Vạn sự thiếp vi tiên
Chương 7 : Lần đầu giao chiến
Nghe thấy Quân Trình Văn có chút tức giận chất vấn Khuynh Uyển, Quân Đường Dương thoáng sầm khuôn mặt, nhất định là kiếp trước ông nghiệp chướng quá nhiều, cho nên kiếp này mới có thể sinh ra hai thằng con trai như vậy.
Một đứa cả ngày chơi bời lêu lổng, một đứa mỗi ngày gây chuyện thị phi.
“Ngọc Khuynh Uyển!”
“Trình Văn, chú ý lời nói của con.”
“Cha, hài nhi chỉ muốn thay đại nương dạy dỗ con dâu mới vào cửa này thôi, hừ, mới vào ngày đầu tiên tựa như chỗ này không có người, ngày sau còn hơn, đại nương, ngài nói có đúng hay không?”
“Con dâu của ta chính ta sẽ quản giáo, anh chỉ cần quản giáo tốt những oanh oanh yến yến kia của anh là được.”
“A, được rồi , xem cơm này con cũng khỏi phải ăn, ba đấu một, con nhận thua.”
Dứt lời đứng dậy liền chuẩn bị rời đi, nhưng lúc này, vẫn không nói chuyện Lạc Diễn lại đột nhiên để đũa xuống đứng lên.
“Sợ là đại ca trách lầm đệ muội rồi.”
“Hả? Trách lầm? Cô nói thử xem tôi tránh lầm thế nào? !”
” Lúc muội còn rất nhỏ Ama muội liền mời ma ma trong cung tới dạy muội quy củ, ăn không nói ngủ không nói, những điều này Khuynh Uyển đã tạo thành thói quen.”
“Hừ, đừng mang bộ dạng Ngọc Vương Phủ của cô đến tướng phủ !”
Lạc Diễn vẻ mặt nghi hoặc
” Lễ giáo bình thường nhà nhà đều như thế, ý của đại ca chẳng lẽ là. . . Thứ cho đệ muội thật sự không dám tự mình ngông cuồng tính toán.”
“Cô. . . . . .”
“Được rồi, chỉ biết để cho tôi mất mặt!”
Quân Đường Dương nặng nề để đũa xuống, đứng dậy rời phòng ăn, Liễu Nhạn Khanh tự nhiên cũng đi theo ra, Lạc Diễn khóe miệng gợi lên một chút nụ cười thản nhiên.
“Đại ca, từ từ hưởng dụng, Khuyết nhi, chúng ta trở về phòng.”
“Dạ, tiểu thư.”
Quân Trình Văn trong khoảng thời gian ngắn cũng tìm không được lý do từ chối, chỉ có thể tức giận đứng tại chỗ nhìn hai người bọn nàng rời đi, đánh một quyền trên bàn, thật vất vả hôm nay cha cho gọi hắn cùng nhau dùng đồ ăn sáng, lúc này, toàn bộ hủy ở trong tay người đan bà này!
Ngọc Khuynh uyển, là ngươi không biết tốt xấu!
**
“Tiểu thư, mới nãy cô thật lợi hại đó, sắc mặt tên Đại thiếu gia kia thực giống như nuốt phải một đống phân lớn.”
Lạc Diễn không khỏi cười nhẹ một chút, nghiêng nhìn Khuyết nhi một cái.
“Em, Nha đầu này, nói chuyện có thể lịch sự tao nhã một chút hay không? !”
“Nô tỳ nói đều là lời nói thật nha, đúng rồi, tại sao đến bây giờ cô gia còn chưa có trở về a, liền như thế bỏ lại tân nương tử biến mất không quan tâm, thật là rất không có trách nhiệm, Khuyết nhi đối với vị cô gia này nửa điểm cảm tình xem như là không có.”
“Đáng tiếc a!”
“Đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc nếu em lại muốn gặp mặt người có cảm tình kia, sợ là khó khăn.”
Lạc Diễn nói xong câu này liền bước đi trước về phía hành lang gấp khúc, Khuyết nhi nghe được không hiểu ra sao, sửng sốt một lát sau vội vàng đuổi theo.
“Tiểu thư, ngài có ý gì a?”
“Nói em khó gặp được a.”
“Khó gặp được người nào a?”
“Vị Ngọc Thân Vương phủ kia đó.”
Ngọc Thân Vương phủ? Nghĩ một lát, Khuyết nhi cuối cùng thì cũng nghĩ thông suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng, cong lên cái miệng nhỏ nhắn.
“Tiểu thư cô khi dễ em.”
Sau đó tự mình chạy đi trước, Lạc Diễn ngừng lại, nhìn bóng lưng của cô bé thoáng nở nụ cười, lại vì một câu nói của chủ tử liền chạy, tiểu nha đầu đơn thuần như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nói đến nha đầu lại nhớ đến Từ nhi, cho tới bây giờ nàng chưa hề nhìn thấy cô bé ấy đâu, không biết nàng ấy bây giờ còn đang ở tướng phủ hay không, sống như thế nào?
Đi vài bước, ngừng lại nơi quẹo cua của hành lang gấp khúc, khẽ ngửng đầu nhìn nghiêng về phía bên phải, hạnh phúc cả đời nàng từng ký thác ở nơi ấy,, ai ngờ sau cùng ngay cả tính mạng cũng mất đi.
Tay dần dần nắm thành quyền, thu hồi tầm mắt, lại thấy phía trước cách đó không xa hiện ra một chút thân ảnh quen thuộc. . .
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
16 chương
27 chương
267 chương
53 chương
59 chương
11 chương
21 chương
38 chương