại có những kẻ thân lăn lộn trên cõi đời phù hoa bụi bặm gần nửa đời người, vẫn cứ cố chấp nhất, không chịu buông bỏ, cố sức chèo kéo, tay nắm mãi chẳng chịu buông ra, mù quáng đi về phía trước mà không nhận ra bản thân đã bỏ rơi lại sau lưng quá nhiều thứ. Chính là nàng trước kia. So sánh với tiểu Nam Thành trước mắt, suy nghĩ của nàng chẳng khác gì một đứa trẻ. Nhưng hiện tại đã khác. Nàng không thể chìm đắm mãi trong sự bồng bột nhất thời của tuổi trẻ. Nàng cần phải trưởng thành, để có thể vững chân trên con đường phía trước, vững tay dẫn dắt đệ đệ của mình. Mộ Tuyết nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tiểu Nam Thành, mỉm cười yêu thương. – Hoặc cũng có thể, là ông trời đang đền bù cho sự thương tổn của chúng ta, phải không Thành nhi?