Vạn biến hư ảo

Chương 37 : chạy!

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Dương Tuấn Vũ cùng Idle lao ra như tên bắn, cả hai chọn thời điểm vô cùng chính xác, ngay khi đại bàng chờ đợi con mồi rơi xuống vách đá, hai bộ móng sắc bén đang vươn ra chuẩn bị cắp con mồi đã mất lớp phòng ngự cuối cùng. Độc Long Thương sắc bén, khí tức âm trầm tới cực điểm, kết hợp với tốc độ phóng tới như một viên đại bác, “xoẹt” một tiếng đâm thẳng vào con thú đỏ rực đã vô lực chống cự. Hổ săn thỏ cũng phải dùng toàn lực, đạo lý này hắn đương nhiên hiểu rõ. Nhưng tốc độ Idle rõ ràng nhanh hơn một chút, ngay khi hắn xuất thương, bên tai nghe thấy một âm thanh rất nhỏ bằng tiếng Nhật chứ không phải là tiếng Zero bản địa, nhưng không hiểu sao khi nó vang lên toàn thân hắn cảm nhận rõ một thứ áp lực vô cùng đáng sợ khiến hắn rùng mình. “Xuất kiếm rồi”. - Dēmonsureiyā! (Trảm Quỷ!) Dương Tuấn Vũ khẽ liếc mắt nhìn sang, toàn thân Idle đang bao phủ một thứ kỳ dị tà ác vô hình. Theo lưỡi kiếm hắn chém ra, không khí như đang gào thét, sợ hãi điên cuồng chạy trốn, một thứ kiếm khí vô hình bá đạo muốn cắt đôi trời đất, đích của nó chính là con Đại Bàng Bạch Biến trước mặt. Trong khoảnh khắc ấy, Dương Tuấn Vũ phát hiện toàn thân con Đại Bàng dựng đứng, đồng tử trắng dã co nhỏ cực độ, rõ ràng nó cảm thấy một sự nguy hiểm trí mạng đang đánh tới. Chỉ có điều hai kẻ nhân loại giảo hoạt chọn thời cơ vô cùng chính xác, đúng thời điểm nó đang khoái chí thả lỏng mà chuẩn bị thu hoạch thành quả thì ra tay. - Kéc kéc! Miệng Đại Bàng phát ra tiếng thét kinh hoàng, đôi cánh trắng muốt hoảng loạn vỗ càng làm nó không thể di chuyển theo ý muốn, cơ hội đã hết, đối diện với nó chính là một chiêu sắc bén tới cực điểm. - Kécccc! Kec..... “Thật khủng bố!” Dương Tuấn Vũ chân đạp vào vách núi giữ cho thân hình vững chắc lại, ánh mắt trầm trọng nghĩ về một chiêu vừa rồi. Trong đầu suy tính xem làm sao có thể phá giải, nhưng hắn chợt nhận ra, thứ áp lực kia dường như khiến đối thủ yếu bóng vía lập tức đông cứng, muốn thoát khỏi là chuyện không tưởng, kẻ bị tấn công như rơi vào một ngục giam vô hình. Con Đại Bàng khi nãy giờ nào còn chút oai phong nào, khí tức hư nhược, trước người có một vết máu rất chói mắt kéo dài từ cổ tới chân, miệng vết thương sâu hoắm, nó kêu thêm được mấy tiếng yếu ớt rồi rơi xuống. Idle nhoáng cái túm chặt cổ rồi bẻ “crắc!” một tiếng, đôi đồng tử trắng bạc nhanh chóng mất đi sư sống. “Hắn rất quyết đoán, một khi ra tay là không chừa một cơ hội nào cho kẻ địch”. Dương Tuấn Vũ không khỏi nhìn thêm mấy lần vào cái tên vừa mấy phút trước còn như kẻ ngốc, giờ chẳng khác nào một ác quỷ hung tàn đáng sợ. Vẻ mặt nghiêm túc của Idle chỉ xuất hiện tới khi tiếng xương cổ con đại bàng gãy rồi lập tức biến mất. Hắn quay sang thấy Dương Tuấn Vũ đang túm cổ con Kỳ Nhông đã chết cười toe toét, rồi bất chợt trợn mắt miệng hô lớn: - Chạy! Dương Tuấn Vũ bị tiếng thét của hắn giật mình tỉnh lại, trong lòng thầm chửi “Thằng ngốc này”, đúng như phán đoán của hắn, tiếng thét kia làm bầy hung thú toàn thân là đá dung nham tỉnh lại, đôi mắt đỏ rực như máu kêu lên