Vấn tâm vấn thiên
Chương 44 : Náo loạn vọng vân điện
Một lão nhân ngạo nghễ đứng nơi trung tâm Vọng Vân Điện, ánh mắt tịch tà lướt nhìn một vòng xung quanh, bộ dáng như xem kịch vui. Lão nhếch đôi môi nứt nẻ hé lộ vài cây răng cửa ố vàng, khẽ cười trào phúng.
– Võ lâm chính phái… chỉ có bấy nhiêu, nực cười.
– Lão yêu ma, là ngươi đã hạ độc vào rượu? Khôn hồn thì mau đưa thuốc giải ra đây, nếu không đừng trách Tử Điện Đường bọn ta không hạ thủ lưu tình!
Một đệ tử Tử Điện Đường lập tức bước ra chắn giữa lão nhân vừa mới tới cùng bọn người Vân Tử Phương, chĩa thẳng kiếm trong tay vào đối phương, phẫn nộ hét lớn. Người này bộ dáng vừa bước qua tuổi ba mươi, xem ra có chút thực lực trong lớp đệ tử đời thứ ba, bất quá chỉ tiếc cho hắn lịch duyệt giang hồ không được bao năm, nếu không cũng không đến nỗi đui mù mà xử ra hành động dại dột như vậy.
Mọi người trong Vọng Vân Điện chưa kịp hoàn hồn bởi tác động của âm ba đáng sợ lúc nãy, giờ đây đã xanh xám cả mặt mày khi chứng kiến tràng cảnh trước mắt. Vị đệ tử Tử Điện Đường lúc nãy vừa nói xong, chưa kịp hớp lấy một hơi hít thở đã bị lão nhân kia búng nhẹ tay một cái, thất khiếu chảy máu, tử vong đương trường.
– Tĩnh nhi!
Nhìn thân ảnh đầm đìa máu nặng nề ngã gục trên đất, một vị trưởng lão Tử Điện Đường đau đớn thốt lên. Đôi đồng tử của Nguyên Ẩn cũng kịch liệt co rút, chỉ là hiện tại kịch độc trong người còn chưa hoàn toàn giải trừ, dù cảm xúc có hỗn loạn thế nào y cũng phải cố gắng đè nén xuống.
– Xin hỏi vị bằng hữu này là ai, đệ tử Tử Điện Đường ta vốn chỉ hỏi người một câu, ngoài ra không làm gì hơn, vì sao lại ra tay độc ác đến như vậy?
– Không làm gì hơn? Chậc chậc, ta rời bỏ giang hồ mấy mươi năm, quay trở lại vẫn thấy võ lâm không khác xưa là mấy, đặc biệt là bọn luôn miệng tự xưng chính phái các người. Hừ, xảo trá ngụy biện giống y như nhau.
Nguyên Ẩn đè nén cơn giận, nghiến răng hướng lão giả trước mặt đòi lại phải trái. Lão nhân kia cũng không nhường nhịn, hừ lạnh phản bác. Y nhíu đôi con mắt già nua đầy rẫy vết chân chim, miệng nở nụ cười lạnh lùng, phóng xuất một cỗ hàn khí tỏa ra bốn phía.
– Không làm gì hơn? Hắn có thể làm gì hơn? Hắn không làm gì ta, đó là vì hắn không đấu lại ta. Nhưng ngược lại, ngẫm thử mà xem, nếu thật sự hắn là kẻ mạnh hơn, người nằm dưới đất lúc này có lẽ chính là lão già ta đây rồi, có đúng không hả, Nguyên Ẩn đường chủ?
– Ngươi… rõ ràng là đang ngang bướng không nhận sai!
Nguyên Ẩn ôm ngực ho khan, tức giận trừng mắt nhìn lão nhân đang cười hắc hắc trước mắt. Xung quanh lão nhân nọ hiện giờ đã trống không một khoảng lớn. Những cao thủ thì đa số bị trúng độc, những người không trúng độc lại yếu kém nội công, chung quy không ai có thể chống chịu được hàn khí bức người tỏa ra từ kẻ đang đứng nơi trung tâm điện.
Nam Cung Hận cũng ôm lấy Mộ Tuyết đứng nép vào một góc khuất, không quên đánh mắt ra dấu với Minh Tú cùng Hạ Vĩnh Nguyên. Lưu Sở Ca tự hiểu năng lực của bản thân, không đi theo níu kéo vương chân tay ba người kia, chỉ nắm lấy Yên Hoa cùng Tam Nguyệt nép vào bên cạnh một cánh cửa, xảy ra chuyện gì liền có thể nhanh chóng tẩu thoát.
Mộ Tuyết cũng dần dần tỉnh lại. Từng luồng chân khí ấm áp chạy dọc theo kinh mạch không ngừng chữa trị tổn thương trong cơ thể nàng, quay đầu nhìn lại thì thấy Nam Cung Hận đang ôm chặt lấy mình, ánh mắt ngưng trọng không một phút rời khỏi thân ảnh đang đứng giữa đám người.
