Vạn biến hư ảo

Chương 29 : đại hoang thần kiếm

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân - Cô chính là người đã tìm thấy thứ này? Dương Tuấn Vũ giơ sợi dây chuyền lên, đôi mắt khóa chặt vào biểu cảm của người phụ nữ trước mặt. Envy híp mắt nở nụ cười tà mị, chiếc cổ váy khoét sâu để lộ ra một phần đôi gò bồng đào trắng mịn, dường như không nhận ra mình đang có sức quyến rũ thế nào, đôi tay thon dài còn khoanh trước ngực, khiến chúng càng bị đẩy lên cao làm bất cứ người nam nhân nào cũng cảm thấy cổ họng khô khốc. - Ồ. Ngươi muốn biết về lai lịch món đồ này sao? Envy khẽ liếm đôi môi căng mọng, ánh mắt tràn đầy sự khiêu khích nóng bỏng. Nhưng đáp lại thái độ như mời gọi ấy, Dương Tuấn Vũ không quá quan tâm, nghĩ tới Vân Tú và Iris đủ khiến hắn miễn nhiễm với sự câu dẫn trước mặt. - Đúng vậy. Cô có lẽ cũng biết tôi tới đây chính là vì thứ này. Envy hơi bất ngờ trước năng lực kháng cự của người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, nhưng càng tỏ ra lạnh lùng, cấm dục, cô lại càng muốn chinh phục. Ngả người áp sát tới, cánh môi đỏ tươi khẽ thổi những hơi nóng vào tai hắn, hơi thở ngọt ngào kèm theo âm thanh dụ hoặc: - Sao chúng ta không vui vẻ một chút trước khi bàn chính sự nhỉ? Theo lời nói, bàn tay từ bao giờ đã chạm vào lồng ngực rắn chắc vuốt ve một chút. - A. Bàn tay hư hỏng đột nhiên bị nắm chặt lại khiến nó không thể tiếp tục khiêu khích, giọng nói trầm đục mang mùi vị nguy hiểm cảnh cáo: - Mong cô trả lời câu hỏi của tôi. Thấy hắn chủ động lùi lại một bước giữ khoảng cách. Envy chợt phá lên cười, ánh mắt toát ra một tia hứng thú. Cô quay lưng lại bước tới chiếc ghế da báo của mình, đôi chân dài miên man trắng mịn không một tì vết khẽ vắt lên nhau khiến tà váy xẻ cao vô tình bị đẩy lên cao, lộ ra cặp đùi thon dài khiến bao nam nhân thèm khát. - Vút. Âm thanh xé rách không khí vang lên, Dương Tuấn Vũ rất nhanh bắt lấy tờ giấy, không biết nó làm bằng chất liệu gì nhưng có vẻ rất chắc chắn, bên trong bất ngờ chứa một chút dao động năng lượng. Thấy cô ả hất hất hàm, hắn mở tờ giấy được gấp đôi ra, quan sát nội dung bên trong ánh mắt bất giác trở nên nghiêm túc. - Cô cần những thứ này? Envy khẽ cười, lắc lư ly rượu đỏ chót như máu trong tay, cặp môi đào khẽ mở ra nhấp đi một ngụm nhỏ, rồi từ tốn nói: - Nhiệm vụ cấp S, thu thập ba loại nguyên liệu quý: Đá Hỏa Kỳ, Gân Hắc Báo, Huyết Tủy Đại Bàng Bạch Biến. Ta định chế tạo một sợi roi. Sao hả? Có can đảm nhận không? - Tìm được những thứ này cô sẽ nói cho tôi biết? - Đúng vậy. Thấy hắn nhướng mày, Envy nghiêng đầu, mái tóc đỏ tự nhiên khẽ rủ xuống, dưới ánh nến lập lờ hắt lên khiến cô ả càng thêm nét quyến rũ ma quỷ. - Ngươi không có lựa chọn. Ta hoàn toàn chẳng cần thiết phải nói những thứ không có lợi ích gì cho mình. Ba thứ đồ kia nếu không phải đúng lúc có nhiệm vụ khác ta cũng chẳng cần tốn công nhờ một tên khờ ngốc như ngươi. Được rồi, ta còn không tới mức lừa gạt người mới, bước lại gần đây. Envy thả đôi chân gợi cảm xuống rồi đứng lên, Dương Tuấn Vũ hơi nhíu mày, nhưng không còn cách nào khác vẫn đành phải thỏa hiệp tiến tới. Bất chợt toàn thân hắn cứng lại, rất nhanh sau đó là một cảm giác mềm mại, đàn hồi như nhung, thơm ngào ngạt ập tới, hắn định phát lực chống cự thì đôi môi ấy đã tách ra, miệng cô ả lẩm nhẩm những câu tối nghĩa gì đó. - Tách. Cô ả búng tay, một ngọn lửa màu hồng khẽ bùng lên hóa thành một quyển trục với những hoa văn kỳ lạ. Mà khi hoa văn đó hoàn thiện, trong đầu hắn bất chợt có một niềm tin cực lớn vào lời nói vừa rồi của cô ta. - Cô vừa làm trò gì? Dương Tuấn Vũ nhíu mày. Envy liếc mắt bĩu môi khinh bỉ: - Đúng là tên ngu ngốc, “ước thệ” cũng không biết. Ngươi ra ngoài đi, ta cần nghỉ ngơi. Đúng là nhàm chán. Dương Tuấn Vũ định nói gì đấy thì lập tức bị ánh mắt kia ngăn lại, hắn có cảm giác Envy bây giờ đang trở lên vô cùng nguy hiểm. Tới khi đóng cánh cửa lại, hắn vẫn không hiểu vì sao cô ta lại thay đổi thái độ nhanh như vậy. Lắc đầu, Dương Tuấn Vũ theo lối hành lang đi về khu nghỉ ngơi của mình. ... - Đều là nguyên liệu cao cấp, cô ta định chế tạo một sợi roi Thần Binh cấp Thống Lĩnh sao? - Rất khó sao? Hắn cũng khá tò mò về trình độ luyện khí ở đây, bản thân hắn đã tự làm được Thần Binh cấp Chiến Tướng, mặc dù chỉ là Hạ Phẩm nhưng hắn dù sao cũng mới vào nghề, mà không phải dân chuyên. Còn Zero thì khác, cao thủ nhiều như mây, vũ khí họ dùng thuận tay có lẽ cấp bậc sẽ rất cao. Vì thế, hắn mới buột miệng hỏi như vậy. Thấy Dương Tuấn Vũ hỏi thế khóe miệng Rin khẽ giật giật, chợt nhớ xuất thân hắn không phải từ Zero nên cũng không chấp. - Dù ở Zero thì Thần Binh cũng không phải cải trắng ngoài chợ, mà Thần Binh cấp Thống Lĩnh chỉ có cấp bậc Gia Chủ trong các gia tộc mới có một kiện, nó cũng được coi là Trấn Gia Chi Bảo, không ngờ cô ta lại có dã tâm lớn thế. Dương Tuấn Vũ nghe thấy vậy thì hơi ngạc nhiên, gãi đầu tò mò hỏi: - Như vậy không có Thần Binh cấp Quân Chủ, cấp Đế Hoàng sao? Rin nghe thấy thế thì đôi mắt to tròn mở lớn, nhưng chợt nhớ tới điều gì, vẻ mặt chợt ngưng trọng. - Không phải không có, nhưng ta cũng tình cờ nghe được cha và các trưởng lão trong gia tộc có nhắc tới, theo như ông ấy nói thì Liên Minh Công Hội Thiên Thánh Giáo có hai thanh Thần Binh cấp Quân Chủ. - Một tổ chức có tới hai kiện? - Ừ. Nếu không ngươi nghĩ một mình họ làm sao có đủ khả năng tạo thành thế chân vạc, cân bằng, thậm chí có xu thế chèn ép hai thế lực Chính- Tà? - Chậc chậc. Dương Tuấn Vũ không khỏi tặc lưỡi, cái liên minh này có vẻ không chỉ có hư danh. - Tuy vậy, nói về Thần Binh cấp Quân Chủ thì phe Ác mới là nơi sở hữu nhiều nhất, mình bọn họ chiếm tới 3 kiện, chia đều cho Tu La Giới, Ngạ Quỷ Giới và Dị Chủng Giới. - Cái gì? Dương Tuấn Vũ kinh ngạc, nói vậy chẳng phải phe Ác mới là phe phái mạnh nhất sao? Nhưng nhìn tình cảnh họ bị dồn nén tới khu vực cằn cỗi này ... - Là do Tam Giới bất hòa, chiến tranh liên miên, tính cách ngông cuồng, không bao giờ chịu kết thành liên minh, ai cũng muốn làm bá chủ. Trong khi đó phe Chính Đạo, mặc dù không có thanh Thần Binh cấp Quân Chủ nào, nhưng cứ mỗi lần chiến đấu, ít nhiều họ cũng đặt mục tiêu chung lên hàng đầu. Nghe vậy hắn