Vạn biến hư ảo
Chương 36 : chiến thuật săn mồi
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Idle thấy mình có chút chém gió quá đà, ngượng ngùng sửa lại:
- Ừ, rèn một ra một đích thị có chút khó khăn, nhưng cũng chỉ nên rèn hai, ba lần ra một thanh chứ. Đằng này một lúc lấy 6 lần nguyên liệu, đúng là làm khó những người đi săn mà.
- Sao ngươi không đi mua nguyên liệu mà kêu ca gì?
- Đắt lắm, không mua nổi.
- Ngươi là Vương của Cửu Giới mà cũng thiếu tiền sao?
Idle bĩu môi:
- Tiền đó ta không dùng đến, mà không nói tới tài sản của ta làm gì, ngươi cố gắng thăng cấp nghề rèn của mình đi, sau này lấy 3 phần nguyên liệu thôi được chứ?
Dương Tuấn Vũ thở dài:
- Ta không dám hứa, đâu thể nói muốn thăng cấp là thăng được, tuy vậy nếu có ngày ta rèn được một thanh Thượng Phẩm Thống Lĩnh nhất định sẽ chỉ lấy của ngươi 3 phần nguyên liệu.
- Ài, thế mới là anh em tốt chứ. Dương lão đệ này, từ khi ngươi cùng Rin, à, con bé đó vào đại điện ta đã nhìn ngươi rất thuận mắt rồi.
Dương Tuấn Vũ thầm khinh bỉ, tên này nói phét không biết ngượng mồm, lúc hắn vào điện tên này ngủ như lợn chết, ngay cả khi chiến đấu với Lus thì mãi sau hắn mới ngáp ngáp mở mắt được mấy lần.
- Ồ, Triệu Cơ, anh có nhầm không, hình như khi hắn nói tới Rin giọng có vẻ không bình thường lắm?
- Đúng vậy, anh không cảm nhận sai đâu, rõ ràng khi hắn nói tới cô ấy tâm trạng đã biến đổi, nhịp tim vốn vô cùng đều đặn, thậm chí lúc nói dối liên mồm cũng không thay đổi một chút, vậy mà khi nói tới Rin tim hắn đập liền hai cái liên tục.
- Ngươi biết Rin?
Dương Tuấn Vũ không định lờ đi, hắn vừa nhớ lại ánh mắt phức tạp và uất hận của cô nàng khi nhìn thấy hình ảnh của Idle khi lần đầu gặp trong điện. Nếu hắn không nhầm thì chính vì Idle nên cô mới nổi điên lên, tâm trạng kích động dẫn tới mất nhạy bén với ảo giác mà Lus gây ra làm nổ ra một tràng quyết đấu của hắn và Lus ngay sau đó. Giữa hai người này chắc chắn có vấn đề.
Khi nghe thấy hắn hỏi vậy Idle cũng thu lại bộ dạng ngả ngốn:
- Ừ, đã từng quen biết. Thôi, nhanh chân kẻo bọn Kỳ Nhông Lửa bị ăn sạch bây giờ.
Dương Tuấn Vũ thầm khinh bỉ, không muốn nhắc tới thì thôi lại còn bịa ra lý do buồn cười, cứ như bọn hắn đến chậm thì loài Kỳ Nhông sẽ bị tuyệt chủng không bằng. Tuy vậy, hắn cũng không định hỏi thêm, những việc không liên quan tới mình biết ít một chút cũng không thiệt thòi, rồi nhanh chân bước theo hướng Idle rời đi.
...
Đúng theo dự tính, hơn nửa ngày sau bọn họ đã có mặt ở ngọn Bách Diễm.
Cảnh giống như tên, ngay khi tiến vào ngoại vi khu vực xung quanh ngọn Bách Diễm, Dương Tuấn Vũ liền cảm thấy nhiệt độ ở đây đã tăng lên không ít, cây cối cũng thưa thớt dần, nếu có cũng là những cây dạng mọng nước, lá kim, đất đai đỏ rực, khô cằn.
- Nơi này vốn là một ngọn núi lửa đang hoạt động khiến khí hậu bị ảnh hưởng không ít, tuy vậy Kỳ Nhông Lửa lại rất thèm khát địa bàn như vậy, mà theo bọn chúng, Đại Bàng Bạch Biến cũng làm tổ ở những đỉnh núi cách đây không xa. Mặc dù Kỳ Nhông Lửa là món ăn hấp dẫn nhất của Đại Bàng, nhưng bọn chúng đương nhiên không dễ dàng nằm im chịu chết, ngược lại, cả hai đều là yêu thú cấp cao, nếu sơ sẩy một chút thì chưa kẻ nào mới là kẻ đi săn.
