Vạn sự thiếp vi tiên

Chương 5 : Lần hai gả tướng phủ ( hai )

Một tháng sau, tuân theo ý chỉ của Thánh thượng, Tam Quận chúa Ngọc Khuynh Uyển chính thức gả vào tướng phủ làm thiếp, Ngọc Thân Vương cùng với Vương Phi Triệu Mộng Bách đương nhiên là ngàn vạn lần không muốn, nhưng thánh chỉ khó phạm. Lạc Diễn tựa vào cành đào trong hoa viên, mãn nguyện ngẩng đầu nhìn cây hoa đào, nhất thời tâm lại có chút loạn, ngày mai nàng sẽ lại gả vào tướng phủ, lúc đó hoàng thượng hỏi nàng, bởi vì nàng nói không rõ ràng, rồi sau hoàng thượng lại suy xét tới nếu là bồi thường, hơn nữa còn phải làm thiếp, đại thiếu gia tướng phủ Quân Trình Văn đã cưới một chính thê và năm vị tiểu thiếp rồi, cho nên chọn cho nàng một người tốt hơn một chút, vì thế trên thánh chỉ kia viết rất rõ ràng rành mạch: Tam Quận chúa Ngọc Khuynh Uyển phủ Ngọc Thân vương gả cho Nhị công tử tướng phủ Quân Thành Duệ làm thiếp. aizz, tại sao chuyện này lại biến thành như vậy. ” Đang suy nghĩ gì đấy?” Bên cạnh vang lên một tiếng nói dễ nghe, nhưng lại mang theo một tia suy yếu, Lạc Diễn lấy lại tinh thần nhìn người đàn ông ôn nhu nho nhã trước mặt, lúc trước gặp qua mấy lần, đây là ca ca của nàng Ngọc Cận Ngấn. ” Ca, tại sao huynh lại ra đây.” Ngọc Cận Ngân từ nhỏ thân thể không tốt, cho nên phần lớn thời gian đều ở Lưu Ngân uyển, rất ít khi đi ra ngoài. Ngọc Cận Ngấn cười nhạt. ” Muội muội của huynh ngày mai sẽ là người phụ nữ có chồng, làm ca ca huynh đây nếu không ra xem một chút, sẽ không thể chứng minh, khụ khụ khụ……” Thanh âm của hắn ôn nhu, nhàn nhạt, tốc độ nói cũng không phải là rất nhanh, Lạc Diễn vội vàng dìu hắn đến bàn đá bên dưới cây đào ngồi xuống, cũng rót cho hắn chén trà. ” Nghe nói, là yêu cầu của chính muội?” ” Ừ? Đúng là làm thiếp a…… Đúng vậy a.” ” Tại sao?” ” Chẳng qua là cảm thấy làm thiếp có thể ung dung thoải mái một chút đi, quả thực làm chính thê phải đối mặt nhiều lắm, đúng rồi ca, những người đi ra ngoài tìm đệ nhất thần y, có tin tức gì không ?” Nàng mặc dù không biết giữa Khuynh Uyển cùng ca ca của nàng ta có tình cảm như thế nào, nhưng chẳng biết tại sao, lần đầu tiên nhìn thấy hắn lại cảm thấy, hắn hình như không phải là người xấu. Ngọc Cận Ngấn lắc đầu, hơi cười nhạt ” Dù sao cũng đã nhiều năm như vậy, không ngại đợi thêm mấy năm nữa, sau này muội chỉ có một mình, mọi việc phải cẩn thận.” ” Vâng.” ” Quận chúa, Khuyết nhi vừa mới……” Khuyết nhi vẻ mặt hưng phấn chạy tới, cái nha đầu này hình như mỗi lần đều lanh chanh lau tau như vậy, nhưng lần này nàng ta cũng nhìn thấy Ngọc Cận Ngấn đang ngồi liền ngừng lại, hoàn toàn sửng sờ tại chỗ. ” Khuyết nhi?” ” A….. Quận chúa.” ” Chuyện gì?” ” Cái kia, y phường vừa mới phái người đưa quần áo tới, mũ phượng, khăn quàng vai, Khuyết nhi là tới mời Quận chúa đi qua thử một chút xem có vừa người không.” ” Vậy thì đi thôi, ca……” ” Đi đi.” ” Vâng.” Lạc Diễn đi về phía Uyển Tử của chính mình, đi vài bước lại phát hiện tiểu nha đầu kia vẫn ngẩn người, hơn nữa còn vẫn ngây ngốc nhìn sau lưng Ngọc Cận Ngấn, không khỏi cúi đầu cười một chút, cũng không còn nhiều việc liên quan đến nàng. chẳng lẽ nha đầu này có ý với ca ca? ** Hôm sau, phố lớn ngõ nhỏ đều là tiếng chiêng trống, tuy rằng là làm thiếp, nhưng cô gái này bất luận thế nào cũng là Quận chúa vương phủ, hơn nữa lại là được hoàng thượng ban cưới, đương nhiên là tương đối long trọng. Hỉ nương dìu đỡ Lạc Diễn đến hỉ đường, chú rễ khách khứa đã ở đó chờ sẵn, một phần lụa đỏ hỉ nương đặt trong tay Quân Thành Duệ, một phần khác đặt ở trong tay Lạc Diễn. ” Giờ lành đã đến, nhất bái thiên địa.” Hai người song song hướng trời đất vái một cái. ” Nhị bái cao đường.” Xoay người, hướng về phía phụ mẫu ngồi hai bên vái một cái. ” Phu thê giao……” Lúc tiếng thứ ba phu thê giao bái chưa hô lên, chỉ thấy một con phi ưng bay vào phía trên hỉ đường, khách khứa đều bị hoảng sợ, rối rít né tránh, Quân Thành Duệ nhìn con phi ưng đang bay loạn trên hỉ đường kia, giơ hai ngón tay phải đặt lên khóe miệng thổi một cái, con phi ưng kia lập tức ngoan ngoãn dừng trên tay hắn. hắn gở xuống tờ giấy trong hòm thư ở dưới chân con phi ưng, vừa mở ra thấy, tuấn mâu nhất thời nhíu lại, quay đầu hô một câu với người ngồi phía trên cao đường. ” Con còn có việc, hôm nay tạm dừng ở đây.” Sau đó chớp mắt một cái, liền không thấy bóng dáng, Lạc Diễn vội giật cái hỉ khăn trên đầu xuống, lại chỉ thấy được bóng lưng của hắn, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, không hiểu ra sao. ” Như vậy… đưa vào động phòng.” Lúc này, ngoài những lời này ra, cũng không biết nên nói cái gì!