Ưng Vương Liệt Tình

Chương 12 : Hòa hảo bỉ dực phi

Hai người không ai biến lại nguyên hình, dùng cánh để bay, có lẽ là vì kiêng kị chuyện lúc trước. Tuyết Ưng sợ Ảnh Nhiên hiểu lầm hắn có dị nghị với màu lông của nàng, còn Ảnh Nhiên cũng không muốn dưới tình huống như vậy mà bày nguyên trạng cho Tuyết Ưng thất. Vì thế hai người liền chọn phương thức đi bộ, dọc theo cây đại thụ theo hướng Tuyết Kiều chỉ mà đi tới. Nơi này thiên nhiên tạo hóa rất độc đáo, hoang vắng, trống trải tự như không phải nhân gian, đưa mắt nhìn chung quanh chỉ thấy có mấy cây cổ thụ không biết đã bao nhiêu năm, ngoài ra không có gì, ánh mặt trời cũng bắt đầu xuyên qua những tầng mây chiếu xuống. Tựa hồ như đã vào cuối thu, ánh mặt trời chiếu rọi tạo nên cảm giác ấm áp, xua đi cái giá lạnh trong cơ thể. Không nói lời nào, đi song song nhau nhưng cũng không liếc nhìn đối phương một cái. Đi một hồi lâu cũng đã rời xa, lúc này mặt trời cũng đã lên cao. Đại mạc hoang vu tưởng chừng như kéo dài vô tận, cho dù bọn họ đi bao lâu thì dường như cũng không nhìn thấy điểm cuối. Tuyết Ưng ngày thường một người nhanh mồm nhanh miệng, cũng không phải là người dễ đè nén cảm xúc nhưng vì Ảnh Nhiên, hắn phải cố chịu đựng, nhìn thấy cứ đi hoài mà vẫn chưa ra khỏi nơi này dù sao đi bằng chân thì cũng không nhanh bằng bay bằng cánh được, hơn nữa cứ im lặng mà đi như vậy, hắn cũng không chịu nổi. Rốt cục tính nhẫn nại của hắn cũng đã tới cực điểm, liền dừng lại, xoay người nói với Ảnh Nhiên “ chúng ta nếu cứ đi bộ thì sợ là tới ngày mai cũng không ra khỏi nơi này, ngươi ngồi trên lưng ta, ta mang ngươi bay đi” Ảnh Nhiên cũng sớm biết hắn sớm hay muộn sẽ nói lời này, cũng không ngạc nhiên mà chỉ khách khí đáp “ không dám nhận ơn huệ của Ưng vương đại nhân, Ảnh Nhiên cũng có cánh, không cần Ưng vương đại nhân phải bận tâm” “Ảnh Nhiên, ngươi rốt cuộc làn nháo cái gì? Thực sự là không thể nói lý, ta đã nói rồi, ta không có ghét bỏ hay khinh bỉ màu lông của ngươi, ngươi sao còn chưa chịu bỏ qua?” Tuyết Ưng cảm thấy mình vốn có hảo tâm, mà sau khi nghe Ảnh Nhiên ôm hòa trả lời thì cơn tức lập tức xông ra, không thể nhịn được nữa. ” Ưng Vương đại nhân nói như vậy là trách cứ Ảnh Nhiên không biết phân biệt sao? Ưng Vương đại nhân khinh thị Ảnh Nhiên hay không thì có quan hệ gì với Ảnh Nhiên đâu? Dù sao mấy năm nay, ngoài trừ Bảo Bảo tiểu chủ và Hồ vương đại nhân thì không có ai sau khi nhìn màu lông của ta mà không ngạc nhiên rồi khinh thị ta, ta cũng đã quen” Ảnh Nhiên cứng rắn và quật cường nhìn về phía Tuyết Ưng, không chấp nhận đối với vẻ mặt giận dữ cùng thái độ sẵn sàng tha thứ của hắn, Ưng vương lao xuống cứu nàng có lẽ là vì nhất thời xúc động, hiện tại hai người đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, trong lòng hắn có lẽ đang hối hận vì hành vi thiếu suy nghĩ của mình, hiện giờ hắn rõ ràng là khinh thị nàng toàn thân một màu đen, sao còn mạnh miệng nói là không xem nhẹ nàng chứ? Thực ra cho dù hắn không nói, nàng dù thế nào vẫn cảm ơn ân tình cứu mạng của hắn nhưng hắn nói ra lại làm lòng nàng khó chịu. Không phải chân thành tâm vô khúc mắc, nàng mặc dù cô độc, nhưng cũng có kiêu ngạo của mình, nàng mới không cần. ” Chết tiệt ngươi, tức chết ta!” Tuyết Ưng tức giận đến nổi gân xanh trên trán, nhiều năm rồi, đây cũng là đầu tiên hắn gặp một nữ nhân làm cho người ta tức giận đến nghiến răng như vậy. Hắn đã nói không thèm để ý, không coi thường thì là như vậy, thế nhưng nữ nhân này vẫn kiên quyết nghi ngờ thực tâm của hắn, mà thực ra nàng có màu lông đen hay trắng thì có liên qua gì tới Tuyết Ưng hắn đâu? Nếu muốn đồng tình và thương hại thì còn nhiều người khác xứng đáng hơn, hắn cần gì phải dành sự đồng cảm cho một nữ nhân căn bản không hiểu tâm tư của hắn chứ? Càng nghĩ, Tuyết Ưng càng cảm thấy không đáng giá, tức giận đến mức không kiên nhẫn mà hiện nguyên hình bay lên, dùng hai chân để đi trên mặt đất cũng không thích hợp với hắn lắm, chỉ có bay lượn trên trời cao mới là sở thích và là sở trường của hắng. Đôi cánh trắng ngần, tinh khiết như tuyết, không pha lẫn một màu nào khác. Ảnh Nhiên tuy không nói ra miệng nhưn trong mắt tràn đầy sự hâm mộ và tán thưởng, nhìn thân hình mạnh mẽ và xinh đẹp của Tuyết Ưng bay lên không trung, đó cũng chính là điều nàng vẫn luôn ao ước và hướng tới, tinh khiết như vậy, xinh đẹp như vậy, khó trách Tuyết Ưng vương là niềm kiêu hãnh của toàn tộc Tuyết Ưng, thiên hạ này e là không có sinh linh nào trên bầu trời có thể so sánh với Ưng vương của Tuyết Ưng tộc. Nàng từ nhỏ đã khát khao mình có được đôi cánh như thế, chẳng cần phải trắng tinh như thế, hoàn mỹ như thế, chỉ cần trắng giống như những tộc nhân khác thôi, nàng cũng đã thấy mỹ mãn, nhưng màu lông của nàng lại đen tuyền, ngay cả một chút màu trắng hay màu gì khác cũng không có, mà màu lông như vậy đối với Tuyết Ưng tộc chính là sự sỉ nhục. Ngẩn đầu nhìn thân ảnh tuyết trắng ngày càng nhỏ dần, ngày càng lên cao, cho đến khi chỉ là một điểm trắng nho nhỏ khuất vào tầng mây, Ảnh Nhiên mới để lộ ra sự mệt mỏi và yếu ớt, Ưng vương đại nhân giận nàng nên mới bỏ nàng bay đi, điều này nàng đã sớm dự đoán được, dù sao chính cha mẹ nàng cũng vụng trộm bỏ nàng mà đi thì làm sao Ưng vương đại nhân cao quý lại ở đây để bồi một ngoại tộc nho nhỏ như nàng. Nàng không có tung cánh bay cao, tuy rằng nàng rất thích cảm giác bay lượn, thích ở trên trời cao mà đó gió, cũng rất muốn đuổi theo Tuyết Ưng, giữ hắn ở lại nhưng cái gì nàng cũng không làm mà tiếp tục đi bộ về phía trước. Trải qua mấy ngày cận kề cái chết, nàng bây giờ không biết mình muốn làm gì, muốn đi tìm cha mẹ, hỏi xem vì sao bọn họ rời bỏ nàng, nàng chưa từng có yêu cầu gì nhiều, chỉ mong được gặp lại bọn