Vạn biến hư ảo

Chương 35 : đồng hành

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân - Rất ngon! Idle sau khi một mình xử hết nửa con hổ thì chép chép cái miệng bóng nhẫy, giơ ngón tay cái khen. Dương Tuấn Vũ cười cười, hắn mặc dù không phải nấu ăn xuất sắc như Ngô Thiên An của nhà hàng Tuyết Yên nhưng kỹ năng và thao tác cũng không tồi, nếu có được các loại nguyên liệu cực phẩm như thịt yêu thú thì đúng là ăn chỉ muốn nuốt luôn cả lưỡi. Hắn xoa xoa cái bụng, miệng vẫn thòm thèm nhưng cố gắng gượng không cầm thêm miếng thịt nào lên, bộ dạng nhìn rất ngốc nghếch khiến Dương Tuấn Vũ có chút hảo cảm. Ngay khi hắn giơ tay ra làm thêm miếng nữa thì Idle chặn lại: - Đừng ăn quá nhiều, lát không tiêu hóa được sẽ rất phiền phức. Dương Tuấn Vũ “ồ” lên ngạc nhiên, không ngờ còn có vụ này? Hắn chắp tay hỏi. - Xin được chỉ giáo. - Không có gì, chẳng qua con Hắc Lôi Báo này dù sao cũng đạt cấp độ Thân Vương, dù năng lượng đa phần nằm trong tinh hạch nhưng da thịt nó cũng tích lũy không ít thứ tốt, nhưng dù là đồ bổ dưỡng cũng không nên sử dụng quá nhiều. Ừ. Ngươi đã nhận thấy trong người có gì khác biệt chưa? Dương Tuấn Vũ nghe vậy rất ngạc nhiên, chẳng lẽ thịt yêu thú khác với thịt lợn thịt bò sao? Hắn tập trung theo dõi biến đổi của cơ thể thì ánh mắt trở nên nghiêm trọng, nếu không để ý thật kỹ thì thứ hắc ám kèm theo ngân quang đang âm ỉ dâng lên trong lòng kia tới một lúc nào đó rất có thể sẽ gây họa. Thấy vẻ mặt ấy Idle cười toe toét, vỗ vai: - Ngồi đả tọa một chút sẽ tiêu trừ được. Tuấn Vũ nghe thế gật đầu, rất nhanh hai mắt nhắm lại đã chìm vào trạng thái thiền định. Thấy hắn nhanh chóng nhập định như vậy Idle khẽ gật đầu rồi cũng tự động tiến vào trạng thái tương tự để giải trừ đặc tính của thịt Lôi Báo. ... Khi Dương Tuấn Vũ tỉnh lại thì thấy tên kia bộ dạng đang ngồi thiền nhưng đầu gục ngả sang một bên, miệng chảy nước dãi thi thoảng lại chóp chép như nằm mơ cũng thấy đồ ăn ngon thì bật cười, tên này đúng là quái thai, ai nghĩ rằng đằng sau vẻ ngoài ngây ngô ấy lại là con quái vật chứ? Không làm phiền giấc ngủ của hắn, Tuấn Vũ đứng lên dọn dẹp bãi “chiến trường” rồi chuẩn bị lên đường đi tìm hai nguồn nguyên liệu luyện khí khác. Không biết là cố ý hay trùng hợp, lúc hắn dọn xong thì Idle ngáp một cái thật dài rồi mở mắt ngạc nhiên: - Chào buổi tối. - Buổi tối vui vẻ. Dương Tuấn Vũ khóe miệng giật giật, rõ ràng tên này ăn nhiều hơn hắn gấp đôi, nhưng việc xử lý thứ hắc ám kia rất nhanh gọn, khi nãy tỉnh lại rõ ràng hắn đã ngủ được một giấc rồi. Chỉ sợ ngay khi mình tỉnh lại đứng lên dọn hắn đã biết, chẳng qua cố ý ngủ thêm thôi. Ài, đúng là một con sâu