Vấn tâm vấn thiên

Chương 16 : Nhất tiếu khuynh thành (thượng)

Mộ Tuyết một bụng tức khí trợn mắt như hung thần ác bá nhìn tiểu khất cái đang run rẩy, nghiến răng nghiến lợi: – Là ngươi lúc nãy đẩy ta vào bồn cá? Tiểu Bảo hướng tiểu khất cái gầm lên một tiếng hát đệm: “Là ngươi?” – Ta… ta… ta… Tiểu khất cái lúc này đã nước mắt nước mũi lấm lem hết toàn bộ khuôn mặt. Mộ Tuyết không xem vào mắt, nàng cho tay vào trong tay áo, moi ra thêm một chú cá vàng đang ngoe nguẩy, đưa đến trước mặt hung thủ. – Ta gì? Phải? Hay không phải? Tiểu Bảo lại nhe răng tặng thêm một câu đệm: “Phải hay không phải?” Tiểu khất cái có lẽ đã sợ đến mức thần trí hoảng loạn, khóc òa lên trả lời, tiếng có tiếng không chìm theo tiếng nấc. – Ta… là ta… c… công tử,… ta không cố ý…. Huhu, tha cho ta đi…. huhu Mộ Tuyết hài lòng đánh một ánh mắt cho Tiểu Bảo khen ngợi “Hổ con, làm khá lắm”. Tiểu Bảo híp mắt nhìn về phía nàng, ý trả lời “ Quá khen. Ta vốn là Tiểu Bảo anh tuấn tiêu sái thông minh tuyệt đỉnh. Bổ sung, ta đã có thể cưới vợ sinh hài tử, không phải hổ con” Mộ Tuyết nhìn lại tiểu khất cái đang khóc lê hoa đái vũ dưới đất, phần nào lửa giận cũng theo đó mà vơi xuống. Thở dài, nàng vốn đại nhân đại lượng, bỏ qua cho hắn vậy. Đang định mắng tiểu khất cái vài câu rồi thả hắn đi thì một tiếng la oai oái lại náo động một góc trời. Đang định quay đầu lại xem có chuyện gì thì một thân ảnh khác lại lao đến với tốc độ điện xẹt, lần thứ hai tông Trương nhị tiểu thư lăn quay vào gánh rau gần đó. Người vừa mới tới không màng đến lão hổ đang tròn mắt trước mặt, lao đến giật từ trên tay tiểu khất cái một miếng ngọc bội, khóc như chết cha chết mẹ. – Mẫu thân của ta ơi! Rốt cuộc cũng tìm được ngươi! Ngươi mà mất đi thì da của ta chắc hẳn cũng không còn, tạ ơn ông trời, thật là may mắn! Thiếu niên khoảng mười lăm tuổi đó cứ ôm ngọc bội trong tay mà lảm nhảm, không màng đến người đến xem xung quanh đang im lặng thức thời từ từ lùi ra, không hề cảm thấy nhiệt độ không khí bao quanh đột nhiên giảm xuống, cũng không hề nhìn thấy lão hổ vừa dùng miệng cắp lấy cổ áo tiểu khất cái lôi đi, vừa tặng cho hắn ánh mắt đồng tình thương hại. Giữa đường phố tấp nập nơi trung tâm Tương Thành đột nhiên hiện lên một khoảng trống. Ác linh tỏa ra bốn phía Sát khí bao trùm khắp nơi Quỷ đầu hiện hồn hú gọi thê lương Diêm vương đại nhân từ từ hiển thế. Không khí yên lặng vang vọng mồn một tiếng thét của hai người. – Ngươi có mắt không hả? Đường có hàng trăm người, sao cứ tông vào ta là sao hả? – Ta… ta chỉ tông phải ngươi một lần… – Bà đây không ra uy ngươi tưởng bà đây dễ chọc sao? Hả? Một lần ta nhịn, đằng này hai lần. Hai lần! – Ta… không có… – Ta im lặng người liền tưởng ta là thỏ, muốn khi dễ liền khi dễ sao? – Ta… không… khi.. – Ngươi cho ta ăn cá! Ta không nói gì, ngươi lại cho ta nhai rau! Muốn gì? Muốn ăn đấm hả? – Ta…. Xen lẫn vào đấy là tiếng binh binh bốp bốp vang lên cùng tiếng kêu cha gọi mẹ thảm thiết của ai đó… * * * Mộ Tuyết vừa ra khỏi cơn điên hiện đang gãi đầu áy náy nhìn thiếu niên đang được gia nhân chăm sóc trước mặt. Ho khan vài tiếng, Trương nhị tiểu thư quyết định gia tăng độ kiên cố của da mặt. – Lưu huynh, ta… người không biết không có tội, mong huynh tha thứ. Chỉ thấy thiếu niên kia xua tay cười cười. – Cũng là lỗi của ta, không nhìn trước nhìn sau tông phải tiểu đệ. Không sao. Không nên tự trách. Ngươi nói thế ta càng thêm hổ thẹn. Mộ Tuyết vờ đưa tay gãi đầu nhưng thực tế là để che mặt. Quá xấu hổ rồi. Người này cư nhiên lại là Lưu Sở Ca, hòn ngọc báu trong tay Lưu Yên, lão quan trùm của Tương Thành. Nói Lưu Sở Ca ra tay hãm hại nàng, ai tin chứ? Nói ngược lại thì hiển nhiên hơn. Ai cũng biết Lưu Sở Ca tuy còn nhỏ nhưng đã thể hiện tài năng trời phú, lại thương người bênh vực kẻ yếu, chỉ mới mười lăm tuổi đã bước vào hàng ngũ thiếu niên kinh tài tuyệt diễm. Hôm nay Lưu Sở Ca đang trên đường đi dạo thì gặp phải tiểu khất cái trộm đi ngọc bội gia truyền, bèn hớt hãi đuổi theo, không ngờ lại đụng phải hung thần la sát, rước họa sát thân. Hung thần la sát là Mộ Tuyết. Họa sát thân cũng là Mộ Tuyết. Lưu Sở Ca sau khi được hạ nhân sửa soạng quần áo chỉnh tề xong lại nhìn Mộ Tuyết đầy vẻ có lỗi làm nàng càng thêm hổ thẹn cúi đầu. Cũng không có gì nhiều, không có gì quá đáng, chỉ là nắm đứt vài sợi tóc, xé rách áo ngoài, đấm vào mặt một đấm, đá vào bụng một đá, siết cổ vài giây… Bụng Mộ Tuyêt thầm tụng kinh boong boong cầu nguyện. – Xem ra quần áo như vầy không thể về nhà, ta và đệ như vậy xem như có duyên, tìm một chỗ nào đấy thay quần áo chỉn chu rồi cùng nhau uống rượu tâm tình đã. Lưu Sở Ca sảng khoái khoát vai nàng, lấy tay vỗ vỗ đầu. Mộ Tuyết chưa kịp điều chỉnh tâm tình theo biến hóa của kẻ trước mặt, chỉ kịp “A” một tiếng đã bị thiếu niên mười lăm tuổi sức xuân phơi phới lôi đi.