chói tai giống lệnh triệu tập, rồi tất cả lao ầm ầm tới vị trí của hai tên nhân loại đốn mạt kia, vừa chạy chiếc lưỡi dài điên cuồng bắn vào vách núi làm đá rơi ầm ầm. Trên trời, đám Đại Bàng vẫn đang ngơ ngẩn vì biến cố của đồng bạn cũng theo tiếng hét sực tỉnh, đôi mắt vốn trắng dã càng thêm lạnh lẽo, chúng như những viên đạn xé gió lao xuống. Dương Tuấn Vũ thấy da đầu tê dại, hắn không còn tâm trí mà chửi tên đồng đội ngu như heo kia nữa, ba chân bốn cằng có bao nhiêu đều đem ra điên cuồng chạy. Trên đường chạy trốn, hắn cũng được nếm thử sức công kích của chiếc lưỡi Kỳ Nhông Lửa và đôi móng vuốt của Đại Bàng Bạch Biến, mới đầu còn tung chiêu ra đỡ, nhưng khi cảm thấy lực tấn công chẳng kém mình thì lập tức xoay người né tránh cắm đầu chạy, nếu bị vây lại đây thì xác định chưa đầy một giây sẽ bị xé nát. Cả hai quần áo cũng không kịp nhặt, chỉ dám túm lấy cái xác con Lôi Báo rồi tiếp tục lao vào khu rừng. Cũng may tốc độ cả hai không phải vừa, lại trốn được vào khu rừng ngày càng rậm rạp cách núi Bách Diễm càng lúc càng xa, tới lúc đó đám hung thú mới dừng lại gào thét điên cuồng rồi không cam tâm quay người rời đi, đây đã ra ngoài lãnh thổ của bọn chúng, nếu bất chấp mà lao vào sẽ đánh động tới các thế lực yêu thú khác. Chạy hơn nửa ngày mới thoát khỏi sự truy sát gắt gao, Dương Tuấn Vũ thở hồng hộc ngồi bệt xuống đất, người dựa vào một gốc cổ thụ cao hàng trăm mét, ánh mắt oán hận nhìn sang Idle. Hắn cũng không khá hơn mấy, tuy vậy một tay vẫn giơ cổ con đại bàng lớn gấp chục lần người mình nhe răng cười phấn khởi. Cơ mặt Dương Tuấn Vũ giật giật, làm bạn chiến đấu với tên này sớm muốn cũng bị hắn hại chết, nhưng hiện tại sức mạnh vẫn còn thấp hơn người ta một bậc, hắn đành phải nhẫn nhịn. Nhìn sắc mặt Tuấn Vũ không vui, Idle thu lại nụ cười, tay còn lại không cầm con hung thú giơ lên gãi gãi ót, hắn không biết mình làm sai cái gì. Bộ dạng này rất quen, giống hệt như những lần hắn cùng Yon, Faith và Gray đi làm nhiệm vụ. Giọng nói vẫn mang vài phần gấp gáp là minh chứng cho lần chạy trối chết vừa rồi, hắn e dè hỏi: - Này, sao thế? Thu hoạch lớn vậy phải vui lên chứ? Dương Tuấn Vũ nhếch mép nở nụ cười, có điều nụ cười méo xẹo của hắn khó coi như khóc dở mếu dở làn Idle cười khan. Hắn như nghĩ tới điều gì, tay thả con Đại Bàng xuống gật đầu: - Ta đi hái rau muống. Dương Tuấn Vũ ngẩn ra, vừa thoát thân lại đi hái rau muống, chẳng lẽ xử lý xác hai con hung thú này có gì khác biệt với các con khác? Thấy tên này bình thường rất thông minh, tới lúc này lại trưng ra bộ mặt đần thối, Idle tiến tới nhìn ngó một hồi rồi vỗ vỗ vai: - Này, khi nãy chạy trốn không bị tảng đá nào rơi vào đầu chứ? Có chiến lợi phẩm rồi thì đem chúng ra làm thịt thôi, ta đi hái rau tí làm nồi canh rau. Ừ, khi nãy chạy ta nhìn thấy không ít gia vị: hồ tiêu, ớt, gừng xả đủ cả. Idle mắt sáng lên, gương mặt vô cùng đắc ý cứ như vừa phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa, vừa nói hắn còn không ngừng “ực ực” nuốt nước bọt. Dương Tuấn Vũ bóp bóp trán, thở dài, phất tay ra hiệu hắn đi đi. Idle gật đầu cái rụp rồi hớn hở chạy đi, nhưng vừa