lười. Idle? Bảo sao người ta gọi hắn là Con Quỷ Lười Biếng. Dọn dẹp đã xong, sắc trời cũng bắt đầu tối, do ăn một lượng lớn thịt bổ dưỡng nên tới giờ vẫn còn no, vì thế Tuấn Vũ không định ở đây thêm, hắn cần đẩy nhanh tiến độ để giải quyết xong còn về gặp Envy lấy thông tin của Minh Châu nữa. Không hiểu sao hắn vẫn luôn cảm thấy lo lắng trong lòng, nghĩ vậy hắn liền vác túi lên lưng rời đi. - Hẹn khi khác gặp lại. - Ồ. Hẹn gặp lại. Idle gật đầu vẫy vẫy tay. Dương Tuấn Vũ đáp lại rồi lắc đầu cười, tên này đúng là thú vị. Đi được một quãng, mặc dù đôi mắt nhìn khá tốt trong bóng đêm nhưng hắn lại lạc đường, có lẽ trong đoạn rừng rất rậm rạp này việc không nhìn thấy cả bầu trời đêm khiến việc xác định phương hướng trở lên khó khăn. Đang lúc không biết nên đi thẳng, rẽ phải hay rẽ trái thì một tiếng nói khẽ vọng lên: - Đi về bên phải, bọn Kỳ Nhông Lửa sống ở ngọn Bách Diễm cách đây nửa ngày đường. - Cảm ơn. Dương Tuấn Vũ đang bí nghe được câu hướng dẫn tận tình thì theo phản xạ trả lời, nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì tim giật thót. - Lại là hắn. Hắn đi theo anh. Tên này thật là ... thoát ẩn thoắt hiện em cũng không cảm ứng được khí tức của hắn. Triệu Cơ đáp lại với giọng cổ quái. Dương Tuấn Vũ bị hắn dọa sợ không nhẹ, giữa rừng đêm đen thui, đang đi một mình lại mọc ra một người chỉ đường, nếu theo phim Tây Du Ký thì đích thị là yêu quái. Hắn quay đầu lại nhướng mày định nói gì thì đã thấy Idle cười hì hì nhảy từ trên cây xuống: - Cùng đường, cùng đường thôi. - Ngươi cũng đi bắt Kỳ Nhông Lửa? - Ừ, không chỉ Kỳ Nhông Lửa, còn có Đại Bàng Bạch Biến. Ồ, không phải ngươi cũng đi tìm hai thứ đó chứ? Thấy đôi mắt trợn tròn của Dương Tuấn Vũ, Idle hơi chột dạ hỏi. - Đúng thế. Này, không phải Yon phái ngươi đi bảo vệ ta chứ? Idle nghe vậy thì bĩu môi, lão già khọm sắp chết ấy tuổi gì mà sai khiến ta, chẳng qua là lần này ta định tìm chút nguyên liệu về nhờ Simmon làm một thanh kiếm thôi. - Ồ. Lại có chuyện trùng hợp như vậy, sao ngươi không nói trước lại đi lén lút theo sau? Idle ngẩn ra, ta quên không hỏi ngươi đi làm gì, ngươi cũng đâu có nói, mà ta cũng không lén lút đi theo sau, lúc ngươi đi ta còn ngủ lại một lát chỉ là cùng đường thôi. Dương Tuấn Vũ cạn lời, đích thị là hắn không nói mà Idle cũng không hỏi, thôi kệ đi, nếu cùng mục đích thì việc thu thập hai loại nguyên liệu kia sẽ nhẹ nhàng hơn. Idle thấy đôi mày hắn giãn ra thì cười hê hê tiến đến khoác vai, híp mắt nói: - Này, Kỳ Nhông Lửa là đồ ăn của Đại Bàng Bạch Biến, vừa hay chúng ta có thể ngồi đợi cơ hội, ngươi xử lý con thằn lằn chết bầm, ta làm thịt con Đại Bàng, được không? - Được. Thấy hắn