Vấn tâm vấn thiên

Chương 43 : Bạch anh tửu phiến

Bọn người Lưu Sở Ca cuối cùng cũng đuổi kịp tới nơi, mang theo Mộ Tuyết cùng nhau quay trở về. Đại hội tuyển chọn võ lâm minh chủ đã kết thúc, Nhan Vấn Thiên chiến thắng, trở thành tân võ lâm minh chủ. Minh Tú vì lo lắng cho an nguy của Mộ Tuyết nên không tiếp tục thượng đài so đấu, cùng Nam Thành và bốn người còn lại đi tìm nàng. Điều đó làm Mộ Tuyết ân hận cùng tiếc nuối vô cùng. Sau khi công bố người kế vị chức minh chủ, tất cả mọi người lúc này đều đang tụ tập ở Vọng Vân Điện mở tiệc rượu ăn mừng. Tám người Mộ Tuyết cũng không ngoại lệ, cùng tụ tập tiến về nơi đó. Vọng Vân Điện cao lớn tráng lệ nằm ngay trung tâm Vân Mộng Các. Từ phía xa xa, đã có thể thấy vô số đèn lồng được thắp sáng, chiếu rọi trên nền trời màu đen. Mộ Tuyết ước tính, Vọng Vân Điện này ít nhất cũng lớn bằng một nhà thi đấu đa năng ở hiện đại. Những nữ đệ tử Vân Mộng Các liên tục đi đi lại trên con đường nối từ Vọng Vân Điện đến bếp ăn, gọi là Mặc Ngọc Trai. Dáng người mảnh mai được bao bọc bởi chiếc áo váy hồng nhạt rũ dài quét đất, tóc vấn đơn giản bởi một cây trâm bạch ngọc, làm tỏa sáng gương mặt thanh tú kiều mỵ, khiến không biết bao nhiêu đấng nam tử phải say lòng mỗi khi vô tình nhìn thấy. Các nàng cứ thế xếp thành hàng liên tục di chuyển. Có người đỡ lấy khay chứa thức ăn, có người mang theo vài bầu rượu, cứ khoảng sáu người lại có một tiểu nha đầu khoảng hơn mười tuổi tay xách lồng đèn đi theo soi sáng. Đoàn thiếu nữ thướt tha yểu điệu lướt đi trong gió, xinh đẹp như tiên nữ trên chốn thiên đình. Đám người Mộ Tuyết sải bước bên cạnh những nữ đệ tử Vân Mộng Các, cùng tiến vào Vọng Vân Điện. Bên trong lúc này đã sáng rực ánh nến, mùi rượu cùng thức ăn thơm lừng tràn ngập tức phía khiến con người ta bất giác liếm miệng thèm thuồng. Ngụy Hoằng cùng Quỷ Diện tiên sinh lúc này đang ngồi ở trên một bục đài cao, bên cạnh là chưởng môn các đại môn phái cùng gia chủ các đại thế gia. Đám người Mộ Tuyết không muốn rắc rối, chọn đại một bàn trống nơi góc trái Vọng Vân Điện ngồi vào. – Vân Mộng quả nhiên là Vân Mộng, đã bước vào nơi đây giống như đang lạc trong cõi mộng vậy. Cảnh đẹp bồng lai, tiên nữ dao trì, có thể đến đây thăm thú một lần quả không hổ kiếp sống một đời của Lưu Sở Ca ta. Lưu Sở Ca xòe quạt phe phẩy, mắt đăm đăm nhìn ngắm nữ đệ tử Vân Mộng Các đang dọn đồ ăn ra một bàn cạnh đó, ai oán thở dài. Yên Hoa nghe vậy không nói gì, chỉ hừ một tiếng, không thèm đếm xỉa tới kẻ phong lưu kia, quay đầu sang hỏi han Mộ Tuyết. – Tuyết Nhi, muội không sao chứ? Gương mặt đột nhiên xanh xao, hay là trúng gió? Mộ Tuyết từ lúc nãy đến giờ vẫn chìm đắm trong suy tưởng miên man, càng nghĩ càng thấy tương lai không có một đường nào tuyệt đối an toàn, làm nàng có chút không chấp nhận được, tinh thần có hơi sa sút. Yên Hoa vừa nói vừa áp bàn tay nhỏ vào trán nàng, lo lắng nghi hoặc. – Không nóng. Tuyết nhi, muội cảm thấy khỏe không? Hay là chúng ta rời khỏi đây, ta