Vạn biến hư ảo

Chương 31 : lên đường

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân - Được rồi, quay lại vấn đề chính, cô có biết dãy U Minh không? Dương Tuấn Vũ thấy mọi chuyện hình như đang đi sai hướng, hắn thở dài hỏi. Âm thanh này vang lên liền kéo Rin trở về hiện tại. - Nhắc đến U Minh thì phải hiểu về nguồn gốc của nó. U Minh là một phần thuộc dãy Thiên Địa U Minh Sơn Mạch, nó là dãy núi lớn nhất ở Zero. Nếu tưởng tượng Zero là một vùng đất hình tròn, thì sơn mạch khổng lồ này là thứ chia đôi nó thành hai nửa riêng biệt. Trong đó, Đông Bắc màu mỡ thuộc phe Chính Đạo nắm giữ, Tây Nam khô cằn do phe Tà Đạo chia nhau cai trị. - Vậy còn Liên Minh Công Hội? Nghe nói nó ở vùng đất trung tâm? Rin thấy hắn nói vậy thì hơi gật đầu, cô tiếp tục nói: - Chính xác hơn phải gọi là vùng trung tâm, nó không nằm trên đất mà toàn bộ Liên Minh này đều nằm trên dãy Thiên Địa U Minh Sơn, cụ thể là trên đỉnh Thiên Sơn, cao tới hơn 10 ngàn mét- đỉnh cao nhất, trung điểm của dãy sơn mạch. - Ồ. Dương Tuấn Vũ rất ngạc nhiên, theo như Ban nói thì nó là vùng phồn thịnh nhất, điều này hơi khó tưởng tượng nếu gắn nó với điều kiện núi non hiểm trở. Nhìn ánh mắt nghi hoặc ấy, Rin biết hắn đang nghĩ gì: - Sức mạnh của Liên Minh không phải đơn giản như ngươi nghĩ, thiên nhiên dù khắc nghiệt thế nào thì con người cũng luôn khao khát chinh phục, và họ đã làm được. Toàn bộ hơn 1000Km xung quanh đỉnh Thiên Sơn đều được Liên Minh cải tạo toàn diện, họ san núi, xẻ đá, xây lâu đài, cung điện, kiến thiết thành thị cực kỳ phồn hoa nhưng vẫn tài tình giữ được nét oai phong, hùng vĩ của thiên nhiên. So sánh với nó, Đường gia mà ngươi đã từng tới, ngay cả cái móng chân cũng không bằng. Dương Tuấn Vũ nghe vậy chỉ biết tặc lưỡi thán phục, đại công trình này không dưới vạn người không xong, chi phí để xây dựng chắc chắn là một con số khổng lồ, có lẽ trong Zero cũng chỉ có tổ chức đứng đầu này mới có khả năng làm ra một tuyệt tác siêu khủng khiếp như vậy . - Chưa hết, chính vì sự tồn tại của Liên Minh đã khiến dãy sơn mạch này bị chia thành hai nửa, trong đó, nửa trên ngăn cách Bắc - Tây là dãy U Minh, Đông – Nam là dãy Thiên Minh. Đương nhiên, tuy nói dãy sơn mạch bá đạo này ngăn cách zero, nhưng nó không ngăn cách hoàn toàn, điển hình là những chỗ tương đối thấp sẽ bị san phẳng tạo thành các con đường nối liền các vùng đất với nhau. - Vậy để tìm ba thứ nguyên liệu này tôi cần phải lùng sục khắp một nửa cái sơn mạch rộng lớn này sao? Như thế có khác gì mò kim đáy bể. - Đương nhiên, đồ tốt đâu dễ kiếm, nếu dễ thì nó cũng không trở thành nguyên liệu cao cấp. Ba thứ này không chỉ khó tìm, mà các loài yêu thú đấy đều rất hung ác và nguy hiểm. - Yêu thú? Không biết ba loài này thuộc cấp độ nào? Loài thú trong truyền thuyết này hắn cũng chưa có cơ hội được nhìn nhiều, chính xác là chỉ thấy đúng hai loài, một là con chuột trắng nhỏ- Thử Tầm Hoan hiện vẫn đang nằm trong tay tên Thập Tam, hai là đám Hắc Ma Phong ở vùng Hố Tử Thần, chúng đều chỉ là yêu