Vấn tâm vấn thiên

Chương 15 : Thề không ăn cá vàng!

Mộ Tuyết vận nam trang lọt thỏm giữa cái bàn lớn chất đầy thức ăn. Nàng cũng không thèm để ý hình tượng mà ngốn đầy một họng thịt gà, tay này cầm bánh bao nhân thịt, tay kia cầm đũa liên tục gắp thức ăn cho tiểu Nam Thành. – Thành nhi, ăn, cải rất ngọt. – Vâng ạ. – Thành nhi, ăn, cá rất tươi. – Vâng ạ. – Thành nhi, ăn, thịt không béo. – Vâng ạ. … Chốc lát, bát trước mặt tiểu Nam Thành đã dâng lên tận mũi, mặc cho tiểu soái ca ra sức như thế nào vẫn không có dấu hiệu vơi đi. Các nam tử Phục Hổ trại gật gù híp mắt. – Tiểu Tuyết nhi rất biết cách nuôi con. Có một đôi đũa đang tung hoành đột nhiên ngưng lại. Ai đó vẫn tiếp tục chiến đấu với đồ ăn không lời ca thán. Mộ Tuyết giật giật khóe miệng thu hồi lại vũ khí, yên phận xử lí cái bao tử của mình. Từ lúc lọt vào thế giới này, đây là lần đầu tiên Mộ Tuyết được ăn trọn vẹn một bữa ăn đúng nghĩa. Chép miệng thích ý vỗ bụng, Trương nhị tiểu thư vừa xỉa răng vừa uống trà vừa nghe thiên hạ bát quái. Vạn cổ chí kim, nhu cầu thông tin này nọ của con người vẫn không hề thay đổi. Trao đổi thông tin qua lại trở thành phương thức để con người dần nhận thức cuộc sống xung quanh. Chỉ ngồi có mấy phút mà Mộ Tuyết đã thu được cả rổ thông tin trên đời. Nào là tân trạng nguyên năm nay tài giỏi ngút trời xanh. Nào là hôm qua tam tiểu thư Uy Viễn tiêu cục bỏ nhà theo trai. Nào là mụ Ngô đầu đường chuyên bán cá ươn. Nào là tiểu Hắc nhà lão Lý đẻ lứa mới rồi. Đang lúc Mộ Tuyết đang ngụp lặn giữa hằng hà sa số thông tin trên trời dưới đất thì thêm một đoàn người khác tiến nhập tửu lâu. Đoàn người này bận một loại trang phục giống nhau như đồng phục thời hiện đại: Áo màu thanh thiên tay dài phiêu đãng, đầu đội ngọc quan, thắt lưng đeo bội kiếm, được dẫn đầu bởi một thanh niên tuấn lãng khoảng mười tám tuổi. “Biệt đội trai đẹp!” Mộ Tuyết thầm cảm thán vừa nhìn trân trân không rời mắt khỏi tập hợp những phần tử xinh đẹp đó. Bên cạnh là tiếng thì thầm giải thích của Yến Thanh. – Là chúng đệ tử Kiếm Vũ Môn. Kẻ đi trước là Từ Thúc Nguyên, đệ tử đắc ý nhất của chưởng môn Kiếm Vũ phái. Từ Thúc Nguyên, nàng biết người này, là một trong những thiếu niên anh hùng của giang hồ lúc bấy giờ, đồng thời cũng chính là một vì sao nam phụ chết mở màn trong vạn vạn vì sao. Ai kêu hắn ngu dại thương ai không thương, thích ai không thích, lại đi tranh giành nữ chính với nam chính chứ. Chết là đáng. Chỉ tiếc cho gương mặt đẹp trai kia. Mộ Tuyết cắn cắn môi nhìn Từ Thúc Nguyên đầy vẻ tiếc hận. – Xem ra là vừa từ Vạn Kiếm gia trang trở về. Yến Thanh thì thầm. Chuyện Vạn Kiếm gia trang bị diệt môn đã kinh động đến toàn bộ võ lâm. Trên đường đi bọn họ không ngừng gặp phải người từ các môn phái, thế lực trên giang hồ đi rồi lại về, qua lại tấp nập trên đường. Bồ câu thì phóng vèo vèo trên đầu, tín hiệu cũng theo đó mà liên tục bay chíu chíu trên trời xanh. Hòa cùng không khí cuối năm của người dân quanh đây, vui như trẩy hội. Chỉ thấy một nam tử mặc giáp ngắn màu đen, bao quanh áo trong màu đỏ đứng dậy hướng đến Từ Thúc Nguyên chắp tay ôn quyền. – Từ huynh đệ, gặp mặt. Từ Thúc Nguyên nhã nhặn mỉm cười, lễ độ chào lại. – Nguyên huynh, gặp mặt. Sau đó theo lời mời của vị Nguyên huynh kia dẫn đoàn người ngồi vào bàn. Người này Yến Thanh trước đó đã nói về thân phận của y. Đó là Nguyên Viện, người của Tử Diện Đường. Sau khi chào hỏi khách sáo vài câu thì chủ đề chính nhanh chóng được bóc vỏ. Mộ Tuyết cũng nhanh chóng vào nghề vểnh tai lên nghe. – Từ huynh đệ ở phương Bắc xa xôi lần này vượt ngàn dặm đến đây hẵn là vì chuyện của Vạn Kiếm