sẽ bảo các cô nương Vân Mộng Các mang đồ ăn đến phòng riêng cho chúng ta. – Muội không sao, Yên Hoa tỷ, không nên quá lo lắng, một chút muội liền khỏe ngay thôi. Mộ Tuyết cười phất phất tay, tiếp lấy chén trà từ Tam Nguyệt. So sánh với Yên Hoa lúc nào cũng rộn chuyện, Tam Nguyệt nội tâm cùng chu đáo hơn hẵn. Mộ Tuyết cũng rất thích đôi tỷ muội này. Yên Hoa cùng Tam Nguyệt là hai chị em song sinh, có lẽ là khác trứng, Mộ Tuyết nghĩ vậy, bởi lẽ hai chị em dù trông khá giống nhau nhưng không tới nỗi giống như hai giọt nước không thể phân biệt. Tính tình của Yên Hoa cùng Tam Nguyệt cũng là hai cực trái ngược nhau. Tam Nguyệt ôn nhu nội liễm bao nhiêu, Yên Hoa lại nhiệt tinh phóng khoáng bấy nhiêu. Bất quá cả hai đều rất tốt bụng, đầy lòng trượng nghĩa sẵn sàng bênh vực kẻ yếu. Sau khi đồ ăn đã được bày ra trên tất cả các bàn bên trong Vọng Vân Điện, chưởng môn Vân Mộng Các Vân Tử Phương liền đứng dậy hắng giọng ho khan vài cái, tay cầm một chung rượu hướng quần hùng võ lâm mỉm cười thi lễ. Mộ Tuyết cũng theo mọi người lao nhao đưa ly rượu trong tay lên trước mặt, những lời của Vân Tử Phương rất nhanh chóng lọt từ tai phải sang tai trái, sau đó lao thẳng ra khỏi não nàng, trốn đi bặt tăm. Vân Tử Phương vừa dứt lời, mọi người trong Vọng Vân Điện liền cười ồ lên, nhao nhao tiếp lời phụ họa, sảng khoái ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay. Mộ Tuyết cũng không ngoại lệ, hơn nữa còn tỏ ra vui mừng không kém, bộ dạng sầu mi ưu phiền lúc nãy đã vất đi tận xứ nào “Ha ha giờ lành cuối cùng cũng đến, sắp được ăn rồi!” Bất quá chén rượu vừa đưa lên môi, một câu nói lúc nãy từ miệng nữ đệ tử Vân Mộng Các đột nhiên xẹt ngang, đánh một hồi chuông cảnh báo trong đầu Mộ Tuyết. – Không được uống! Nàng vất bỏ ly rượu, tiện tay hất luôn hai chung rượu của Yên Hoa Tam Nguyệt nhị nữ đang ngồi cạnh bên. Mọi người lúc này cũng khựng lại sững sờ nhìn nàng. Mộ Tuyết mắt đảo quanh bàn, nhìn thấy đám người Lưu Sở Ca còn chưa ai uống liền cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ là trống ngực của nàng vẫn còn đập liên hồi. – Tuyết nhi, chuyện gì vậy? Nam Cung Hận nhíu mày nhìn lại chung rượu còn cầm trong tay, ba người nam nhân còn lại âm trầm nhìn nhau, chỉ có Yên Hoa khó hiểu hỏi lại Mộ Tuyết. Bất quá không đợi Mộ Tuyết trả lời nàng, phía trên bục cao kia đã vang lên tiếng cảnh báo như sét đánh ngang tai của Ngụy Hoằng. – Rượu có độc! Tiếng “keng keng” của đồ gố sứ va chạm mạnh cùng mặt đất vang vọng khắp Vọng Vân Điện. Không may đã trễ, số người dùng rượu đã vượt quá phân nửa, hơn nữa đại đa số đều là cao thủ trên giang hồ, còn lại chỉ là hạng tiểu bối tôm tép. Vốn dĩ trên giang hồ có một qui tắc bất thành văn, khi tham gia các bữa tiệc cùng trưởng bối, những kẻ như Mộ Tuyết chỉ có thể đợi những người đó dùng xong thì mới đến lượt mình. Cũng bởi vì vậy mà lần này bọn tiểu tử hắn mới may mắn nhặt lại một cái mạng. Từng tiếng rên đau đớn dần dần lan tỏa khắp Vọng Vân Điện, mang