Nhạn phi thế thân của tà vương
Chương 1 : Đêm trăng yêu dị
Vào đêm. Bầu trời đêm tối đen như mực không có lấy một đám mây. Liễu gia trên dưới bận bịu vô cùng, thê tử của đương gia Liễu Mục mang thai chín tháng mười ngày bây giờ đã tới lúc lâm bồn. Liễu Mục lo lắng chờ đợi bên ngoài nhưng bên trong thì không có truyền ra bất kỳ động tĩnh nào. Bảy ngày trước, thê tử của hắn vì hắn mà sinh hạ một nữ nhi, bà mụ nói lần này nhất định là nàng mang song thai nhưng sau bảy ngày thì cái thai sinh đôi còn lại kia không chịu chui ra khỏi bụng mẹ. – Sao rồi? – Liễu Mục bắt lấy một nha hoàn đi từ trong phòng ra, hai mắt đỏ ngầu, lớn tiếng quát hỏi. Nha hoàn run lẩy bẩy nhìn hắn, nhỏ giọng đáp: – Phu nhân … hình như là khó sinh! – Khó sinh… – Liễu Mục thì thào, trong lòng một mảnh bất an. Lúc này, đột nhiên sắc trời thay đổi, cả bầu trời đêm đen thui đột nhiên trở nên đỏ sẫm như màu máu, mặc trăng đang sáng tỏ dường như bị bịt kín bởi một tầng vải đỏ mỏng, trông rất quỷ dị. Trong phòng truyền ra tiếng của bà mụ: – Ra nào, ra nào! Phu nhân, cố lên, dùng thêm chút sức nữa! Cuồng phong loạn vũ, sấm chớp giật đùng đùng. Sắc trời trở nên tối thui, từng trận sấm giật ầm ầm, Liễu Mục siết mười ngón tay vào nhau, mồ hôi túa đầy trên trán từng giọt chảy xuống. – Tốt lắm ! Tốt lắm! Cuối cùng cũng sinh được rồi! – một tiếng hoan hô vang lên, cùng lúc đó là tiếng sấm nổ đan xen vào. Đứa nhỏ tra tấn mẫu thân suốt bảy ngày trời cuối cùng cũng chịu chui ra nhưng sao mọi người lại không nghe thấy tiếng khóc vang dội, mạnh mẽ như bảy ngày trước. – Này? Sao đứa nhỏ này không chịu khóc? – bà mụ cẩn thận ôm lấy đứa nhỏ mới sinh, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc vô cùng. Một đạo sấm hiện lên, trong phòng nhất thời sáng bừng lên như ban ngày. Đúng giờ khác này, bà mụ rốt cục cũng nhìn rõ đứa bé trong tay mình, mái tóc màu đỏ tươi, đôi mắt thì đỏ sậm như máu.. đứa nhỏ quỷ dị này thế mà cứ hướng bà cười khanh khách. (chúa ơi, t thể khi edit tới đoạn này t ko dám làm tiếp nữa. nổi hết cả da gà da ốc roài.. aaaa) – A ~~~~~ Bà mụ hét lên hoảng sợ, chốc lát tiếng vang vọng khắp Liễu phủ. Liễu Mục chờ ở bên ngoài cũng kinh hãi, lập tức chạy vọt vào phòng sinh, nhìn cảnh tượng trước mắt khiến cho hắn thần hồn kích chấn. Bà mụ té ngửa nằm trên đất, đôi mắt mở trừng to kinh hách, si ngốc ngơ ngác, không hề có tiêu cự. Bên cạnh là đứa bé sơ sinh tóc đỏ, đang dùng đồng tử màu đỏ của nó chăm chăm nhìn hắn. – Các ngươi đang làm cái gì đó? Mau cho ta nhìn đứa nhỏ. – nữ tử nằm ở trên giường lên tiếng, hẳn nàng đã mệt mỏi không chịu nổi. – Không được… Không thể nhìn … – Liễu Mục run run ôm lấy đứa bé kia, nhìn vào đôi mắt của nó là một hình ảnh phản ngược, một bầu trời màu đỏ ghê rợn. – Đứa nhỏ này không thể giữ lại được, nó là yêu quái! – Liễu Mục hô to một tiếng, giơ đứa nhỏ mới sinh lên cao. (đứa nhỏ là gái