gia trang? – Nguyên huynh đoán không sai. Chuyện kinh động như vậy Kiếm Vũ môn cũng không thể ngồi yên, gia sư bèn ra lệnh cho tiểu đệ nhanh chóng đến đây xem xét sự tình. – Không biết Từ huynh đệ có tìm ra manh mối gì không? – Tiểu đệ bất tài, không thể đoán được hung thủ là ai, không biết Nguyên huynh thì sao? – Thật đáng hổ thẹn, hung thủ cũng chỉ là nghi ngờ, không dám khẳng định., lại càng không thể xác định nguyên do… – Có thể là cướp tài bảo. Nghe tin từ Trọng Thiên Các ở Tương thành, Vạn Kiếm gia trang không những toàn gia bị diệt, gia sản từ trên xuống dưới đều không cánh mà bay. – Giết hơn trăm mạng người chỉ để cướp tài bảo, kẻ này tâm địa cũng thật quá tàn nhẫn. – Cũng có thể là để che đậy cho nguyên nhân thật sự, không biết Nguyên huynh lí giải thế nào. “Khụ khụ” Mộ Tuyết ho khan. Tài bảo không phải bị cướp, là do nàng cùng tiểu Nam Thành một trâu hai hổ gom hết về đem giấu trong mật thất, không ngờ lại khiến nhân sĩ võ lâm đoán già đoán non như thế. Kệ bọn hắn, xem như tung hỏa mù cho bọn ngươi thỏa chí chơi trò làm thám tử. Hai con cáo già cứ thế thăm dò lẫn nhau. Người giang hồ mang tiếng xưng huynh gọi đệ, ôn tồn lễ nghĩa thế kia nhưng có mấy người thực tâm đối đãi với nhau. Mộ Tuyết chán nản chống cằm thu hồi ra đa nghe lén. Xem ra những người này đã dần truy ra manh mối Trương gia bị diệt. Chỉ là Huyết Khô Lâu, họ chịu chia sẻ thông tin cho nhau sao? Sức hút của báu vật mạnh còn hơn cả nam châm với sắt. Tham tài luyến bảo mà nghi kỵ nhau cũng là chuyện thường. Thấy Mộ Tuyết mất hứng cầm đũa gõ chén vô cùng mất hình tượng, Yến Thanh bèn sai lão hổ Tiểu Bảo bồi nàng dạo chơi quanh đây khiến Mộ Tuyết cảm kích không thôi, thiếu chút nữa đã tặng cho hắn một nụ hôn nồng thắm. Tiểu Nam Thành không đi, xem ra hắn muốn nghe thêm tin tức xung quanh chuyện này. Nàng cũng không cưỡng ép, xoa đầu tiểu Nam Thành đầy yêu thương, Mộ Tuyết dẫn theo Tiểu Bảo tung tăng chạy ra cửa, không quên gọi với lại: – Thành nhi ở đây ngoan! Ta sẽ mua kẹo về cho đệ ăn! * * * Trên con dường tấp nập hàng quán cùng người qua lại, nổi bật lên một tổ hợp người và thú. Lão hổ to lớn uy phong chậm rãi bước từng bước, bên cạnh là một tiểu nam hài vận trường bào màu tím, gương mặt trắng trẻo bầu bĩnh hồn nhiên toát lên ánh cười. Mộ Tuyết ngó nghiêng đầu thăm thú cảnh phố phường. Người dân ở nơi trung tâm có khác, thấy lão hổ cũng không tỏ ra quá sợ hãi, chỉ là tránh đường tạo khoảng cách nhất định mà thôi, xem ra là đã quen với cảnh gặp phải kỳ nhân dị sĩ trên đường. Đang thích ý chọc chọc mấy con cá vàng trong bể trưng bày thì một tiếng hô vang lên, sau đó nàng bị một thứ gì đó lao vào với vận tốc cực nhanh, chỉ thấy trời đất nghiêng ngả, hài tử Mộ Tuyết anh dũng lộn đầu té thẳng vào bồn chứa cá. Vất vả ngoi đầu dậy, Mộ Tuyết máu dâng lên não phun ra một con cá trong miệng, tức khí hét lên. – Tiểu Bảo! Bắt hắn! Không thì từ nay về sau ta cho ngươi ăn cá! Lão hổ không muốn suốt đời bị cho ăn cá, gầm lên một tiếng rồi phóng nhanh tới trước vồ lấy hung thủ. Dưới chân lão hổ lúc này là một tiểu khát cái mặt xanh không còn giọt máu đang trợn trừng mắt nhìn cái miệng lởm chởm răng trước mặt. Tiểu Bảo khịt mũi gầm gừ. Mũi hổ rất nhạy. Vậy nên ngươi mau ngừng tè, không ta một phát cắn nát đầu ngươi. Khủng bố khứu giác ta vừa thôi chứ tiểu tử! Không một ai chú ý đến tiếng lòng lão hổ, chỉ thấy một nam hài oán khí đầy trời giũ lấy quần áo ướt sũng bước ra khỏi bồn cá, vừa với tay quăng mấy con cá vàng ra khỏi người vừa hùng hổ tiến tới, ánh mắt căm hận nhìn trừng trừng tiểu khất cái đã bay mất một nửa hồn phách.