Nghe Idle phân tích hắn gật đầu, việc trộm thóc không được còn mất nắm gạo không phải là ít.
- Vậy chúng ta ngồi đợi thời cơ? Nhưng muốn tiến vào địa bàn của chúng để ẩn nấp chắc không dễ dàng gì.
- Lần này may cho ngươi đi theo ta.
Idle cười híp mắt, chẳng biết từ khi nào trên tay đã có nhiều hơn một cái bình ngọc nhỏ bằng ngón cái, mặt hắn kiêu ngạo nói:
- Đây là Xích Viêm Thảo dùng để ẩn thân.
Dương Tuấn Vũ liền giơ ngón cái, tên này nhìn ngây ngô nhưng chuẩn bị không tồi. Khứu giác của động vật vốn đã nhạy bén, yêu thú còn có cái mũi lợi hại hơn gấp trăm lần, nếu cứ thế tiến vào e rằng sẽ rất nhanh bị phát hiện, khi đó đối mặt không phải một con yêu thú mà sẽ là sự truy sát của cả đàn. Riêng chỉ nghĩ tới thôi đã cảm thấy sống lưng mát lạnh rồi.
- Bôi vào là xong?
- Ừ, nhưng phải cởi quần áo.
- Cái này ...
- Yên tâm, mặc đồ lót miễn cưỡng được. À, nhớ rắc lên cả vũ khí. Toàn bộ phải xoa kín, nếu không kết quả sẽ rất thảm.
Dương Tuấn Vũ nhướng mày:
- Nếu vậy khi chúng ta nhảy ra đánh lén chẳng phải sẽ bị bọn chúng vây giết sao?
- Có lý. Sao ta không nghĩ đến nhỉ?
Nghe hắn ngây thơ nói vậy, Tuấn Vũ cảm thấy mới ở cũng tên này hai hôm mà não mình đã nhức sắp nứt ra được rồi.
Idle gãi đầu:
- Ngươi có cách khác không?
Dương Tuấn Vũ thở dài, hắn cũng chưa nghĩ ra chủ ý nào tốt hơn.
- Thôi, tới lúc đó kẻ nào chạy nhanh kẻ đấy thoát.
Idle gật mạnh đầu hào hứng nói:
- Ta chạy rất nhanh, những tên kia nếu không dùng thiên phú xé rách không gian thì chắc chắn không bằng ta. Tuy vậy, ngay cả khi xé rách không gian ta cũng chưa biết ngán kẻ nào.
Nghe vậy hắn chỉ biết cười khổ, tên này có vẻ rất tự hào về danh hiệu chạy trốn thì phải.
- Ồ, mà ngươi chạy tốt chứ?
- Cũng tạm được.
Idle thấy vậy liền vỗ vai khen:
- Khá lắm, Kỳ Nhông thì không lo, chỉ là bọn Đại Bàng Bạch Biến kia bay rất nhanh đấy, ừm, theo một tờ báo không uy tín cho lắm thì tốc độ nhanh nhất nó có thể đạt đến 400 m/s.
Dương Tuấn Vũ nghe thế thì ngạc nhiên, tốc độ đó còn nhanh hơn tốc độ âm thanh (343 m/s). Xem ra lần này phải chạy bán sống bán chết rồi, nhưng ai bảo hắn đi trêu chọc yêu thú chứ, đương nhiên muốn được thứ tốt phải liều mạng, trên đời này không có cái gì tốt từ trên trời rơi xuống cả.
Thấy hắn rất nhanh điều chỉnh được tâm trạng thì Idle thoáng ngạc nhiên, quả thực đạt được tốc độ như vậy không phải ai cũng làm được.
- Tốt lắm, chuẩn bị rồi đi thôi.
Hai người tiến vào một khu vực toàn những tảng đá lớn đỏ rực như lửa, lén lén lút lút trút bỏ quần áo, trên người chỉ còn một cái quần đùi ngắn ngủn, rồi nhanh chóng xoa phấn hoa lên, rất nhanh chỉ thấy lộ ra hai đôi mắt màu trắng trên thân hình đỏ chót.
- Hình như hơi nóng.
- Ừ, loại phấn này có chút tác dụng phụ, hơi nóng.
- M* kiếp, sao giống như sát ớt lên người vậy.
- Ừ, nó vốn là một loại bột ớt mà, chẳng qua có màu đỏ với ẩn được mùi cơ thể.
