Vạn biến hư ảo

Chương 34 : tinh hạch

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Dương Tuấn Vũ sau khi điều chỉnh lại cơ thể ở trạng thái tốt nhất, hắn hơi băn khoăn về việc xử lý cái xác, vì toàn thân nó đều có giá trị nên không thể cứ vác lên chạy loạn khắp nơi được. - Triệu Cơ, em có biết cách xử lý xác yêu thú không? Triệu Cơ thở dài: - Trong dữ liệu của em đúng là có kiến thức về yêu thú nhưng nó rất hạn chế, so với cái ngọc giản Vạn Thú của Cửu Giới đưa cho anh một phần cũng không bằng. Dương Tuấn Vũ nghe vậy cũng có chút đau đầu, trong ngọc giản đúng là có kiến thức về yêu thú, nhưng chỉ có tên, ngoại hình và một số kỹ năng cơ bản của chúng, còn về xử lý xác yêu thú thế nào thì nó không nói rõ. Băn khoăn một hồi cuối cùng hắn quyết định lấy dao găm định tách lọc từng phần. Nhưng ngay khi lưỡi dao chuẩn bị hạ xuống thì có tiếng nói đột ngột vang lên: - Xử lý xác yêu thú không phải như vậy. Dương Tuấn Vũ giật mình, hắn không ngờ có kẻ xuất hiện ngay gần đây mà mình và Triệu Cơ không phát hiện ra được. Ánh mắt ngưng trọng quay sang nhìn thân ảnh đang lười nhác, miệng há lớn ngáp một tiếng, dựa lưng vào cây cổ thụ phía xa dường như hắn vừa ngủ dậy. Chỉ có điều đây không phải là người lạ, nhưng cũng chẳng phải thân thiết gì, hắn thận trọng lên tiếng: - Idle? Idle dường như không nhận ra thái độ cảnh giác của Dương Tuấn Vũ, hắn vừa đi vừa lắc lắc cổ cho đỡ mỏi, bước chân cũng tiến lại gần, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh cái xác của Hắc Lôi Báo, tay đưa ra khẽ vuốt ve bộ lông đen tuyền mịn như nhung. Dương Tuấn Vũ thấy hắn không hề cảnh giác mình thì hơi ngẩn ra, tên này không sợ hắn sẽ ra tay ám toán sao? Đột nhiên đồng tử hắn co nhỏ, cảm giác nguy hiểm cực khủng bố ập tới như ác quỷ được giải phóng, tất cả chỉ bởi vì Idle bất ngờ sờ tay ngang hông. Thanh kiếm màu trắng ngọc, sáng loáng với đường hoa văn tinh xảo đột nhiên rút ra khỏi vỏ, mà kì lạ là khi thanh kiếm rút ra lại không hề phát ra một tiếng động nào, tốc độ nhanh đến nỗi đôi mắt được cường hóa của Dương Tuấn Vũ vốn có chút kiêu ngạo cũng chỉ lờ mờ thấy được tàn ảnh. Triệu Cơ thốt lên: - Cẩn thận, hắn rất nguy hiểm! Điều này không cần cô nói Dương Tuấn Vũ cũng cảm nhận được, lông tóc hắn chẳng biết từ bao giờ đã dựng đứng lên, chưa bao giờ hắn cảm thấy sự đe dọa tính mạng từ một đối thủ kinh khủng như thế, ngay cả khi giao đấu với tên Lus điên cuồng kia hắn cũng không có cảm giác này. Ngay khi hắn đang sẵn sàng nhảy lùi lại giữ khoảng cách với Idle thì đôi mắt trợn lên, miệng há hốc chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Chỉ thấy Idle cầm con hung thú rồi tung lên, cánh tay cầm bạch ngọc kiếm “xoẹt xoẹt” mấy đường rồi khi rơi xuống, thân thể con yêu thú dù đã chết nhưng vẫn vô cùng rắn chắc bỗng nứt toác ra từng đường cực sắc gọn, tới khi chạm đất máu trong cơ thể mới kịp chảy ra. Dương Tuấn Vũ bàng hoàng phát hiện tất cả các phần đã được tách ra vô cùng gọn gàng, hoàn mĩ. Biết hắn không phải ra tay với mình mà chỉ đang hướng dẫn cách làm thịt yêu thú thì thân thể bớt căng cứng, mắt thấy thanh kiếm rõ ràng một vết máu cũng không dính lên được, mà chẳng biết như thế nào đã nằm gọn trong vỏ, miệng hắn chậc chậc mấy tiếng rồi nói: - Thủ đoạn của ngươi rất giỏi. Idle ngửa người vặn vặn lưng mấy cái dường như không quan tâm tới quá trình biến đổi thái độ của kẻ bên cạnh, vẻ mặt quay sang