trả lời dứt khoát như vậy Idle vỗ bốp bốp mấy cái sảng khoái nói: - Tốt rồi. Đỡ phí công ra bắt Đại Bàng thì Kỳ Nhông chạy, bắt Kỳ Nhông thì Đại Bàng bay. Tiết kiệm được không ít thời gian đấy. Đi thôi, ta rất háo hức chờ thanh kiếm mới của Simmon . Ồ, hình như cây Thương của ngươi bị hư hại không ít, nếu thu hoạch được nhiều thì lấy ra một phần nhờ lão sửa cho. Dương Tuấn Vũ cũng rất muốn nhưng Độc Long Thương không phải thứ vũ khí Thần Binh bình thường, mặc dù theo thời gian kề vai chiến đấu cùng hắn chỉ thăng cấp từ Hạ Phẩm Chiến Tướng đạt tới Thượng Phẩm Chiến Tướng, nhưng hai từ “thăng cấp” đơn giản này sẽ khiến người ta đỏ mắt. Theo lời Rin nói, vũ khí cấp Quân Chủ đã rất rất ít, Đế Hoàng càng không có, nhưng nếu tồn tại một loại vũ khí có thể thăng cấp vô hạn thì dù phẩm chất hiện tại thấp cũng đủ để xảy ra một màn gió tanh mưa máu. Dương Tuấn Vũ không ngu, hắn đương nhiên không muốn lộ tẩy bí mật này, vì thế mỗi lần Độc Long thăng cấp, hắn lại cho vào lò rèn lại một lần, vừa để củng cố cảnh giới cho nó, vừa để biến đổi ngoại hình khiến người khác nhìn vào lầm tưởng hắn thu được một thanh vũ khí mới có cấp độ cao hơn. Nghĩ vậy, hắn bèn lắc đầu: - Simmon có vẻ rất bá đạo, nhưng ta quen tự rèn vũ khí cho mình rồi. Với thương thế này của Độc Long, ta vẫn còn chút lòng tin đem nó phục hồi được kha khá. - Ồ. Độc Long? Cái tên rất khí phách, là do con mắt duy nhất kia sao? Cho ta mượn chút. Thấy Dương Tuấn Vũ trừng mắt cảnh giác, Idle biết mình quá thất thố, tay vuốt vuốt mũi: - Hê hê. Xin lỗi. Ừm, nhìn cũng không tồi đâu. Chắc khi chưa tổn thương nó là một thanh Thượng Phẩm Chiến Tướng nhỉ? Nói đến đây hắn chợt giật thót, mắt mở lớn nhìn Dương Tuấn Vũ khó tin nói: - À mà khoan. Ngươi nói ngươi biết rèn vũ khí sao? Cây Thương này là do ngươi rèn. Chậc chậc, không ngờ lại có một Cao thủ rèn ở đây. Dương Tuấn Vũ nhỉ? Thấy đôi mắt vốn không to lắm của Idle giờ híp tịt lại nhìn giống hai cái rãnh, miệng nhe ra một nụ cười gian xảo, tay vẫy vẫy nói: - Là người cùng tổ chức? - Ừ. - Là người cùng phe Yon? Dương Tuấn Vũ hơi lưỡng lự nhưng vẫn gật đầu, hiện tại hắn coi như cùng phe với lão già tóc bạc ấy. - Là người cùng ăn Hắc Lôi Báo? Khóe miệng Tuấn Vũ giật giật, tên này đúng là đang tìm mọi cách kéo gần mối quan hệ đây mà, nhưng câu hắn đang hỏi đích thị không sai. - Ừ. Dù đã cùng ba thứ nhưng Idle cảm thấy vẫn chưa đủ thân thiết lắm, hắn gãi gãi đầu rồi chợt hai mắt lóe sáng, tay vỗ đét một cái: - Cùng là đàn ông? Dương Tuấn Vũ sa mạc, hạn hán lời, hắn thở dài: - Ngươi muốn nhờ ta rèn kiếm? - Bingo! Thì ra đều là đàn ông thông minh cả, ài, nói chuyện với ngươi thật sảng