theo kinh hoảng nhanh chóng áp bức tinh thần, khiến mọi người trở nên rối loạn không kịp trở tay. Một số người đã ngã gục tại chỗ, còn lại một số ít có nội lực thâm hậu đang vận công đẩy chất độc đi ra ngoài. Nam Cung Hận đưa chung rượu lên mũi khẽ hít một hơi, không khỏi nhíu mày nghi hoặc. – Rõ ràng chung rượu này không có điều gì bất thường, mùi vị không có gì biến đổi hay khác lạ, rốt cuộc là loại độc gì. Mọi người cũng làm theo Nam Cung Hận, cẩn thận đánh giá chung rượu trên tay mình, nhưng vẫn không tìm ra điểm khác thường, liền quay sang nhìn Mộ Tuyết tìm câu trả lời. Mộ Tuyết lúc này đag châm cứu bức độc cho một người gần đó. Lúc này trái tim nàng vẫn còn đập loạn sợ hãi. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy người khác dụng độc hại người, hơn nữa nạn nhân còn suýt bao gồm cả bản thân trong đó. Ngay tại đại hội võ lâm lại dám đi hạ độc với quần hùng trên thiên hạ, rốt cuộc là kẻ nào lại có gan to tày trời đến như vậy? – Đây là Bạch Anh Tửu Phiến, một loại độc không màu, không mùi, không vị. Bất cứ ai trúng phải loại độc này, nếu võ công không đủ cao, trong vòng ba nhịp thở, lập tức vong mạng. Mọi người hít một ngụm khí lạnh vào người, sợ hãi nhìn lại ly rượu trên tay, nếu lúc nãy Mộ Tuyết không kịp ngăn cản, rất có thể bây giờ tại nơi đây đã có sáu cái xác không hồn. – Trên đời này có loại kỳ độc như vậy sao? Yên Hoa đẩy bình rượu trên bàn ra xa khỏi tầm mắt mình, giọng nói run run, có chút không tin hỏi. – Có. Bất quá điều kiện sử dụng cũng không dễ dàng. Bạch Anh Tửu Phiến khi kết hợp cùng rượu mới có thể phát huy độc tính của mình. Nếu không cũng chỉ là đồ bỏ đi. – Tuyết nhi, nếu đã không màu không mùi không vị, làm sao mụi phát hiện ra được trong rượu có độc? Mộ Tuyết nhẹ nhàng rút ngân châm ra khỏi người một thanh niên đang ngất xỉu gần đó, nhìn giọt máu đen đọng lại trên đầu châm, ánh mắt thoáng mông lung nhớ lại thời gian nàng sống chết học tập những loại kỳ thư trong Bách Thảo Đường. Trên đời này, không có sự cố gắng nào là bỏ đi. Ít nhất lần này đã chứng minh được, công sức nàng học tập bảy năm không phải là uổng phí, chính nó đã cứu nàng một mạng. Bách Thảo Đường được xem là đại thư viện của các loại y thư. Kiến thức về các loại độc dược gần như được tập trung đầy đủ tại đó. Chỉ cần tốn chút công tìm tòi, nhất định thu được hiệu quả ngoài ý muốn. Mà kiến thức về Bạch Anh Tửu Phiến, cũng là một thứ ngoài ý muốn đó. – Bạch Anh Tửu Phiến, bề ngoài trông giống như một phiến đá vôi nhỏ bằng một đầu ngón tay, chỉ có thể tan trong rượu. Đặc biệt, khi hòa chung cùng rượu, nó sẽ khiến cho tửu vị trở nên thơm nồng gấp năm lần bình thường. Lúc nãy trong lúc chư vị đệ tử Vân Mộng Các đem rượu lên, muội vô tình nghe được một vị tỷ tỷ nói “Lần này khách đến thật đông, đến cả rượu chúng ta ủ chưa được nửa năm cũng phải đem hết ra”. Mọi người thì ngửi lại bình rượu trên bàn xem, dù là rượu đã ủ được một hai năm cũng chưa đạt được hương vị nồng đến như vậy, đừng