có chút ngượng ngùng nói: - Cho ta ăn chung một bữa được chứ? Dương Tuấn Vũ đang định hỏi tại sao hắn xuất hiện ở đây, nhưng lời chưa đến họng đã bị câu nói kia làm cho nghẹn lại, mãi sau mới khó khăn lên tiếng: - Ngươi sao không kiếm một con thú mà làm thịt, với sức mạnh ... Hai tay vục xuống nước sông trong vắt rồi hất lên mặt mấy vốc nước cho tỉnh táo, nghe Tuấn Vũ nói vậy thì nhe hàm răng trắng bóc cười: - Ngươi có nhiều thịt vậy đừng keo kiệt thế chứ? Tạm thời ta không thể dùng đến kiếm. Dương Tuấn Vũ trừng mắt khinh bỉ, trong lòng thầm chửi, chẳng phải ngươi vừa dùng kiếm xả thịt Lôi Báo sao? Nhưng nghĩ lại đúng là con yêu thú này rất lớn, mình hắn ăn cũng không hết, chưa kể dựa theo kiếm pháp tinh tế của Idle hạ xuống, mặc dù nhìn không rõ quá trình cụ thể nhưng hắn cũng biết cách xử lý thân thể yêu thú phải bắt đầu từ ngực, chính xác hơn là từ tim, liên hệ với kiến thức trong ngọc giản Vạn Thú hắn liền hiểu tim là bộ phận quý giá nhất của Yêu Thú. Mặc dù chết đi nhưng bên trong nó vẫn tồn tại một thứ năng lượng rất mãnh liệt: Tâm Hạch, mà nếu xử lý các bộ phận khác trước thì năng lượng bên trong Tâm Hạch sẽ theo máu chảy đi mà thất thoát, nếu lập tức cắt đứt tim làm máu và năng lượng tinh thuần ứ lại thì mới có lợi nhất. Đổi chút thịt lấy được một phần kiến thức quan trọng nên hắn cũng không quá nhỏ nhen, gật đầu nói: - Được. Ngươi đợi một chút. Idle thấy hắn dễ nói chuyện như thế cũng gật đầu, mặc dù vậy hắn vẫn vuốt cằm hỏi: - Có cần giúp gì không? Ta cũng biết kiếm ít rau cỏ. Dương Tuấn Vũ nhếch mép cười, miệng nói một câu là tên hơn 10 loại nguyên liệu: - Được rồi, ngươi đi kiếm ít hạt hồ tiêu, sả và húng quế... Idle nghe xong thì gật đầu, hắn quay đi mấy bước chợt khưng lại, tay gãi gãi ót cười: - Mấy thứ ngươi nói là vật gì? Ta chưa nghe nói qua. Dương Tuấn Vũ đang ngả người cúi xuống lấy thịt báo nghe vậy suýt ngã cắm mặt vào vũng máu, đôi mắt trừng lên: - Ngươi còn nói mình biết rau cỏ? - Ừ. Idle gật đầu chắc chắn. - Vậy ngươi kiếm được cái gì? - Rau muống. Hắn thành thật chỉ tay xuống mặt sông đang có không ít dây rau muống xanh mơn mởn cười cười. Dương Tuấn Vũ day day trán, tên này sống được tới bây giờ thật không dễ dàng nha, nhìn hắn cũng không phải cậu ấm cô chiêu, thân hình xăm trổ có không ít vết sẹo lớn nhỏ kia là minh chứng cho vô vàn cuộc chiến tàn khốc a. Thấy hắn thở dài bất lực, Idle đột nhiên nhớ ra cái gì, đôi mắt sáng lên nói: - Còn có lá ngón. Dương Tuấn Vũ loạng choạng ngã xuống, quay sang bắt gặp gương mặt vô cùng tự hào kia cơn tức trong lòng chợt tiêu tán, ôm bụng cười, mãi sau mới khó khăn nói: - Lá ngón, ngươi định ăn để chết à? Idle mặt cứng lại, kiến thức mảng thực phẩm dường như sinh ra đã là thiên địch của mình làm chính hắn cũng bất lực, nhớ lại cái gì đôi vai khẽ nhún: - Hình như rất độc. Dương Tuấn Vũ lắc đầu: - Không độc, ăn vào chỉ chết thôi. Idle nghe nửa đầu hai tay vỗ đét một cái đang định nói gì đó thì nghe nửa câu sau mặt hóa đá. Dương Tuấn Vũ lại ôm bụng cười sằng sặc, tên này khi rút kiếm ra khỏi vỏ đúng là hóa quỷ, nhưng kiếm thu lại dường như lập tức biến thành một tên ngây ngô. Đương nhiên Dương Tuấn Vũ không tin hắn ngu ngốc thật, nếu sơ sẩy sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Thu lại tràng cười sảng khoái, hắn vẫy vẫy tay: - Ngươi đi hái rau muống đi, mấy thứ kia ta rất nhanh tìm được, à biết cắt thịt chứ? Idle gật