Một luồng khí lưu loạn chuyển từ bụng chạy ngược lên, khiến nàng đau đớn ho khan, cúi người nôn ra một ngụm máu.
– Tuyết nhi, ngươi tỉnh! Sao rồi, chỗ nào không ổn?
Nam Cung Hận phát hiện ra nữ nhân trong lòng đã tỉnh, lại thấy nàng gục đầu ho ra một búng máu đỏ thẫm, tâm hắn không khỏi chùng xuống. Hắn nhẹ vỗ bàn tay lên lưng nàng, tay khác giữ nàng đứng vững, lo lắng hỏi han. Mộ Tuyết đỏ mặt cúi đầu không dám ngẩng lên, chỉ nhẹ “ừm” một tiếng. Dù sao đây là lần đầu tiên nàng được một nam nhân xa lạ ôm chặt trong lòng, mùi hương thanh nồng đánh động vào khướu giác khiến nàng có chút hoảng loạn cùng xấu hổ.
Chỉ là cảm giác đó không tồn tại được lâu, sự tình nơi chính điện đã thu hút sự chú ý của nàng. Mộ Tuyết lấy ra một chiếc khăn trắng thêu hoa mai từ thắt lưng, lau qua loa tia máu còn vương trên miệng, rướn người trông với lên, cái đầu nhỏ không ngừng lắc qua lắc lại, bộ dáng có đôi chút chật vật đáng thương.
Đại hội võ lâm người tham gia đa phần đều là nam tử hán đại trượng phu, không vai năm tấc rộng thì cũng là thân mười thước cao. Bộ dáng như Mộ Tuyết nếu lọt vào đám người bọn họ, trông không khác gì một cây cỏ dại lạc giữa rừng đại thụ, nhỏ bé đến đáng thương.
Mộ Tuyết có đôi chút bực mình. Nàng nghe thấy nơi đó đã vang lên tiếng đánh nhau, chỉ là cố gắng đến mấy nàng cũng không nhìn thấy được rốt cuộc ai đang đánh với ai. Không những thế, những người phía trước còn liên tục lùi về phía sau, dồn ép khiến cho nàng càng lúc càng nép chặt vào người Nam Cung Hận.
Cảm nhận được thân hình săn chắc sau lưng, trước bụng lại là vòng tay chắc chắn của ai đó, lại thêm hơi thở nóng ấm mang theo mùi hương thoang thoảng liên tục phả xuống trán, Mộ Tuyết chỉ cảm thấy nhiệt độ gương mặt của mình đã gần đạt được đến chuẩn khiến cho nước có thể sôi. Lại còn có cảm giác nôn nao muốn biết chuyện gì đang xảy ra ở nơi chốn kia, càng khiến cho nàng gần như phát điên, tùy thời có thể công tâm hộc máu đương trường.
Đang lúc Mộ Tuyết lúng túng không biết làm gì, Nam Cung Hận lại bế xốc nàng lên, nhẹ nhún mình, thoắt cái đã yên vị trên một thanh xà nhà, khiến cho Mộ Tuyết không khỏi hò reo vạn tuế trong lòng một trận.
Lúc này lão nhân lạ mặt kia đang quyết đấu với Ứng Bạch Mi cùng Nguyên Viện. Nguyên Viện vốn tính tình cẩn thận, chỉ uống rượu do chính mình mang theo. Ứng Bạch Mi lại tu luyện Thủy Nguyệt Kiếm Pháp, vốn dĩ dụng nước như binh khí của chính mình, Bạch Anh Tửu Phiến có thể theo nước vào tàn phá cơ thể hắn, hắn cũng có thể dựa theo nước mà đưa chúng thoát ra ngoài một cách dễ dàng. Đó cũng là lí do tại sao hai người họ là hai kẻ duy nhất trong tầng lớp cao thủ trẻ tuổi còn có thể bay nhảy chiến đấu.
Võ công của lão giả quái dị vô cùng, chiêu thức không có gì đặc biệt, hoàn toàn chỉ dựa vào âm ba công phát ra âm thanh làm đối thủ chấn kinh một khoảng thời gian, nhân cơ hội đó mà ra tay hạ độc thủ.
Chỉ là nếu như đặt trong trường hợp đánh lén, đó sẽ là một tuyệt chiêu ám sát khó ai có thể phòng bị. Không may hiện tại lại là chính diện giao phong. Ứng Bạch Mi cùng Nguyên Viện đã có hiểu biết nhất định về lối tấn công của đối thủ, triệt để không để cho chính mình có một phút giây khinh suất.
Lão giả đánh một hồi vẫn không đưa được hai tên tiểu tử trước mắt rơi xuống thế hạ phong, liền biết chuyện tuyệt đối không thể kéo dài, bèn vận lực phóng ra một chưởng đánh bay Ứng Bạch Mi cùng Nguyên Viện, xoay người ngửa đầu hú lên một tiếng dài, vang vọng trong không gian như một con sói cô đơn đang triệu hoán bầy đàn của mình.