Dương Tuấn Vũ bây giờ cảm thấy vô cùng hối hận khi đi cùng tên này, hắn thật sự muốn chửi ầm lên. Nhịn, ta nhịn.
Nhìn bộ dạng phẫn nộ nhưng cố nhẫn nhịn kia, Idle làm như không biết, tay vẫy vẫy:
- Đi thôi.
Cứ thế hai tên đỏ lòm nhanh chóng thoắt ẩn thoắt hiện trên bãi đá, cứ mỗi khi gặp đám Kỳ Nhông Lửa đi dạo thì dừng lại, núp qua một bên.
Tuấn Vũ cảm giác toàn thân vừa nóng rực, vừa bỏng rát vô cùng khó chịu, nhưng thấy Idle một cái nhướng mày cũng không có, hắn không khỏi nhìn kẻ này bằng ánh mắt khác. Hắn thầm than: “Tên này thật không đơn giản”.
Cẩn thận di chuyển tới vùng khá trung tâm của ngọn Bách Diễm, Idle ra hiệu dừng lại, rồi cả hai núp vào trong một u đá, cái đầu thi thoảng ngó nghiêng ra ngoài, bắt đầu chờ đợi.
Một lần chờ là hai ngày qua đi, Idle càng làm hắn phải coi trọng. Bình thường hắn ngu ngơ, hết ăn lại ngủ, nhưng khi bắt đầu nhiệm vụ thì ngay cả thời gian chớp mắt cũng rất tiết kiệm, ấy vậy mà tinh thần luôn giữ được sự tập trung cao độ. Những kẻ giả heo ăn thịt hổ như vậy mới là kẻ nguy hiểm nhất.
Lúc Dương Tuấn Vũ đang cảm thán thì chợt thấy Idle khẽ động, ánh mắt nhìn thẳng lên trời cao, theo hướng đó, hắn nhìn thấy một con đại bàng rất lớn, theo tính toán của Triệu Cơ sải cánh của nó phải tới 30m, toàn thân một màu trắng muốt, từ mỏ, móng vuốt ... hay thậm chí ngay cả đôi mắt chim cũng một màu bạch sắc, nhìn nó vô cùng oai phong.
Đại Bàng bay lượn trên không trung một hồi nhưng một tiếng động cũng không phát ra, nói đúng hơn là nó bay khá cao, cách mắt đất phải tới năm, sáu trăm mét, đôi mắt tinh minh đang quét qua quét lại khu thung lũng, mà sâu thẳm dưới đáy là những dòng mắc ma nóng rực đang sôi sục.
Trái ngược với sự oai phong ấy, con mồi của nó – Kỳ Nhông Lửa lại có một bộ dạng khá ... đần, tuy vậy, chúng có một bộ giáp vô cùng cứng rắn. Vảy của Kỳ Nhông như hóa thành những phiến đá đỏ rực, hay chính xác hơn chính là Đá Hỏa Kỳ- nguyên liệu mà Dương Tuấn Vũ đang cần.
Nghe đồn, độ cứng của nó có thể chống lại được cả một thanh Thần Khí cấp Chiến Tướng Thượng
Phẩm, tức là Độc Long Thương nếu đâm trúng cũng khó lòng phá vỡ được lớp phòng ngự này.
Chính vì thế, hai người mới ngồi đây rình rập, đợi khi cuộc chiến giữa Đại Bàng và Kỳ Nhông lên đỉnh điểm, cả hai đều xuất hiện thương thế, họ mới bất ngờ nhảy ra đánh úp.
Cơ hội chỉ có một.
Hai người căng thẳng ngồi đợi, cuối cùng, Đại Bàng như tìm được con mồi thích hợp, nó đảo qua hai vòng trên không trung rồi như một mũi tên bắn thẳng xuống thung lũng.
Kỳ Nhông phòng ngự rất cứng rắn nhưng tốc độ lại là điểm yếu của nó, mặc dù sự nhạy cảm của yêu thú khiến nó phát hiện ra nguy hiểm, nhưng chưa kịp di chuyển mấy bước chân đã bị kẻ đi săn tìm tới.
Đại Bàng khi cách con mồi một khoảng thì không đâm sầm xuống mà đôi cánh khẽ nghiêng, nó lượn cong một vòng, hai chân xòe ra bộ móng cực sắc bén, cặp chặt vào con mồi.
Kỳ Nhông Lửa cũng không chịu chết, nó đột ngột phóng cái lưỡi nóng rực như lửa thẳng về kẻ địch.