gật đầu: - Cái này ta làm được. Nói xong không đợi Dương Tuấn Vũ chỉ đạo, hắn tiến tới lưỡi kiếm nhoáng lên mấy cái rất nhanh rồi thu lại, hắn cúi xuống xắn tay áo rồi chạy ra bờ sông hái rau. Dương Tuấn Vũ nhìn đám thịt mấy trăm cân nhoáng cái đã biến thành các miếng đều tăm tắp thì chậc lưỡi, thủ pháp đúng là cao thâm. Đôi mắt quét qua một hồi chợt ngưng lại vị trí trung tâm của các khối thịt, ở chính giữa có một quả Tâm Hạch rất cứng rắn, đen xì, bên trong thi thoảng lóe lên các tia sáng giống chớp giật. - Đây chính là Tâm Hạch, thứ yêu thú rèn luyện qua rất nhiều năm cô đọng lại sao? Giọng Triệu Cơ có chút gấp gáp nói: - Đúng vậy, năng lượng thật lớn, đem so sánh thậm chí tương ứng với tinh thạch năng lượng cấp A++. - Lớn như vậy? Dương Tuấn Vũ hơi giật mình, nhưng nghĩ lại con Hắc Lôi Báo này cấp độ sức mạnh Thân Vương thì khẽ gật đầu, theo hướng này suy luận thì năng lượng yêu thú cấp 8-9 tương ứng Đại Công Tước, Quốc Vương sẽ là Tinh Hạch loại A+++, thậm chí là S, còn trên cấp 9 là S+++. Chợt có tiếng Idle từ bờ sông truyền đến: - Có vẻ kiến thức yêu thú của người không được tốt lắm, vì đã cho ta bữa ăn nên ta nhắc ngươi một chút, thứ Tâm Hạch mặc dù tốt nhưng không thể trực tiếp hấp thụ. Nó vốn là thứ thuộc về yêu thú, mặc dù đã chết nhưng tính cuồng dã vẫn tồn tại, cấp độ càng cao tính cuồng dã càng lớn. Nếu cứ mạnh mẽ hấp thụ sẽ bị nhiễm khí tức này, một lần có lẽ không sao nhưng thêm lần nữa sẽ làm tính cách ngươi biến đổi, nhẹ thì hung hăng, nặng thì biến thành thú nhân. Dương Tuấn Vũ nghe vậy thì giật mình, quả thật nếu Idle không nhắc thì hắn chắc chắn đã lầm lối: - Cảm ơn. - Được rồi, không cần ta nói, thứ này sớm muộn ngươi cũng biết. Bình thường ta cũng chẳng nhiều lời vậy, chẳng qua Faith có nhắc nhở ta khi làm nhiệm vụ ở U Minh nếu gặp ngươi thì chiếu cố ngươi một chút. - Faith? Là ý của Yon sao? - Có lẽ vậy. Mặc dù ta không tin với sức mạnh yếu ớt của ngươi có thể làm được trò trống gì trong trận Đại Kiếp Nạn như Yon hi vọng, nhưng ít nhất cùng phe ta cũng không muốn nhìn ngươi biến thành kẻ thân người tính thú. Dương Tuấn Vũ không vì sự xem nhẹ trong lời nói của Idle mà khó chịu, hắn đương nhiên biết trong số các vị Vương của Cửu Giới hắn không hơn ai, thậm chí ngay cả Lus đã từng thua thiệt trong lần giao chiến trước hắn cũng không tin tên đó chỉ có chút sức mạnh như vậy, mặc dù Dương Tuấn Vũ tin với một số con bài tẩy mình chưa tung ra có thể khiến kết quả khó lường, nhưng Lus cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, hắn có bí mật Lus đương nhiên cũng có. Một trận sinh tử chiến phần thắng về tay ai còn chưa thể đoán được. Idle thấy thái độ của Dương Tuấn Vũ không tức giận thì thầm gật đầu, xưa nay kẻ mạnh không ít, ngông cuồng tự đại rất nhiều, nhưng biết mình đang đứng ở đâu lại rất ít. Chỉ những kẻ biết mình biết ta thì trong trận chiến mới có thể đưa ra sự chọn lựa chính xác. Đánh được thì liều chiến, không đánh được thì rút lui, lần sau quay lại trả thù. Hành động này với người khác thì nhục nhã, nhưng với Idle thì quá bình thường. Ai cũng chỉ có một cái mạng, nếu không biết tiến biết lùi thì chỉ là hòn đá lót đường cho kẻ khác. Ngươi chết có thể làm cho người thân đau buồn, kẻ địch khoái chí, nhưng tất cả chỉ là tạm thời, trước sau chúng đều bị thời gian xóa nhòa, duy chỉ có kẻ sống tới lúc cuối, tay viết ra lịch sử mới là kẻ được mọi người biết tới.