đi được một đoạn lại quay về: - Ta quên mất. Hình như xung quanh đây không có cái hồ nào, không thể hái rau muống rồi. Đáp lại lời hắn là sự bùng nổ của Tuấn Vũ, gạch đá như mưa ném tới con lợn chết bầm. Idle cuống cuồng né tránh, quay người chạy mất dạng, chỉ còn âm thanh vọng lại làm Dương Tuấn Vũ chợt dâng lên sự đồng cảm sâu sắc: - Sao ngươi giống con mụ Faith vậy! Thì ra bọn họ cũng bị tên này cho ăn không cục tức a. Tuy vậy không thể phủ nhận vì có hắn tham gia mà chuyến đi thu thập nguyên liệu này hoàn thành sớm hơn dự tính, cứ nghĩ cần hơn nửa năm mới xong xuôi, vậy mà chỉ mới hơn một tháng đã có trong tay những thứ cần thiết. Dương Tuấn Vũ siết chặt nắm đấm, ánh mắt có chút mơ hồ nhìn về nơi xa, miệng khẽ lẩm bẩm: - Diệp Minh Châu! Em nhất định phải chờ anh tới. ... Trong lúc Dương Tuấn Vũ thu xếp trở về Cửu Giới, tình hình thế giới bên ngoài gần đây đã xảy ra biến động to lớn, căng thẳng leo thang. Mọi người dân bước ra khỏi mà mỗi buổi sáng đều có cảm giác nặng nề, không phải sức khỏe họ không được tốt mà là do tâm lý đang căng như dây đàn. Trên đỉnh tòa nhà Apollo, đám thương nhân đã xếp thành hai hàng chỉnh tề, gương mặt lo lắng nhìn lên bầu trời, hình như họ đang đợi cái gì đó. Khoảng 10 phút sau, tiếng “phần phật” vang lên ngày một rõ, xuất hiện trong tầm mắt họ là 8 chiếc máy bay trực thăng đang giảm tốc đáp xuống sân bay mini trên nóc tỏa nhà trọc trời. Gió lớn làm quần áo mọi người phấp phới, gương mặt căng thẳng đã giãn ra một chút, khi những thân ảnh trên máy bay xuất hiện thì họ nhanh chóng tiến tới chào hỏi. Khi còn chưa tới nơi đã nghe thấy một tiếng trách móc mang lên, nhưng không ai cảm thấy khó chịu mà ngược lại cảm nhận được sự ấm áp: - Tiểu Tú, ta đã nói không cần lên đây, ở đây gió to, cuối năm không khí trở lạnh, nhỡ bị nhiễm cảm thì sao. Vị quân nhân mái tóc gần đây đã bạc trắng như cước, gương mặt kiên nghị, căng thẳng ngay khi nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé kia liền nhanh chân bước tới, áo khoác cởi ra khoác lên người cô gái có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt không khỏi ươn ướt. Vân Tú thấy Phong lão làm vậy trước mặt mọi người có chút khó xử, nhưng rồi chỉ biết bất lực cười: - Ông ngoại, ông không sợ Bộ Trưởng Quân trách phạt sao? Lê Quân nghe thấy tên mình cười to, ông lắc đầu: - Quân lệnh không có luật cấm tướng lĩnh quan tâm người thân. Được rồi. Đã bắt đầu lịch nghỉ Tết mà mọi người còn ở lại đón tiếp chu đáo như vậy làm tôi thấy áy náy quá, chúng ta xuống dưới bàn chuyện chứ? Vân Tú mỉm cười gật đầu quay sang nói với đám người Trần Bằng, Lê Khôi: - Chúng ta xuống thôi. Mời mọi người đi theo tôi. ... Hôm nay Vân Tú không đứng lên phát biểu như mọi khi, cô nhường lại vị trí chủ đạo cho Walter. Walter mặc dù là người của tổ chức nhưng vì nhiệm vụ sản xuất chiến đấu cơ và vũ khí làm hắn phải lộ diện, về người mới lập tức được đôn lên làm Giám Đốc công ty Thịnh Thế Quân Sự và công ty Đóng tàu Thịnh Thế nhưng không có một ai phản đối, bọn họ rất tin tưởng vào con mắt nhìn người của Tuấn Vũ – Vân Tú. Walter nói cho cùng cũng xuất thân từ trong