Editor: Hồng Trúc
Lời này của anh ngụ ý sâu sắc, thật giống như... đang nói Âu Dương là một gã sắc lang?!
Không, không phải chứ, có trời đất chứng giám!
Đối với phụ nữ của đại thiếu gia Long đây bổn công tử một chút ý đồ xấu cũng không có!
Âu Dương nhìn Long Thiếu Tôn, thấy ngoài cửa La Thụy và La Sâm lần lượt đem các chồng văn kiện đang tiến vào, ở trong phòng bệnh cưỡng ép đặt một cái bàn làm việc!
"Đại thiếu... Cái này không được.." Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến bệnh nhân đang nghỉ ngơi.
"Câm miệng." Ánh mắt lạnh lẽo của Long Thiếu Tôn xẹt qua người anh cảnh cáo cuối cùng lại rơi vào thân thể nhỏ nhắn của cô gái đang bị vóc người cao lớn của anh che khuất, nhất thời trở nên dịu dàng, lưu luyến đứng lên: "Cô ấy tỉnh lại tôi sẽ gọi anh!"
Âu Dương im lặng hoàn toàn.
Câm miệng, tôi câm miệng được chưa?
Bất quá có thể để cho anh nhìn thấy đại thiếu gia cao quý, lạnh lùng lại dồn hết tâm tư vào một người phụ nữ, câm miệng cũng đáng!
Bên ngoài dường như bầu trời đã bắt đầu trong trở lại, mây đen bao phủ trên thành phố Vân Dương cuối cùng cũng biến mất, cô nằm trên giường bệnh một mạch đến sáu giờ tối mới tỉnh lại.
Cổ họng như muốn bốc lửa, khô khốc khó chịu, Đường Dĩ Phi cố gắng hết sức mở mắt, mơ mơ màng màng liền nhìn thấy xa xa có ánh đèn màu da cam.
Tia sáng kia êm dịu như vậy, lại không có một chút cảm giác chói mắt nào.
Thế nhưng bóng dáng kia, đường nét mềm mại này...
Lại là Long Thiếu Tôn!
Cô đang ở nơi nào?
Vì sao Long Thiếu Tôn lại ở đây?
Hơn nữa anh giống như... còn đang phê duyệt văn kiện?!
Lẽ nào bây giờ mình còn đang ở phòng làm việc của tổng giám đốc?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
Đường Dĩ Phi muốn đưa tay lên sờ trán của mình, lúc này mới phát hiện cánh tay đột nhiên nặng vô cùng: "Ưm..."
Người đàn ông nghe được tiếng động, lập tức bỏ văn kiện trong tay xuống, đi tới.
Ánh sáng bao quanh ngũ quan khôi ngô của anh, đáy mắt Long Thiếu Tôn ngập tràn vẻ lo lắng.
Ah, tự mình đa tình, ai muốn anh lo lắng?
"Tỉnh rồi? Có thấy khó chịu chỗ nào không? Có muốn ăn cái gì không?"
Đường Dĩ Phi nhíu mày lại, di chuyển hai cái, cả người bủn rủn, Long Thiếu Tôn thấy thế vội vàng đỡ cô ngồi dậy, ai ngờ lại bị cô lạnh lùng cự tuyệt: "Không cần."
Sắc mặt người đàn ông tối sầm lại, năm năm không gặp, tính khí của cô còn cứng rắn hơn cả mấy tảng đá?
Không để ý đến phản kháng của cô, bá đạo dìu cô ngồi dậy, rồi bỏ một cái gối dựa sau lưng cô.
"Âu Dương!" Long Thiếu Tôn cũng không cùng với cô nói những lời vô ích, rót một ly nước đưa cho cô, liền gọi Âu Dương vào.
Âu Dương là ai?
Đường Dĩ Phi uống nước, lúc này cảm giác khô rát mới giảm bớt, mà trước mắt cũng từ từ rõ hơn.
Nơi này là bệnh viện, không phải phòng làm việc!
Bọn họ vậy mà lại chưa chết!
"Đại thiếu, tôi vào đây..." Ngoài cửa, Âu Dương cẩn thận thậm chí còn nghe được âm thanh của chân chó, cắt đứt dòng suy nghĩ của Đường Dĩ Phi.
"Tới đây nhanh lên!" Người đàn ông giương mày kiếm lên, trời sinh khí phách không cách nào ngăn cản.
Ngay sau đó, Đường Dĩ Phi liền nhìn thấy một người trông giống như một công tử mặc áo choàng trắng đi vào phòng bệnh, người vừa tới đeo mắt kính nhã nhặn, chẳng qua là ánh mắt giấu dưới miếng kính kia không hề nhã nhặn chút nào.
"Xin chào. Tôi tên là Âu Dương."
Bỗng nhiên người đó cười tươi, trong nháy mắt gương mặt tuấn tú của Long Thiếu Tôn đã trầm xuống, Âu Dương nhịn không được rùng mình một cái bất chấp đi tới.
Cầm theo một số dụng cụ chuyên ngành đi lại chỗ cô kiểm tra rất lâu, Đường Dĩ Phi rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi: "Anh muốn kiểm tra đến khi nào?"
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
20 chương
22 chương
15 chương
80 chương
237 chương
161 chương