Editor: Hồng Trúc  Tại sao lại như vậy?! Đường Dĩ Phi trợn to hai mắt không tin: "Anh sao lại thế..." Thân thể trượt xuống rất nhanh, cảm giác mất trọng lực khiến cô ôm chặt người anh theo bản năng, giờ phút này cô mới cảm thấy sợ hãi! Vừa rồi đầu óc mình quả thật là hồ đồ, tại sao đột nhiên lại có ý định coi thường mạng sống như vậy chứ?! "Cuối cùng cũng bắt được em." Người đàn ông mở miệng, đáy mắt chứa một vầng sáng không rõ. "Anh... Anh có biết là anh sẽ chết không?!" Đường Dĩ Phi đột nhiên phản ứng kịch liệt, nước mắt tuôn ra dữ dội, nước mưa tạt vào mặt, sớm không phân biệt được đâu là nước mắt đâu là nước mưa.  "Biết." Ngữ khí của người đàn ông như chưa có chuyện gì xảy ra, thật ra thì chỉ cần bắt được cô cho dù là xuống địa ngục anh cũng bằng lòng. Đường Dĩ Phi ngẩn ra, trong nháy mắt, trong lồng ngực bỗng xuất hiện một tràn tình cảm ấm áp khiến người ta hít thở không thông, cô đỏ mắt, cơ hồ là do tức giận mà quát: "Ai bảo anh tự mình đa tình? Ai bảo anh cứu em?" Trước đây không phải là đã buông tay em ra? Trước đây không phải là muốn em chết đi? Bây giờ lại muốn diễn trò đùa giỡn gì đây?! Long Thiếu Tôn nhìn ánh mắt của cô, nơi đó như chứa một sự căm hận không bao giờ quên làm anh sợ hãi trong lòng! Tại sao cô lại dùng ánh mắt như vậy nhìn mình?! "Ai cho phép em tự mình đi khuyên hắn ta?!" Người đàn ông nổi giận, giọng nói trầm thấp mang theo một chút tức giận, trong nháy mắt đôi mắt sâu kia đã trở nên lạnh như băng! Mà lúc này trên sân thượng đã trở thành một mớ hỗn loạn! "A, làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Tổng giám đốc và quản lí Đường đều rơi xuống!" "Trời ạ, báo cảnh sát ngay." Cũng không biết là người nào rống lên một tiếng, nhưng vẻ mặt La Sâm vẫn bình tĩnh đi tới trấn an mọi người, "Đã báo cảnh sát, phía dưới có đệm khí, không có chuyện gì đâu!" "Nhưng đây là tầng 88! Cho dù đệm khí có dày bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng sẽ bị va đập!" Tiểu Cao hoảng sợ, nhưng vẫn còn có thể phân tích tình hình, làm La Sâm hơi ngạc nhiên. "Đúng vậy, đây là tầng 88, đệm khí dày bao nhiêu? Chắc chắn khi rơi xuống sẽ tạo thành một lỗ thủng to!" "..." Tại sao thiếu gia lại để chuyện như vậy xảy ra? Đám người này thật đúng là buồn lo vô cớ... Long Thiếu Tôn ôm Đường Dĩ Phi thật chặt, cô cũng không hề giãy dụa, mà là ôm chặt chính bản thân mình, khoảnh khắc đó ý thức muốn sống không thua kém năm năm trước đây một chút nào! "Học muội, mấy năm gần đây em có khỏe không?" Tòa nhà này rất cao, mà tốc độ rơi cũng khá nhanh, bất quá chỉ mới mấy giây là đã nhìn thấy đệm khí an toàn rất rõ ràng. Đột nhiên Đường Dĩ Phi như bị cái gì đó đánh trúng, trong nháy mắt ánh mắt toát ra vẻ sốt ruột, cô hung hăng cắn môi, như muốn chừng nào chảy máu mới thôi. "Thật xin lỗi, lâu như vậy mới trở về." Dựa vào cái gì mà anh lại nói như thế? Từ khi nào anh nói muốn trở về? Không phải anh cùng với hoa khôi của trường đi du học ở Vancouver đợi tốt nghiệp xong sẽ kết hôn sao?! Không phải anh làm bộ không biết cô sao? Tại sao bây giờ lại đến trêu chọc cô?! "Long Thiếu Tôn, rốt cuộc anh dựa vào cái gì mà nói chuyện với tôi như vậy?!" Cô hung hăng nhìn anh chằm chằm, sốt cao khiến gò má cô như bị lửa đốt, đầu óc mơ màng, lúc này những lời nói ra cơ bản đều không kiểm soát được! Đó là bản năng, là những suy nghĩ chân thật đã giãy dụa trong lòng cô năm năm qua! "BOSS!" Chợt nhớ tới âm thanh của cánh quạt* trên đỉnh đầu, một luồng không khí lớn áp xuống, Long Thiếu Tôn không kịp để ý đến những lời nói sâu xa này của cô, một sợi dây thừng đã được máy bay trực thăng thả xuống. *cánh quạt ở đây là cái cánh quạt trên đầu máy bay trực thăng đó nhé. Một tay Long Thiếu Tôn nắm dây, tay còn lại ôm chặt chiếc eo nhỏ của Đường Dĩ Phi, gương mặt tuấn tú tràn đầy nước mưa.