họ một lần, biết bọn họ sống tốt là đủ, chẳng sợ cha mẹ sau này không muốn gặp nàng nữa, nàng cũng cảm giác an lòng, nhưng bây giờ điều này cũng trở thành ước mong xa vời, tìm kiếm nhiều năm đã trở nên vô vọng nhưng nàng lại không thể không tiếp tục, nếu không tiếp tục thì nàng không biết sẽ có cái gì để nàng bấu víu mà tồn tại. Không hề ngẩng đầu nhìn lên không trung tự do, đối với nàng không trung chính là tự do, có lẽ đối với nàng, việc thừa nhận mình là mặc ưng có thể sẽ đem lại chút ít hạnh phúc cho nàng. Ảnh Nhiên cúi đầu tiếp tục bước tới, tâm tư rối như tơ vò, có nhiều chuyện trước giờ cố ý lảng tránh, không nghĩ tới nhưng hôm nay một mình cô độc trong không gia bao la, trống trải thì tất cả lại tràn ra. Cho đến khi nàng rơi vào một cái ôm ấm áp, nàng mới giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ và ảo não của Tuyết Ưng “ được rồi, lúc trước mặc kệ là ta nói gì thì cũng là ta sai, ta không phải, ngươi đừng giận nữa, chúng ta lại ở chung với nhau là được rồi, nếu ngươi không đồng ý thì ta sẽ giận” Ảnh Nhiên kinh ngạc nhìn nam tử anh tuấn, trong sáng trước mặt, mái tóc trắng mềm mại xõa tung sau lưng, khuôn mặt anh khí, da trắng như tuyết, còn có dáng người thon dài xứng với bạch y trên người, toàn thân đều tỏa ra cảm giác bất phàm, anh tuấn bức người. Trên khuôn mặt tuấn lãng mang thần sắc ảo nảo như một tiểu hài tử, đôi lông mày hơi nhăn lai, có chút tùy hứng, tựa hồ như chỉ cần nàng không đồng ý là hắn sẽ giận dữ, xoay người bước đi, làm cho Ảnh Nhiên đột nhiên thấy ấm lòng, không nghĩ tới Ưng vương đại nhân lại có hành vi trẻ con như vậy. Không thể chối cãi rằng khi khuôn mặt hắn xuất hiện trước mặt nàng lần nữa, làm cho lòng của nàng ấm áp lên rất nhiều thì ra tuy hắn xấu miệng, tính tình cũng bốc đồng nhưng chung quy cũng là người dể mềm lòng, ôn nhu, lại nghĩ là do nàng chưa cho hắn cơ hội giải thích, cứ khăng khăng nói hắn khinh thị nàng, bây giờ thì Ưng vương đại nhân kiêu ngạo cũng đã chủ động buông bỏ kiêu ngạo để làm hòa với nàng, nàng làm sao không biết phân biệt tốt xấu mà còn tiếp tục gây sự. Nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, Ảnh Nhiên có chút hổ thẹn gật đầu “ là do Ảnh Nhiên tùy hứng làm cho Ưng vương đại nhân vất vả, sau này Ảnh Nhiên sẽ không như vậy nữa, lúc trước xem như là hiểu lầm, coi như chưa từng xảy ra đi” Tuyết Ưng thấy nàng như vậy thì cũng cao hứng hơn, khúc mắc cùng cảm giác không vui trong lòng cũng tiêu tan, trên mặt lập tức hiện ra tươi cười “ đúng vậy, vốn là hiểu lầm, ngươi đã không tức giận vậy chúng ta cùng nhau bay, ngươi không phản đối nữa chứ?” Ảnh Nhiên nhìn nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời của hắn nhất thời có chút hít thở không thông, hắn sao có thể một giây trước còn tức giận với nàng mà chỉ có một cái gật đầu của nàng đã trở nên vui vẻ như thế, như là thái độ vô lễ của nàng đối với hắn trước kia chưa từng xảy ra, bộ dàng vui vẻ kia không giống là của một ông vua của một tộc đã có hơn sáu ngàn năm đạo hạnh , ngược lại giống một tiểu hài tử hơn. Nhìn thấy hắn cười như vậy, nàng mới tin rắng những lời hắn nói lúc trước là thật, hắn không có coi thường nàng, là do nàng quá mức tự ti lại nhạy cảm, cho nên dễ dàng kích động như thế, nghe lời hắn liền bày ra bộ dáng phản kích và tự vệ, cho nên mới tạo nên khúc mắc giữa hai người. Hiểu được điều này, tâm tình của Ảnh Nhiên cũng thoải mái hơn, tốt hơn, mỉm cười ôn nhau với Tuyết Ưng “ cảm ơn ngươi, Tuyết Ưng đại nhân” Nụ cười điềm tĩnh lại mang theo vẻ e lệ giống như đóa dạ hương nở rộ trng đêm, mùi hương thơm ngát thấm vào tim của Tuyết Ưng, làm cho hắn có chút hít thở không thông. Hơn nữa ngày, hắn mới hồi phục tinh thần, giống như vừa tỉnh mộng “ Ảnh Nhiên, ngươi có thể gọi ta Tuyết Ưng, không cần gọi Ưng vương đại nhân, ta không quen” “Người vốn là vương, Ảnh Nhiên sao có thể trực tiếp gọi tên người? hơn nữa người và Xà quân đại nhân, Hồ vương đại nhân và Tước vương đại nhân đều là vương có uy vọng nhất trong thiên địa, xưng hô như thế là thể hiện sự tôn trọng cần phải có, xin đừng làm khó Ảnh Nhiên”. Ảnh Nhiên nói rất có quy củ, trong mắt cũng toát ra sự sùng bái. Đối với sự sùng bái và kính ngưỡng của nàng, Tuyết Ưng cũng chỉ có thể gật đầu “ được rồi, ngươi đã kiên trì như thế thì tùy ngươi đi” ” Tuyết Ưng đại nhân, sắc trời đã không còn sớm, chúng ta mau rời khỏi đây”. Lần này Ảnh Nhiên chủ động ở trước mặt hắn hóa thành hình ưng, nháy mắt thân hình màu đen đã bay lên không trung, nàng vốn rất thích tự do bay lượn trên không trung, dù sao bộ dáng chật vật nhất của nàng Tuyết Ưng đại nhân cũng đã thấy, bây giờ đã được Tuyết Kiều cứu chữa mà khôi phục pháp lực, hơn nữa Tuyết Ưng đại nhân cũng đã nói, hắn không có coi thường nàng, như vậy nàng còn cố kỵ điều gì nữa đâu. Cuối cùng nàng cũng có một ngày không chút e dè gì mà biến thân trước mặt người khác mà không sợ bị cười nhạo hay khinh bỉ, nhất là lại biến hình trước mặt Tuyết Ưng vương, cảm giác kiêu ngạo và thỏa mãn này không thể dùng từ nào để diễn tả được. Tuyết Ưng tán thưởng nhìn nàng lấy tư thế hoàng mỹ mà bay lên trời cao, tâm lại nóng lên, rồi nháy mắt cũng giang cánh bay theo nàng, bỉ sực song phi. Trong mắt hắn, Ảnh Nhiên tuy là toàn thân đen tuyền nhưng dù thế hình thể vẫn rất đẹp, rất hoàn mỹ, tuy rằng sau khi hóa thành hình người,bộ dáng không thực sự xinh đẹp tuyệt trần nhưng mang lại một cảm giac an bình, hài hòa và thoải mái, mà tính quật cường cùng cố chấp của nàng lúc này làm cho hắn cảm thấy là một sự kết hợp hài hòa. Đến đây thì Tuyết Ưng đã hoàn toàn quên chuyện lúc trước hắn đã nói nữ nhân là động vật không thể nói lý, bây giờ làm lành với nhau rồi thì hắn thấy cái gì cũng tốt.