nói chi chỉ là rượu mới ủ được nửa năm. – Vậy nên muội mới nghĩ đến Bạch Anh Tửu Phiến? – Đúng vậy. Mộ Tuyết nghiêm trọng gật đầu. Nàng sải bước liên tục châm cứu giải độc cho người này đến người kia. Tiểu Nam Thành lúc này đã đến bên Ngụy Hoằng, hộ pháp cho Tần Thành vận công giúp gia gia bức động. Đám người Nam Cung Hận lại bao vây xung quanh Mộ Tuyết, trầm trọng nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Mộ Tuyết hiện tại đang châm cứu cho một người quen cũ, các chủ Trọng Thiên Các Thẩm Khang Nhân. Người này xem ra võ công không tệ, vẫn còn có thể duy trì không ngã quỵ. Nàng gật đầu với y xem như chào hỏi, trong thời điểm nguy cấp thì không cần bàn đến đám lễ tiết nhỏ nhặt ấy nữa, trực tiếp vung tay phóng ngân châm điểm lên những huyệt vị trọng yếu trên người Thẩm Khang Nhân, giúp y thông qua huyệt đạo bức độc ra ngoài. Yên Hoa cùng Tam Nguyệt mỗi người cũng đều nhận lấy một lọ dược từ tay Mộ Tuyết, tản ra khắp Vọng Vân Điện phân phát cho những người trúng độc. Mộ Tuyết đi một vòng châm cứu, mồ hôi lúc này đã lăn dài trên gương mặt trắng hồng, bất giác không biết từ lúc nào đã đi đến trước mặt đám người Nhan gia. Nhan gia lúc này có khoảng bảy người bị trúng độc, Nhan Vấn Tâm cùng Nhan Vấn Thiên cũng ngoại lệ. Nhìn bọn người Nhan gia trước mặt, Mộ Tuyết có chút chùng bước. Nói thật lòng, nàng không hề muốn ra tay trợ giúp cho đám người đó, đặc biệt là hai huynh muội Vấn Tâm Vấn Thiên. Mộ Tuyết hiểu rõ, Bạch Anh Tửu Phiến này chưa bá đạo đến nỗi có thể giết chết được cặp nhân vật chính do tác giả bảo hộ, nhưng nàng vẫn còn có chút khúc mắt trong lòng. – Tuyết nhi, nếu thấy mệt thì tạm nghỉ một chút đi. Nam Cung Hận đặt bàn tay lên vai gầy của Mộ Tuyết, truyền một luồn nội lực ôn nhu tinh thuần vào cơ thể nàng. Hắn từ nãy đến giờ vẫn bảo vệ bên cạnh nàng. Sự do dự tránh né của Mộ Tuyết đối với Nhan gia cũng không thoát khỏi ánh mắt của hắn. Liếc nhìn về phía Nhan gia, “Xem ra vẫn chưa có chết được, thôi thì cứ cho bọn họ đợi người khác đến cứu đi”, Nam Cung Hận vừa nghĩ vừa dìu Mộ Tuyết đến một bên ngồi xuống. Giữa một đám người Nhan gia xa lạ không hề có tí dây mơ liên quan gì đến bản thân cùng con cún nhỏ trước mắt, Nam Cung Hận luôn hiểu rõ lựa chọn của chính mình. Chỉ là chưa kịp Mộ Tuyết ngồi xuống, tim Mộ Tuyết đã thoắt cái lạnh đi bởi một tràng cười sắc lẽm băng hàn, khiến cho người ta chỉ có cảm giác hít thở không thông mỗi khi nghe thấy. Nam Cung Hận chưa kịp giúp Mộ Tuyết phong bế thính giác, nàng đã cúi mình ói ra một nhúm máu, lâm vào hôn mê. Trước khi bất tỉnh nhân sự, Mộ Tuyết chỉ thoáng nhìn thấy một thân ảnh màu đen từ bên ngoài lao thẳng vào trung tâm Vọng Vân Điện, nhanh như một tia chớp. Tiếng cười rét lạnh thấu xương vẫn không chấm dứt, liên tục tra tấn những kẻ tiểu bối nội công thấp kém. “Âm công thật lợi hại” Không kịp nhìn mặt người vừa đến, Mộ Tuyết chỉ kịp suy nghĩ một điều, liền nhắm mắt ngã quỵ trong lòng Nam Cung Hận, hôn mê bất tỉnh.