liền thở dài, đúng là dù mạnh nhưng không đoàn kết thì cũng chỉ là kẻ thua cuộc. Nói tới đây, gương mặt Rin có chút cổ quái, Dương Tuấn Vũ đang không hiểu làm sao thì thấy nàng hạ thấp thanh âm, khẽ nói: - Nghe đồn thanh Đại Hoang Thần Kiếm – Thần Binh cấp Quân Chủ đang nằm trong tay Cửu Giới. Dương Tuấn Vũ giật mình khiếp sợ, miệng suýt nữa kêu lên thì rất may Rin phản ứng nhanh lấy tay bịt lại. - Ta không cần biết lý do ngươi gia nhập Cửu Giới là gì, nhưng tốt nhất là đừng nên đánh chủ ý tới nó. - Tại sao? Hắn nghe thấy sự ngưng trọng trong lời nói của cô, mặc dù lý do hắn gia nhập nơi này là vì tin tức của Minh Châu nhưng nếu có cơ hội thu thập một thanh Thần Binh thì cũng không phải việc gì xấu. - Những thanh Thần Binh khác ta không nói, nhưng Đại Hoang Thần Kiếm là thứ đồ chơi không phải ai cũng có thể thèm khát. Mặc dù là truyền thuyết, nhưng hung danh của nó chưa từng khiến người ta nghi ngờ. Thấy hắn nôn nóng, Rin bĩu môi khinh thường: - Đó là vì kẻ nào sử dụng nó sẽ bị hút khô tinh huyết tới chết. - Hút tinh huyết? - Ừ. Điều kiện để kích hoạt nó chính là phải dùng chính tinh huyết của mình làm vật tế. Không chỉ vậy, nó còn xâm thực linh hồn, làm kẻ đó biến thành kẻ điên. - Thật tà đạo. Dương Tuấn Vũ cảm thấy sống lưng phát lạnh, không ngờ trên đời lại có tồn tại thứ quỷ dị thế này. - Tuy vậy nhưng vẫn có nhiều tên đỏ mắt muốn sở hữu nó, chẳng qua tung tích Đạo Hoang Thần Kiếm tới nay không rõ ràng, dù nhiều người đoán nó đang nằm trong tay Cửu Giới nhưng chưa một ai thấy họ sử dụng để chiến đấu. Cho nên thèm khát là một chuyện, tự dưng đắc tội với thế lực mạnh nhất của Tu La Giới mà không nắm chắc thì kết quả chờ đợi chỉ có thể là diệt môn. - Ừ. Dù sao cũng chỉ là một thanh kiếm thôi. Rin thở dài lắc đầu, tên này đúng là đần độn thật hay là đang ngu nữa. - Rất mạnh sao? Thấy bộ dạng của cô, hắn gãi gãi đầu hỏi. - Đâu chỉ là rất mạnh, mà mỗi thanh Thần Binh cấp Quân Chủ đều là thứ biến thái. Đại Hoang Thần Kiếm mỗi một nhát chém xuống sẽ làm sự sống nơi đó biến mất, nơi kiếm khí đi qua cũng đủ khiến hàng chục cây số hóa hoang vu, kẻ dính chiêu sẽ rất nhanh bị hủ thực, thối rữa. Nghe cô nói vậy hắn không khỏi hít một hơi lạnh, chưa bao giờ hắn nghe thấy một thanh kiếm lại có sức mạnh bá đạo như vậy. Hắc Long Thương là Thần Binh cấp Hạ Phẩm Chiến Tướng nhưng khi chém ra nhiều lắm cũng chỉ tạo thành một khe nứt hai trăm, ba trăm mét. Đem so sánh với Đại Hoang Thần Kiếm đúng là đom đóm so với ánh trăng, quá khập khiễng rồi. - Triệu Cơ, em đã từng thấy Thần Binh cấp Đế Hoàng chưa? Triệu Cơ ngượng ngùng nói: - Chưa từng, trước đây em chẳng phải đã nói, Đại Giáo Hoàng Frank-X cũng chỉ có một thanh Đại Hoàng Kiếm đạt tới cấp Quân Chủ Cực Phẩm sao? Theo phán đoán, cấp Thống Lĩnh có lực sát thương gấp vài chục lần cấp Chiến Tướng, cấp Quân Chủ gấp vài trăm lần Thống Lĩnh. Cho nên lực công phá của Thần Binh cấp Quân Chủ hoàn toàn có thể đạt tới mức hủy diệt như vậy. Nhưng cái đáng sợ của nó e rằng không chỉ ở lực sát thương trên diện rộng mà có lẽ chính là ở khả năng làm tan biến sự sống.