nhé, dịch là nàng ko đúng lắm) Tương lai của đứa bé gái chính là tan xương nát thịt nhưng tiếng cười non nớt vẫn không có đứt đoạn mà vang vọng khắp căn phòng. – Không ~~~~ – nữ tử hét lên một tiếng, lăn xuống giường. – Đó là con của thiếp, cho dù có thế nào thì nó cũng là con của thiếp! TayLiễu Mục khựng lại giữa không trung, ngoài phòng vang lên tiếng sấm nổ, mưa gió mãnh liệt khiến Liễu Mục không thể nào xuống tay được. Đứa bé trước mặt đây chính là một thứ ma quỷ, một con quái vật! Một yêu quái thì sao có thể giữ lại bên người chứ?! Hắn kinh ngạc nhìn đứa bé gái, trong lòng sợ hãi, máu từ đâu nhanh chóng chảy xuống người hắn. – Người đâu, người đâu, mau tới! – Liễu Mục đột nhiên ôm đứa trẻ mới chào đời chạy ra khỏi phòng, sấm chớp sáng choang cả bầu trời mưa, tựa hồ chỉ nhìn thấy một màu đỏ. – Đem nó vứt đi, vứt nơi nào cũng được, chỉ cần mang đi thật xa, thật xa… – giao đứa nhỏ cho hộ vệ, Liễu Mục vội vàng rời đi. Gió lớn cuồng nộ hình như muốn tàn sát bừa bãi, tiếng sấm ầm ầm nghe như tiếng mãnh thú gầm rú, một đường tia chớp xoẹt ngang trời tách đôi rặng mây đỏ cuối chân trời. Đêm khuya dần khôi phục yên tĩnh. *~* *~* Những bông tuyết hạ nhanh xuống, cả trời đầy tuyết trắng đem toàn bộ sơn cốc này nhuốm một màu trắng xóa. Trước một gian nhà cỏ trong cốc có hai người đang ngồi đánh cờ. Nữ tử cầm quân cờ đen trên tay, nhìn bàn cờ do dự hồi lâu. Bỗng nhiên nàng cười nhẹ, thoáng chốc lúc đó trông nàng xinh đẹp mà rực rỡ như ánh nắng, quả là một dung nhan tuyệt thế; cả người phát ra một thứ mị hoặc kỳ lạ kết hợp với bộ dáng nghịch ngợm của nàng cực kỳ dung hợp, không có lấy một chút khác thường. Ngồi đối diện với nàng là một gã nam tử mặc áo trắng.
Namtử mỉm cười, đôi mắt tuyệt mỹ tràn đầy ôn nhu, ánh nhìn thực yêu thương, sủng nịnh đối với người nữ tử trước mắt y. – Dạ nhi, chơi cờ quan trọng nhất là cần yên tĩnh, tập trung, con đang suy nghĩ đi đâu vậy? – nam tử ôn nhu hỏi. Dường như bị sư phụ nhìn thấu tâm tư, Cơ Tuyết Dạ không cam lòng nói: – Đồ nhi đang nghĩ vì sao kỹ thuật chơi cờ của sư phụ tuyệt vời như vậy mà dù đồ nhi có cố gắng mấy cũng không thể có được một phần vạn của sư phụ? Cơ Thương lắc đầu, than nhẹ một tiếng: – Không tập trung. Hãy làm như không thấy, có tai như điếc, không quan tâm tới bất cứ chuyện gì bên ngoài, điểm mấu chốt khhi tu thân chính là nằm ở tâm mình! Nếu như con một lòng chỉ vì muốn thắng cờ thì tất sẽ thất bại. Tuyết Dạ cắn môi không nói, sau một lúc lâu mới chợt hỏi: – Sư phụ dạy đồ nhi đạo lý lớn này, nghe thì hưởng thụ nhưng trên thực tế thì nó không thể là chân lý được. Cơ Thương thu bàn cờ, hỏi ngược lại: – Vậy con nói xem, vì sao không phải là chân lý? Tuyết Dạ nhìn chăm chú nam tử trước mặt, hình như có gì nói không nên lời. Cơ Thương nhìn ra nét u buông nơi nàng, khẽ gật gật đầu như cổ vũ ý bảo nàng cứ nói, đừng ngại. Được sư phụ cho