khoái. “Còn ta sắp bị ngươi làm cho nghẹn chết!” Dương Tuấn Vũ thầm chửi trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: - Ngươi có lòng tin vào tên mới gia nhập như ta sao? Không sợ ta ôm đồ chạy mất à? - Không sợ. Idle lắc đầu kiên định. - Không sợ phá nát hết nguyên liệu mà chỉ ra một thanh sắt vụn? - Cái này ... không sợ. Idle thoáng suy nghĩ rồi lắc đầu. - Nhưng ngươi thấy đấy, ta còn mang theo một thanh tàn thương Chiến Tướng Thượng Phẩm, so với cấp độ sức mạnh của ngươi không có quá nhiều tác dụng, ít nhất yêu cầu của ngươi cũng là Thống Lĩnh Trung Phẩm như ả Envy kia. - Ừ, à không, phải hơn ả, Thống Lĩnh Thượng Phẩm hoặc Cực Phẩm, ừm, Quân Chủ cũng không tồi. Idle vuốt vuốt cái cằm bóng loáng không râu gật gù nói. - Nhưng bản thân ta còn dùng đồ cấp thấp, tương ứng với khả năng rèn ra cấp cao như ngươi muốn là không thể được. Tốt nhất vẫn nên tìm đủ nguyên liệu rồi nhờ gã Simmon thì hơn. Idle giờ mới hiểu ẩn ý của hắn, cười ngượng, gật đầu: - Ừ. Ra là vậy. Cũng không sao. Nếu sau này ngươi tiến bộ ta lại nhờ ngươi, khi đó đều là anh em quen biết thân thiết cả, nhớ lấy nửa giá thôi nhé. Dương Tuấn Vũ bóp bóp trán, nguyên liệu luyện khí cấp cao vô cùng đắt đỏ, chưa kể rèn đâu phải vài ngày, nửa tháng là xong? Đạt cấp độ yêu nghiệt như Thống Lĩnh có lẽ cần nửa năm, cao hơn có khi phải một năm, hai năm, thậm chí lâu hơn. Tên này lại định chỉ trả nửa giá, thấy vậy Dương Tuấn Vũ híp mắt giản xảo nói: - Cũng được, vậy ngươi cứ đem nửa nguyên liệu tới, ta rèn cho ngươi nửa lưỡi kiếm. - Ừ, bạn bè phải thế chứ? À không đúng, sao lại chỉ rèn có nửa thanh? Idle gật gù rồi lập tức lắc đầu, nghi hoặc hỏi. - Có gì mà không hiểu. Nửa nguyên liệu thì rèn ra nửa thanh là hợp lý rồi. Ngươi có thấy quả trứng gà nào lấy đi lòng đỏ mà khi rán lại đủ cả hai lòng không? Idle cười méo xẹo, có chút đau xót nói: - Ngươi cũng biết kiếm nguyên liệu không dễ, đi rất lâu rất mệt a, chưa kể một lần rèn tốn 6 phần nguyên liệu mới làm ra được một thanh Thống Lĩnh, ta nghèo như vậy kiếm bao nhiêu cho đủ. - 6 phần, ý ngươi nói là gấp 6 lần? - Ừ. Nếu tỉ lệ rèn là 100% thì tốt rồi, chỉ cần lấy 1 phần đã rèn được một thanh vũ khí cao cấp. Con m* nó bọn thợ rèn đúng là ăn hại, làm nghề cả đời mà rèn một ra một cũng không xong. À, ta không có ý mắng ngươi, đừng để bụng. Dương Tuấn Vũ cạn lời, nếu mà dễ làm như thế chắc vũ khí cao cấp sẽ như củ cải trắng ngoài chợ rồi, không đến mức khiến cả thế lực khổng lồ như Cửu Giới cũng không tự bỏ tiền ra sắm cho mỗi Vương một chiếc, mà tất cả chỉ lo giữ khư khư một thanh Đại Hoang Thần Kiếm có từ thời xa xưa để lại, ừm, thậm chí đó mới chỉ là tin đồn.