Vạn biến hư ảo

Chương 30 : sát thủ chân chính

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân - Ừ. Dương Tuấn Vũ chợt ngưng trọng, lực sát thương của Đại Hoang Thần Kiếm mặc dù rất lớn nhưng nếu đạt tới ngưỡng sức mạnh cấp Quốc Vương, thậm chí Hoàng Đế thì trong một cái nháy mắt có thể di chuyển tránh được lực công kích chính diện không phải là quá khó. Nhưng cái khủng bố của thanh kiếm đó chính là nằm ở một chữ “Hoang”. Sự “hoang hóa” không có hình dáng, chẳng có âm thanh, đột nhiên trong khoảnh khắc làm biến mất sinh mệnh lực cả trăm dặm mới là thứ khiến người ta đau đầu. - Không ngờ lại có thứ vũ khí biến thái như vậy. Quân Chủ đã thế, Đế Hoàng không biết sẽ làm lên sóng gió khủng khiếp thế nào. - Đế Hoàng? Thứ vũ khí đó chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ngay cả tin đồn cũng không có, nếu nghe thấy thì chắc chắn cũng chỉ là sự thêu dệt của mọi người mà thôi. - Tại sao? Hắn cảm thấy có chút khó hiểu. - Bởi vì chưa có ai đủ năng lực rèn ra nó. - Ồ. Thậm chí cao thủ cấp Hoàng Đế cũng không thể rèn ra sao? - Ngươi nghĩ làm vũ khí chỉ cần có chút nguyên liệu ném ra lò là ra Thần Binh à? Rin phát điên vì tên thiếu hiểu biết này, cô thở hổn hển vì tức giận, mãi lúc sau thấy hắn ngây ngô gãi đầu thì thở dài, coi như cô xui xẻo lần đó mới liều mạng cứu hắn. - Mỗi người đều có một sở trường, giống như có người thích hợp làm bác sĩ, có người thích hợp làm võ sư vậy, không phải cái gì cứ muốn là được. Nghe cô nói tới đó, hắn chợt hiểu ra: - Ý cô là chưa có Hoàng Đế nào giỏi về rèn vũ khí. Rin thấy hắn nắm được điểm mấu chốt thì thở phào nhẹ nhõm, gật đầu. - Ừ. Tu luyện Ki đã rất khó rồi, tu luyện tinh thần lực càng khó hơn, nó cần thiên phú mới có thể tiến bộ được. Mà nghề rèn lại là nghề phải có thiên phú cả man lực (sức mạnh thể chất), Ki và tinh thần lực. - Có lý. Về điểm này thì hắn rất đồng tình, mặc dù nghề rèn nghe chẳng có gì cao quý nhưng đi theo nó mới chính là con đường gian nan nhất. Đa phần mọi người đều chọn một con đường mình có thiên phú nhất rồi tập trung tu luyện chứ hiếm ai tu luyện cả cả Ki và tinh thần cùng một lúc. Chưa kể áp lực của việc liên tục vung búa nện, chịu sức nóng khủng khiếp từ hỏa lò trong nhiều ngày, nhiều tháng, thậm chí nhiều năm không phải là nhiều người có thể vượt qua được. Rin đang định giải thích tiếp, thì thấy hắn gật gù, bộ dạng rất “thấu hiểu”, cô nghi ngờ hỏi: - Ngươi cũng biết rèn sao? - À. Có thử qua một chút. Thần Binh thì không nói, nhưng Phàm Binh cũng có làm được vài món không tệ. - Ồ. Rin hơi ngạc nhiên, phải biết trong các nghề thì ở Zero nghề rèn rất có danh khí. Mặc dù chỉ là Phàm Binh nhưng nếu là Cực Phẩm Phàm Binh, thậm chí Bán Thần Khí cũng kiếm được rất nhiều tinh thạch. Luyện Khí và Luyện Đan không nghi ngờ chính là nghề hái ra tiền, đương nhiên, nếu tay nghề kém cỏi thì được không bằng