phép, Tuyết Dạ mím môi chần chừ rồi cuối cùng cũng mở miệng: – Vậy người nhà của con đâu? Sư phụ nói qua, cốt nhục chí thân không thể so sánh với bất cứ thứ gì, vậy vì sao bọn họ lại không chấp nhận con, đem con vứt bỏ? Đây chính là nghi vấn lớn nhất trong lòng nàn bấy lâu nay, cha mẹ nàng vì sao lại vứt bỏ nàng đi, để nàng biến thành một bé gái mồ côi. Tuy rằng được hưởng thụ một cuộc sống không thiếu thốn nhưng sự đau đớn khi bị người thân vứt bỏ lại không thể nào bù đắp nổi. Đây chính là sự thật mà nàng biết được từ khi còn rất nhỏ, nàng không giống với những người khác, nàng không có cha cũng không có mẹ! Vì sao, vì sao lại vứt bỏ nàng? – Dạ nhi, trên đời này có rất nhiều chuyện không có nguyên nhân. Nếu cứ cố cưỡng cầu thì sẽ khiến cho chính mình không vui. Thiên hạ to lớn, không có bọn họ thì con cũng vẫn sống vui vẻ, thoải mái, một khi đã như vậy thì sao cứ chấp nhất tìm kiếm nguyên nhân chứ? – Cơ Thương bình tĩnh nói, ánh mắt êm dịu không hề rời khỏi người nữ tử trước mặt mình. Tuyết Dạ cười khổ lắc đầu, ánh mắt hướng tới nơi xa xăm: – Sư phụ, có lẽ người nói đúng, con thật sự không nên chấp nhất. Nhưng con không cam lòng, con rất muốn biết vì sao họ lại vứt bỏ con, máu mủ tình thâm thì ra mong manh, yếu ớt như vậy. Cơ Thương đứng lên đi tới bên cạnh nàng, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve mái tóc đen nhánh mềm mượt của nàng, thần sắc trong mắt dần trở nên mê mang: – Chấp nhất có khi là chuyện tốt, có khi không phải là chuyện tốt. Tin tưởng sư phụ, từ nay về sau hãy chôn sâu chuyện này xuống tận đáy lòng, chỉ có như vậy thì con mới có thể vĩnh viễn không bị thương hại hay đau lòng! – Sư phụ, con cũng không cần nữa, bọn họ không cần con thì con còn có sư phụ và rất nhiều người yêu thương Dạ nhi. Con thật sự không cần nữa! – Tuyết Dạ ngẩng đầu nhìn, trong đôi mắt đầy hơi nước lóe lên tia sáng động lòng người. – Vậy thì tốt rồi! – Cơ Thương cười, thần sắc mê mang cũng dần tán đi. Tuyết Dạ im lặng nhìn sư phụ mình, nàng lúc nào cũng cảm thấy trên người sư phụ có một hơi thở thần bí.
Namtử như ngọc như tuyết, lạnh lùng và bình thản, người thực tao nhã, lạnh mà tĩnh, trông cứ như tiên nhân thoát tục. Người rất đẹp nhưng không giống với vẻ ôn nhu của một nữ tử; người có một thứ khí chất tuyệt mỹ khiến người khác không dám tới gần. Nàng vĩnh viễn không thể hình dung được trời xanh kia rộng lớn tới mức nào, biển lớn kia sâu thẳm tới nhường nào.. cả đời.. cho tới cuối đời vẫn không có người nào biết được. – Sư phụ… – nàng cúi đầu nói. – Thật hy vọng tất cả mọi thứ sẽ mãi mãi không thay đổi! Cơ Thương vẫn cười ôn nhuận như trước, trong đôi mắt xinh đẹp kia phản xạ tuyết quang sáng ngời. – Dạ nhi!
Dạnhi! Xa xa truyền tới tiếng nam tử la váng lên.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
85 chương
60 chương
50 chương
29 chương
41 chương
108 chương
734 chương