thú cấp thấp. Yêu thú tùy theo độ mạnh yếu mà cũng được chia ra làm nhiều cấp: Cấp từ 1-3 là cấp thấp, tương đương nhân loại cấp Võ sư- Tử Tước. Từ 4-6 là trung cấp, tương đương cấp Bá Tước- Công Tước. Từ 7-9 là cao cấp, tương đương cấp Thân Vương- Quốc Vương/Vương Hậu. Trên cấp 9 gọi chung là Thần Thú, tương đương Hoàng Đế/Nữ Hoàng. Mặc dù cấp độ được coi là tương đương, nhưng sự hung ác, tàn nhẫn và đặc biệt là trong trạng thái cuồng bạo của yêu thú thường khiến nhân loại cấp bậc tương đương không dám trực tiếp đối diện. Nếu dựa vào đó mà phỏng đoán thì mấy nguyên liệu cao cấp để luyện Thần Binh cấp Thống Lĩnh e rằng rơi vào nhóm cấp 6-7. Không ngoài dự liệu, Rin đã cho hắn câu trả lời: - Ba loài yêu thú có trên người các loại tài liệu luyện khí kia, con trưởng thành thường đạt cấp 7, thậm chí con đầu đàn có thể đạt tới cấp 8, lực chiến tương đương Đại Công Tước. Sức mạnh hiện tại của ngươi mới chỉ vượt qua Thân Vương chưa lâu, đối đầu với loại yêu thú này không khác gì đem mạng mình ra trêu đùa. Ả Envy này đúng là con rắn độc. Có lẽ do ngươi đã làm tên Lus mất hết mặt mũi trong trận chiến mấy hôm trước nên dùng nhiệm vụ này cố đẩy ngươi vào chỗ chết đây. Dương Tuấn Vũ cười khổ, trận chiến ngày đó một phần cũng vì tính mạng cô gái này bị đe dọa, một phần là do hắn muốn thể hiện chút năng lực bản thân, nếu không, e rằng rất nhanh hai bọn họ sẽ bị bọn chúng khinh thường, chán chán lại đem ra trêu đùa tới chết. Ở nơi đất khách quê người này, lúc cần im lặng thì im lặng, lúc cần tỏ ra hung ác thì phải mạnh mẽ, điên cuồng hơn cả đám dân bản địa. Thấy sự lo lắng, tức giận của cô hắn không khỏi nở nụ cười hài lòng, cô gái băng sương này đã bắt đầu thay đổi theo hướng tích cực rồi. - Thực ra chiến đi lần này không hẳn sẽ thập tử vô sinh như cô nghĩ, chẳng qua ta cũng chỉ đi nhặt vài viên đá, nhổ mấy sợi lông, xin chút máu của chúng thôi. Nếu tìm thời cơ thích hợp thì không phải không có cơ hội. - Ừ. Cô biết ý hắn đã quyết thì rất khó thay đổi, nhìn đôi tay đang vuốt ve sợi dây chuyền đã nhạt màu, cô buột miệng hỏi: - Người đó rất quan trọng sao? - Ừ. Quan trọng hơn mạng sống của ta. Thấy ánh mắt dịu dàng của hắn khi quan sát viên đá thất thải, miệng trả lời nhẹ nhàng như không, nhưng chính những thứ đó khiến Rin ngỡ ngàng. Không ngờ trên thế gian còn tồn tại kẻ si ngốc vì tình như vậy. Đeo sợi dây chuyền lên, khẽ giấu sau cổ áo, khi hắn ngẩng đầu lên ánh mắt đã tràn đầy quyết tâm. Khóe miệng nhếch lên một đường cong khiến gương mặt vốn tuấn tú có thêm nét tà dị, trong đầu Rin lập tức hiện lên hai chữ “thật đẹp”, trái tim bất giác loạn nhịp khiến cô giật mình kinh hãi, vội vàng cúi đầu áp chế lại thứ cảm xúc kỳ quái mà cô chưa bao giờ biết đến. Bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp đầy mạnh mẽ: - Ở đây đợi ta. Yên tâm, ta đã nói đưa cô ra khỏi đây thì nhất định sẽ làm được. Nghe vậy, thân hình cô đột nhiên đông cứng như tượng, khi tiếng bước chân đã ra tới cửa, một thanh âm trong vắt lí nhí vang lên: - Ưm... Đừng chết. Khi Dương Tuấn Vũ đang đi qua cây cầu đá vắt ngang giữa núi non hùng vĩ, bước chân chợt dừng lại, gương mặt không chút biểu cảm ngẩng đầu nhìn về phía sau. Gió tuyết cực lớn mang theo hơi thở băng hàn thấu xương nhưng dường như không khiến thân ảnh kia có bất cứ trở ngại nào, chỉ một cái chớp mắt đã xuất hiện ngay bên cạnh hắn. Làn da trắng bóng như sứ, ngũ quan hoàn mĩ, tinh tế, đặc biệt đôi tai hơi nhọn dài khác lạ khiến người con gái này càng thêm yêu mị, khoác lên người bộ lễ phục màu trắng tinh khôi rõ ràng không thể giấu đi được những đường cong mềm mại, nhiếp hồn đoạt phách, dễ dàng khiến cho bất cứ nam nhân nào được vinh hạnh chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy, tâm hồn lập tức sẽ bị lún sâu vào, ánh mắt khó lòng rời đi. Dương Tuấn Vũ khi lần đầu gặp cô cũng thoáng ngây ngốc, cứ tưởng lần sau sẽ có miễn dịch, nhưng bây giờ hắn mới biết điều này còn khó hơn việc hái sao trên trời. Có lẽ đã quá quen với vẻ mặt thất thố của đám nam nhân, Faith chỉ hơi nhướng mày, gương mặt còn lạnh hơn băng tuyết, bàn tay cầm theo một chiếc túi nhỏ, đôi môi nhỏ nhắn phát ra thanh âm như tiếng chuông bạc. - Sư phụ đưa cho ngươi thứ này, bên trong có bản đồ dãy U Minh, ngọc giản Vạn Thú, một chút đan dược trị thương, một lá Phù Dịch Chuyển. Nói xong tay cô lật một cái, một cây Thương màu trắng, lưỡi Thương bắn ra những luồng khí sắc bén xuất hiện trong tay. - Đây là Bạch Ngọc Thương. Cây Thương kia của ngươi đã gần như bị phế rồi, đối mặt yêu thú có sức phòng ngự cực mạnh chỉ dùng tay không thì chết chắc. Cầm lấy. Dương Tuấn Vũ hai mắt tỏa sáng, hắn đương nhiên không chê của cải dâng tới tận miệng, tuy vậy, ấn tượng nhất đối với hắn không phải những đồ vật trước mặt, mà là thủ đoạn giấu vật trong không gian của cô gái tên Faith này. Dương Tuấn Vũ đã bắt đầu có những cảm thụ nhất định về sự dao động của không gian vì thế chứng kiến hành động vừa rồi của cô ta càng làm hắn thèm khát chinh phục thứ sức mạnh này. Như biết hắn đang nghĩ gì, trước khi quay lưng rời đi, Faith nói rõ để hắn không mơ tưởng mà đi sai hướng trong tu luyện sau này. Bình thường cô cũng chẳng quan tâm tới một tên ngoại nhân làm gì, nhưng sư phụ Yon đã muốn đưa hắn lên làm Vương chủ cuối cùng thuộc phe mình, biến Cửu Giới thành Thập Giới nên cô mới khuyên nhủ: - Thứ đó không do cấp bậc quyết định, sức mạnh không gian là thiên phú, người không có thiên phú dù tu luyện tới Hoàng Đế cũng vô dụng. Ta không mong ngươi đi lạc đường mà chậm chễ việc tu luyện. Đại Chiến Thiên Địa sắp tới sẽ ảnh hưởng tới hàng tỉ sinh linh, thời gian không đợi chờ ai, ta chỉ nói vậy thôi. Hi vọng ngươi còn sống trở về. Dương Tuấn Vũ nhìn bóng lưng kiêu ngạo, lạnh lùng kia không cho hắn bất cứ cơ hội nói lời nào thì cười khổ. Hắn có lẽ đúng là không có thiên phú về không gian, nhưng Apollo lại khác. Cảm nhận dòng máu đang sôi sục, khẽ nhếch mép cười, quay đầu, mặc kệ bão tuyết rít gào, hắn tiếp tục nện những bước trầm ổn trên cây cầu đá chật hẹp.