mất, tài liệu để ném vào đó có thứ nào giá không khiến người ta nhỏ máu. Nguyên liệu cấp thấp còn được, nguyên liệu Trung Phẩm giá đã hàng ngàn tới hàng triệu tinh thạch, Thượng Phẩm thì một chút cũng đủ khiến tài phú một đại gia tộc bay màu một phần mười. Còn Cực Phẩm, e là bán cả gia tộc Yamamoto của cô đi cũng không đủ mua một phần tài liệu luyện khí. Do đó, dù có Đại tông sư rèn ra Thần Binh cấp Đế Hoàng thì chắc không có một gia tộc nào có thể góp đủ. Chưa kể luyện khí hay luyện đan đều có tỷ lệ thành công, mà cấp độ càng cao tỷ lệ thành công càng giảm, chiếu theo đó, nếu muốn làm ra một thanh Đế Hoàng thì cả Zero hợp lực cũng không đủ thử sức quá hai lần. Đương nhiên đó chỉ là giả thuyết, các đại thế lực ở đây chém giết nhau còn không được, ai muốn góp cả gia tài của mình ra chứ? Mà làm xong rồi cũng chỉ có một thanh, một thanh chia cho mấy chục thế lực thì ai là người cầm? Cho nên, ngay từ bước hùn vốn, gom góp nguyên liệu đã không có khả năng, Thần Binh cấp Đế Hoàng sẽ luôn là thứ tồn tại trong truyền thuyết. Rất nhanh mấy thứ đó bị Rin ném qua sau đầu. Ánh mắt chợt lóe lên tinh quang, cô nói: - Ngươi thử đăng ký làm luyện khí sư xem. - Luyện khí sư? Để làm gì? - Đương nhiên là để kiếm tiền. Thấy hắn ngạc nhiên, cô tức giận: - Ngươi nghĩ tiền từ trên trời rơi xuống sao? Muốn ăn uống, đi lại cũng phải chi tiền, ở nơi nào mà không cần tiền. Cửu Giới mặc dù coi trọng ngươi nhưng bọn họ cũng cần nuôi rất nhiều người, tài lực phân ra cũng có hạn, nếu ngươi bắt gặp một thanh vũ khí không tồi cũng không thể ngửa tay xin tiền chúng được. Thấy Rin liếc mắt nhìn cây thương toàn thân chi chít vết nứt vỡ, Dương Tuấn Vũ cười khổ. Hắn chỉ định tới Zero tìm hỏi tung tích của Minh Châu, sau đó điên cuồng tìm kiếm, nếu cô ấy còn sống thì lập tức rời khỏi nơi hỗn loạn này. Nhưng khi đặt chân tới đây hắn mới biết mọi thứ rõ ràng không đơn giản, vài tuần, vài tháng cũng chưa chắc có thể tìm được Minh Châu. Giờ để đổi được chút tin tức về sợi dây chuyền, hắn còn phải mạo hiểm đi thu thập nguyên liệu luyện khí cho Envy, nếu nhanh cũng phải mấy vài tháng, chậm chỉ sợ mất cả năm. Mà ở thời gian dài như vậy, không có xu nào trong túi e rằng sẽ sớm chết vì đói khát. - Cũng được. Cảm ơn cô. - Không có gì. Rin không quen nghe mấy lời này, nhìn thân ảnh cao lớn trước mặt đang nhếch mép cười, cô chợt thấy mình không ngờ đã nói nhiều vậy. Trong đầu bỗng nhớ lại thời điểm ngày đó, hắn sau khi ngồi đả tọa hồi phục thương thế sau trận chiến với Lus, giọng nói lạnh lẽo vang lên lúc ấy đã quan điểm bao năm của cô dường như có chút xao động. “Cô hiểu thế nào là sát thủ?” Khi đó cô đã giật mình, sát thủ không phải chuyên ẩn nấp rồi ám sát kẻ địch sao? Đương nhiên, thủ đoạn ẩn nấp cũng rất phong phú, tuyệt kỹ ám sát cũng rất đa dạng. Nhưng khi cô định lên tiếng thì nghe thấy hắn thở dài, lắc đầu. “Sát thủ không phải là lúc nào cũng giữ bộ mặt lạnh lùng khiến ai nhìn vào cũng lập tức thấy chữ “Sát” ở trên trán cô. Tôi không có ý lặng nhục tổ chức ninja hay ám vệ, tuy vậy, cách thức hoạt động của mất người đang tồn tại một sai lầm chí mạng.” Nghe tới đó Rin giật mình, cô định phản bác nhưng hắn xua tay chặn lại. “ Sát thủ chân chính phải là kẻ chiếm được lòng tin của nạn nhân, thậm chí coi nhau như đồng bạn, anh chị em, khiến hắn tới khi bị dao xuyên qua tim mới giật mình, ngạc nhiên, phẫn nộ. Là sát thủ, lúc nên cười thì phải thật tự nhiên như gió xuân, khi cần khóc phải kêu gào đau đớn, khi cần uống rượu phải toàn hơi men, khi cần quan tâm phải thật nhẹ nhàng, trìu mến. Thậm chí, nói có chút thô bỉ, khi cần lên giường để loại bỏ hoàn toàn tính cảnh giác của con mồi, cô cũng phải rên rỉ sung sướng. Rồi trong khoảnh khoắc hắn mê say nhất, phòng ngự yếu ớt nhất thì một kích lấy mạng. Sát thủ không phải là những kẻ chỉ biết chém giết, khi cần cô phải sẵn sàng biến thành một đứa trẻ ngây thơ, một bà nông dân, một cô giáo. Nghề nghiệp nào cũng biết, tinh thông càng tốt. Chỉ có như vậy cô mới có thể thích nghi với mọi hoàn cảnh. Sát thủ không phải chỉ nấp trong bóng tối, lợi dụng bóng đêm len lén ra tay, mà sát thủ chân chính có thể hoạt động trong bất cứ môi trường nào không kể ngày đêm. Đấy mới gọi là sát thủ chân chính. Còn cô, tự nhìn mình xem, gương mặt lúc nào cũng như khối băng, cả năm cả tháng không nở được một nụ cười, nhìn cô như thế ai dám tiếp cận, mà tiếp cận thì đối phương cũng luôn có phòng bị. Cô muốn giết được mục tiêu e rằng rất khó.” Rin bị hắn mắng cho cứng họng nhưng cô không thể phản bác. Cô mặc dù giống như một cỗ máy chiến đấu nhưng bản chất vẫn luôn tồn tại linh hồn và trí tuệ. Ninja bao năm vẫn vậy, chỉ có càng theo thời gian thủ đoạn giết người càng nhiều, nhưng mục tiêu cũng càng lúc càng hiểu rõ hơn về cách thức hoạt động của bọn họ. Danh tiếng ninja, ám vệ luôn khiến kẻ nghe thấy lạnh người, nhưng bản thân cô biết, gia tộc họ đang xuống dốc trầm trọng, chẳng lẽ truyền thống ngàn năm nay đều sai sao? Thấy cô đang tranh đấu trong lòng, hắn dường như thấu hiểu: - Truyền thống không sai, nhưng không cái gì là hoàn hảo, theo biến đổi và tiến bộ của thời gian, truyền thống phải thích nghi theo, chỉ như vậy mới có thể phát triển, còn cố chấp thì chỉ duy trì hơi tàn, chờ ngày diệt vong thôi.” Từ hôm đó hắn cũng không nói thêm gì nữa, nhưng Rin đã suy nghĩ rất nhiều. Chính cô cũng không biết một mầm mống đã được gieo vào trong tâm trí cô, nó lúc nào cũng thôi thúc cô phải đưa ra lựa chọn: tiến bộ để sống hay bảo tồn để chết. Mà vô hình theo thời gian ở bên cạnh Dương Tuấn Vũ, cô đã vô tình từ từ thay đổi. Việc cô bắt đầu thể hiện thêm sắc thái trên gương mặt, dù chỉ là một cái bĩu môi, hoặc số lượng câu chữ nói nhiều lên từng ngày chính là minh chứng cho việc đó.