Editor: Hồng Trúc
Đường Dĩ Phi dùng hết toàn bộ sức cho câu nói vừa rồi, trước mắt tối sầm lại sau đó liền ngất đi.
Bên tai chỉ nghe tiếng gió gào thét, sau cùng thân thể nhẹ nhàng rơi vào trên cái gì đó rất mềm mại, sau đó như thế nào, thì cô hoàn toàn không có ấn tượng.
***
Bệnh viện Trung ương Vân Dương, Âu Dương nghe tin vội vàng chạy tới, khi thấy Long Thiếu Tôn ôm phụ nữ trong lòng bỗng nhiên sắc mặt trở nên rất kỳ quái.
"Đại thiếu, ai vậy?"
Âu Dương không phải là người đần độn, nhìn Long Thiếu Tôn khẩn trương ôm cô ấy như vậy liền biết rõ thân phận của cô, nhưng vẫn cố ý hỏi, muốn nhìn rõ sắc mặt quái đản của anh một chút.
"Bớt nói nhảm! Coi cô ấy thế nào cho tôi!"
Long Thiếu Tôn trầm mặt, không nói hai lời, một cước đá văng cửa phòng bệnh VIP, bước nhanh vào, đặt Đường Dĩ Phi lên giường bệnh cẩn thận.
Âu Dương nhìn dáng vẻ rón rén của anh không nhịn được hút hai khóe miệng lại, mà hai vị La Sâm, La Thụy đứng ngoài cửa cũng đã biết mới vừa rồi thiếu gia thả người nhảy xuống vì người con gái kia, đối với tình huống hiên tại cơ bản là đã chết lặng.
Âu Dương kiểm tra Đường Dĩ Phi một chút, rồi để cho y tá thay đồ bệnh nhân sạch sẽ cho cô, sau đó truyền nước biển.
Long Thiếu Tôn vẫn ngồi trên ghế sa lon, cặp mắt đen tròn không nháy mắt nhìn chằm chằm cô gái đang nằm trên giường.
"Tại sao còn chưa tỉnh lại?"
Người đàn ông nhíu mày không vui, giọng điệu lạnh đến thấu xương, giống như nếu cô không tỉnh lại, anh sẽ lập tức phá hủy cái bệnh viện này.
Bệnh viện Trung ương Vân Dương này vốn là tài sản của nhà Âu Dương, gần đây mình mới từ nước ngoài trở về, tạm thời đến đây luyện tay một chút.
Mà với năng lực của Long Thiếu Tôn, đừng nói tháo dỡ bệnh viện, cho dù là san bằng cả tòa nhà bệnh viện này cũng không ai dám nói một chữ "Không!"
Âu Dương bị ánh mắt lạnh lẽo kia nhìn, thấy vậy giật mình một cái, không ngừng giải thích: "Vị tiểu thư này thân thể yếu kém, sốt nhẹ liên tục mấy ngày, hơn nữa ngày hôm nay còn gặp mưa, lại bị hoảng sợ, cho nên mới nhất thời hôn mê bất tỉnh, chờ hạ sốt, sẽ tỉnh lại thôi."
"Vậy phải đợi bao lâu?"
Người đàn ông vừa nghe tin cô sốt nhẹ liên tục, gương mặt tuấn tú như bị mây đen che khuất, hai tay trắng bệch nắm chặt thành quyền, loáng thoáng có thể thấy được gân xanh nổi lên!
Cô cứ như vậy không chăm sóc bản thân mình?
Người đó muốn nhảy lầu thì cứ để hắn nhảy, cô còn trổ tài uy phong làm cái gì không biết?
Còn nữa, câu nói cuối cùng trước khi cô bất tỉnh có ý gì chứ?
Cái gì mà "Long Thiếu Tôn, dựa vào đâu mà anh có thể nói chuyện với tôi như vậy?!"
Từ khi nào cô lại biết hét lên như vậy chứ?
Trong ấn tượng của anh, cô là người rất yếu đuối động một chút là đỏ mặt, là một cô gái đơn thuần, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra khiến cô trở nên như vậy?
Anh có thể nhìn thấy rõ ràng sự căm hận dưới đáy mắt cô, sự căm hận ấy cứ dây dưa mãi làm trái tim anh tan nát!
Long Thiếu Tôn buồn rầu, mà lúc này bất kể Âu Dương có nói gì cũng đều trở thành vật hi sinh.
"À, sẽ nhanh thôi..."
"Trong vòng ba tiếng nữa, nếu như cô ấy không tỉnh dậy, tôi sẽ phá nát nhà của cậu!"
"A... Ba tiếng thì làm sao ngủ đủ được, đại thiếu à bình thường cậu ngủ thôi cũng đã hơn ba tiếng..." Âu Dương kêu thảm, mà Long Thiếu Tôn đã sớm bước ra khỏi phòng bệnh, không có gì để thương lượng!
"Nè, bà cô à, tỉnh dậy sớm một chút đi..." Long Thiếu Tôn đi rồi Âu Dương vẫn ở đó rì rà rì rầm.
Không bao lâu, cánh cửa lại được mở ra nhẹ nhàng, Âu Dương giật mình tại chỗ nhìn chằm chằm Long Thiếu Tôn bối rối nói: "Đại thiếu, cậu tại sao lại, lại quay lại?"
Người đàn ông hé môi nâng lên một độ cong đẹp mắt: "Làm sao tôi có thể yên tâm để cô ấy ở lại đây một mình?"
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
20 chương
22 chương
15 chương
80 chương
237 chương
161 chương