Dương Tuấn Vũ nhíu mày trầm trọng, nhìn thế công của Kỳ Nhông vô cùng đơn giản nhưng tốc độ phóng lưỡi trong nhất thời còn nhanh chẳng kém tốc độ bay của Đại Bàng, mà cái lưỡi nóng rực kia e rằng chạm vào da thịt sẽ bùng cháy, dễ dàng xuyên thủng thân thể kẻ địch.
Y như rằng, Đại Bàng không dám lỗ mãng cho Kỳ Nhông thoải mái tấn công, nó liền đảo cảnh nghiêng ngường tránh né rất mượt, rồi nhân cơ hội đó, một cánh cắt ngang tảng đá phía trên làm các khối đá lớn rơi xuống ầm ầm.
Kỳ Nhông thấy vậy vội cuộn tròn người lại, lớp vảy cứng hơn đá che đi toàn thân, có thể đoán nó sẽ không bị đè bẹp.
Nhưng dường như xui cho con Kỳ Nhông này gặp phải một kẻ đi săn quá nhiều kinh nghiệm, gần như ngay khi thấy con mồi co quắp lại phòng thủ, Đại Bàng sà xuống, hai chân xòe ra móng vuốt vừa sắc bén vừa cứng rắn như hai gọng kìm, khóa chặt không cho con Kỳ Nhông cơ hội ngẩng đầu lên thè lưỡi ra tấn công.
Tuy nhiên, móng vuốt kia rõ ràng chỉ khảm qua được lớp vảy cứng cáp kia một tầng, không thực sự xuyên được vào thân thể nó, chưa thấy có chút máu nào chảy ra.
Dương Tuấn Vũ thấy vậy hơi rung động:
- Phòng ngự thật mạnh.
Idle thấy hắn nói vậy thì lắc đầu, phòng ngự tuy mạnh nhưng Đại Bàng Bạch Biến rất ranh ma.
Đúng như phán đoán của Idle, con Đại Bàng sau khi thấy không trực tiếp xé rách được con mồi thì cũng không mất bình tĩnh, nó bay vút lên trời với tốc độ kinh hồn, rồi ở độ cao cả mấy ngàn mét, nó bỗng ... xòe móng vuốt, thả con Kỳ Nhông rơi xuống.
Kỳ Nhông thấy mình rơi tự do thì hoảng loạn, rồi nó cố gắng cuộn chặt người, nếu để ý kỹ còn thấy trên lớp vảy cứng rắn sáng rực lên màu đỏ như lửa, tầng phòng ngự được nâng lên mức cao nhất. Theo sát nó là con chim lớn màu trắng bay song song.
- Rầm!
Kỳ Nhông không rơi thẳng xuống mắc ma, mà rơi xuống một tảng đá lớn chìa ra trên vách núi, bụi đá bốc lên mù mịt.
- Xong rồi?
Dương Tuấn Vũ nhìn khối bụi lớn trước mặt tay nắm chặt cây Thương, chỉ đợi Idle khẽ động lập tức tấn công.
- Chưa.
Theo lời phủ định của Idle, hắn lại thấy từ đám bụi vút lên một thân hình trắng muốt, đôi chân nó vẫn đang kẹp chặt con mồi. Chỉ có điều, lớp vảy sáng bóng đỏ rực của Kỳ Nhông đã mờ nhạt đi, máu cũng bắt đầu rỉ ra.
Tiếp sau đó là màn tra tấn dã man, con chim lớn liên tiếp hơn 10 lần thả rơi con thú nhỏ, cả ngọn núi theo những tiếng “rầm rầm” mà lòng như nhói lên từng đợt.
- Quá dã man rồi.
Nhìn lượt thả thứ 12, Dương Tuấn Vũ thực sự muốn nhắm mắt, hắn không phải là kinh hãi vì cảnh máu me, mà là vì sự độc ác của Đại Bàng, nhưng trong tự nhiên vốn chỉ tồn tại hai chữ sinh tồn, nếu không ăn thì sẽ chết đói, mà muốn ăn được loài có sức phòng ngự kinh người như Kỳ Nhông đương nhiên cần phải có cách làm đặc thù.
Dương Tuấn Vũ không kìm được siết chặt nắm tay, đúng lúc đấy, Idle khẽ hô:
- Lên!
Chỉ đợi thời cơ ấy, hai thân ảnh đỏ rực lao vút ra khỏi hốc ẩn nấp, phóng thẳng vào vị trí chuẩn bị rơi của con Kỳ Nhông.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
123 chương
43 chương
156 chương
35 chương
92 chương
60 chương
45 chương