Hai người Ứng Bạch Mi Nguyên Viện vừa trụ lại thân thể, từ bên ngoài đã vang lên tiếng thét dài, ba đạo nhân ảnh từ bên ngoài phi thân bay vào, lần lượt đứng ở hai bên trái phải cùng phía sau lưng lão nhân kia, tạo thành một hình thoi chĩa mũi nhọn tấn công hướng về phía trước.
– La ma Bất Vị Xuyên, xú điểu Tiếu Tam Tiếu, Bích Diệp Đường hạ đường chủ Mộ Tâm Lăng! Giỏi cho bọn tà ma ngoại đạo các ngươi, dám cả gan đến làm loạn đại hội võ lâm đại hội lần này, rõ ràng là không để mặt mũi Vân Mộng Các ta vào đâu. Nếu đã đặt chân đến đây, các ngươi đừng hòng sống sót rời đi!
Vân Tử Phương sau khi khi nhận biết ba người vừa xuất hiện liền bước tới một bước, giận dữ chỉ tay mắng. Vân Tử Phương không hổ danh là một trong các đại tông sư của võ lâm, nội công thâm hậu khôn lường, lại nắm trong tay hiểu biết về huyệt vị vượt xa người khác, độc trong cơ thể dù chưa phá giải hoàn toàn nhưng cũng đã khá hơn những người khác. Mộ Tuyết lúc này đang ngồi trên xà nhà, nghe thấy danh xưng của ba người thoát ra từ miệng Vân Tử Phương cũng giật thót mình, trống ngực đập liên hồi không ngớt.
– Là người của ma giáo, bọn họ tới đây làm gì? Không lẽ…
Những người ở phía bên kia Tử Yên Phù Vân hai ngọn núi cao, bất kể thuộc về môn phái nào đều được nhân sĩ chính phái gọi chung là ma giáo, tiếp nhận sự chán ghét cùng khinh bỉ của võ lâm thiên hạ.
Trong mắt những con người sống trên vùng đồng bằng rộng lớn này, ma giáo từ lâu đã gắn liền với xấu xa, đau khổ cùng chết chóc. Nơi nào có đệ tử ma giáo xuất hiện, nơi đó đều không có một ngày an lành. Chỉ cần có một người thuộc ma giáo đặt chân lên dãy đất trung nguyên, liền sẽ bị đuổi cùng giất tuyệt, không chết không thôi.
Lần này bốn người kia lại cả gan xông thẳng lên Vân Mộng Các, lại còn nhằm ngay lúc nơi này đang tụ họp vô số nhân sĩ trung nguyên, là bọn chúng chán sống đi tìm chết ư?
Không thể nào.
Tất cả đều đã được lên kế hoạch. Tập trung đông người, tiệc tùng chè chén, rượu cùng độc dược, tất cả đều đã được dự tính từ trước, một âm mưu hoàn mỹ dùng để giăng lưới một mẻ cá lớn.
– Vân tỷ tỷ, làm gì nóng nảy như thế chứ, bọn ta chỉ đùa một chút thôi, các ngươi cũng còn chưa có chết mà. Tiếu Bất Tiếu ta vốn rất yêu hoa bình, đừng có nhảy cào cào lên như thế, sẽ dọa cho ta sợ đó nha.
Trung niên nam nhân đứng bên tay trái lão nhân xưng là Tiếu Bất Tiếu, cười cợt vung vẫy đôi tay gầy guộc đang tạo dáng lan hoa chỉ, nháy mắt đá lông nheo với Vân Tử Phương, khiến nàng một trận đỏ mặt tía tay vì tức giận.
– Tiếu Bất Tiếu tên bất nam bất nữ nhà ngươi, đừng tưởng với bốn người các ngươi thì có thể cả gan ở đây làm loạn. Vân Tử Phương ta cùng chúng đệ tử liều chết cũng có thể tiễn cả bốn ngươi các ngươi đi xuống suối vàng. Khôn hồn thì mau đưa thuốc giải ra đây!
– Thuốc giải? À, đương nhiên sẽ đưa. Đưa xong chúng ta cũng sẽ ngoan ngoãn rời khỏi đây, chỉ cần các ngươi đưa cho bọn ta một thứ là được…
Tiếu Bất Tiếu vừa cười vừa nói, lả lướt lượn một vòng xung quanh chính điện, ngả ngớn dựa vào vai một nam nhân vai hùm lưng gấu gần đó. Y gục gặc cái cằm dài nhọn, tay vuốt ve một lọn tóc rũ xuống bên vai, đôi mắt hẹp dài quỷ dị híp lại, nhìn thẳng lên đài cao, khóa chặt tiểu Nam Thành lúc này đang phục bên cạnh Ngụy Hoằng.
– Đứa trẻ cuối cùng của Trương gia Vạn Kiếm Sơn Trang. Có được nó, bọn ta liền lập tức rời khỏi, thuốc giải cũng sẽ tới tay các ngươi.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
22 chương
73 chương
10 chương
24 chương
100 chương