gió tanh mưa máu trong quân đội ở đảo Nước Mặn, về sau đầu nhập cho tổ chức Dragon’s Eyes của Dương Tuấn Vũ cũng giữ vai trò tướng lĩnh, về mặt nào đó sĩ khí và tâm thế không hề thua kém những người lính nơi sa trường. Giọng hắn ồm ồm nhưng đặc biệt hữu lực, bàn tay lớn thô kệch chỉ lên mô hình chiến hạm 3D như thực đang được chiếu ở giữa khu bàn họp hình vòng tròn. Khi nhìn thấy hình ảnh này, đám người bộ trưởng Lê Quân cũng cảm thán, công nghệ khoa học kỹ thuật của Thịnh Thế đã phát triển tới mức làm người ta thán phục. Chỉ với một chút thành tựu mô phỏng y như tồn tại thực trước mắt thôi cũng đủ để họ xem trọng lời nói của tập đoàn khổng lồ này thêm một phần. - Thưa các vị, đây là mô hình Trục Hạm mới nhất do Viện nghiên cứu làm ra, so với chiếc Mắt Bão sắp ra mắt, chiếc này được nâng cấp không ít tính năng đặc biệt. Tôi xin đi thẳng vào tâm điểm, thứ khiến thế giới e dè đã chính thức được áp dụng vào quy trình sản xuất của con tàu mang tên Sấm Sét này. Lê Quân híp mắt: - Theo lời Giám Đốc Cường nói, có phải ngài đang nhắc tới động cơ vĩnh cửu Hydrogen- Điện? - Chính xác. Có nó, hải quân chúng ta có thể không cần vào bờ cũng có thể liên tục bám biển nhiều ngày. Mọi người ở đây đều là lão quân nhân nòng cốt, vừa nghe thấy vậy gương mặt lập tức kinh hỉ. Bọn họ đã tận mắt chứng kiến, thậm chí còn cùng tham gia sự kiện ra mắt và thử nghiệm tàu ngầm TT-01. Lần đó, kết quả khiến người ta sôi sục, chỉ tới khi nguồn lương thực trong 3 tháng hết, chiếc tàu ngầm mới quay về cập bến, nếu có tàu con vận chuyển lương thực chu cấp liên tục e rằng nó có thể bám biển tới lúc nào nó muốn. - Thật quá tốt rồi! Lê Quân cảm thán, ông ta từng này tuổi rồi, chứng kiến đất nước trải qua rất nhiều thời kỳ, từ lúc chiến tranh thảm khốc tới ngày độc lập, rồi kháng chiến và giành được hòa bình, xây dựng đất nước. Mặc dù ai cũng muốn đất nước mình có thể đứng ngang hàng với các quốc gia có nền kinh tế không tệ trong khu vực như Thái Lan, Singapore đã là một mục tiêu rất khó khăn rồi. Họ dự đoán tới khi kinh tế bão hòa, khoa học kỹ thuật phổ cập hơn, Việt Nam cũng cần tới 50-100 năm sẽ miễn cưỡng đuổi kịp. Nhưng ai mà ngờ, từ 8 năm trước đột nhiên xuất hiện một kẻ tên Dương Tuấn Vũ. Hắn dưới sự giúp đỡ tài chính ít ỏi tới mức đáng thương, vượt qua bao thăng trầm, rồi từng bước từng bước xây dựng lên một đế chế kinh tế Thịnh Thế huy hoàng như ngày hôm nay. Lê Quân nhìn những gương mặt có trẻ tuổi, có trung tuổi khí độ trầm ổn, thái độ đúng mực đang ngồi đối diện mình, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng nhiều hơn là một sự cảm kích từ sâu trong đáy mắt. Họ chưa bao giờ đòi hỏi Nhà nước tạo điều kiện, chưa từng mượn hơi một thế lực hùng mạnh nào trong Tứ đại gia tộc, thậm chí còn có xích mích một lúc với ba nhà. Những sự kiện năm đó đủ để ba nhà thù hận. Lê Quân biết, chắc chắn dù ngoài sáng hay trong bóng tối bọn họ vẫn gây bất lợi cho cao tầng Thịnh Thế, nhưng những con người nơi đây vẫn có thể bình tĩnh, từng bước giải quyết mà không gây ảnh hưởng tới con đường phát triển của tập đoàn, thực sự, họ đáng nhận được sự nể phục.